Trans + edit: Yuuki
————————————————————
“Nhưng mà tao vẫn ghen tị với mày lắm…!”
Tôi đang mặc áo đấu thì chợt nhận ra ánh mắt đầy ghen tị của Shouta..
“Mày vẫn còn nói được như thế à…? Tao dám khẳng định rằng dù có thành anh em thì mày vẫn không thể nào thân thiết được với Frost-san đâu.”
“Mày hiểu ý tao mà, đúng không? Mày hiện đang có cơ hội cực kì thuận lợi để làm thân với Frost-san đấy. Cơ hội rõ ràng hơn bất cứ thằng con trai nào trong trường nhiều.”
Shouta cứng đầu thật sự.
Từ khi mới lên cao trung, cậu đã bị Frost-san thẳng thừng chê bai không biết bao nhiêu lần. Dù có vậy, cậu vẫn chưa buông bỏ ý định làm bạn với cô ấy.
“Tao không quan tâm mày đang nghĩ gì, Kento à, nhưng nếu vì mải tương tư em gái mà lỡ bóng thì tao sẽ gi*t mày, biết chưa?” - giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tôi.
Tôi nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Đó là Kurogane Shuuto. Cậu ấy cao ngang ngửa tôi. Hiện giờ, đôi mắt sắc bén của cậu đang dán chặt vào tôi.
Nếu Frost-san là nữ sinh xinh đẹp nhất trường thì cậu ấy là một trong những người đẹp trai nhất nhờ khuôn mặt thanh tú.
Tính cách cậu ta giống như một hoàng tử, nhưng sâu thẳm bên trong cậu lại rất nghiêm túc, đến mức đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ tới bóng chày.
Khả năng chơi bóng của cậu Shuuto thì không phải bàn cãi.
Cú giao bóng đạt tốc độ 147km/h của cậu thuộc top đầu của giải đấu, đủ sức làm bóng bay vút lên rồi đột ngột hạ xuống.
Cậu còn thông thạo ‘bốn cú ném bóng breaking’, biết điều khiển hướng bóng nên chẳng có mấy người có thể thành công đánh trái bóng mà cậu ném ra.
Nhờ khả năng ném bóng thần sầu, Shuuto lập tức trở thành át chủ bài của đội bóng chày khi vừa vào đội.
Theo những gì tôi được biết, một vài huấn luyện viên chuyên nghiệp đã bắt đầu để ý tới cậu rồi.
Ngoài ra, Kurogane Shuuto còn là tay đánh bóng hàng đầu, có triển vọng sẽ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp trong tương lai.
Hiện tại, tôi đang hợp tác với cậu ấy.
“Trông tao có giống mấy thằng suốt ngày bắt hụt bóng không? Mày lo bò trắng răng rồi.”
Bầu không khí đang dần trở nên nặng nề. Tôi mỉm cười, tìm cách làm cho thằng bạn vui vẻ trở lại.
“Cũng phải ha. Nếu mày mà bắt ngu thì suất chơi bóng chính thức đã không thuộc về mày.” - Shuuto đáp lại, cười nhếch mép.
Nói cách khác, Shuuto công nhận tài năng của tôi.
Cũng phải thôi. Nếu tôi mà bắt trượt thì đã bị đuổi khỏi đội từ lâu rồi.
“Shuuto, mày…! Tao đã nhắc bao nhiêu lần rồi, mày phải phải diễn đạt cho dễ nghe vào…!” - Shouta gằn gọc khi thấy câu đùa Shuuto có phần hơi quá trớn.
Với tôi, Shuuto nói kiểu gì cũng không quan trọng. Thế nhưng, hình như Shouta chẳng thể chịu nổi sự “đáng ghét” trong câu từ của Shuuto.
Shouta thường xuyên chê giọng Shuuto quá gay gắt. Thi thoảng, cậu còn nổi cáu như bây giờ đây.
“Sao tao phải lựa lời? Nói thẳng ra chẳng phải nhanh hơn à?”
“Tao đã bảo, dù điều mày nói có là sự thật thì cũng phải diễn đạt cho lọt tai hơn…! Hiện giờ, trong đội chỉ có Kento là bắt được bóng của mày, đúng không? Nếu thế thì mày sẽ gặp rắc rối lớn nếu Kento rời vị trí bắt bóng đấy…!”
“Tao đã làm gì Kento đâu mà mày cứ phải lo nhờ?”
Shuuto là thế đấy.
Cậu ta tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói đấy.
Cậu vốn chẳng có ý gì xấu cả.
Vậy nên, tôi mới đồng ý làm bạn với Shuuto.
Nhất là khi so sánh với con “sư tử cái” nhà tôi thì thằng bạn này còn thân thiện chán.
“Hả?! Không phải mày vừa chê Kento à?”
Shouta vẫn chưa hiểu ý của Shuuto. Cậu tiếp tục cáu gắt.
“Ý tao là nếu Kento không đảm nhiệm vị trí đó nữa thì kiểu gì cũng sẽ có ai đó vào thay cậu ta thôi.”
“Tao đã nói là—-”
“Bình tĩnh nào Shouta. Nếu tao vẫn còn giữ được vị trí bắt bóng chính thức nghĩa là tao chưa phạm lỗi gì nghiêm trọng, đúng chưa?”
Nhận thấy cuộc trò chuyện của hai thằng bạn đang đi quá xa, tôi mau chóng chen chân vào hòa giải.
Huấn luyện viên mà thấy được cảnh này thì cả ba người bọn tôi sẽ phải tập thêm giờ mất.
Tại… huấn luyện viên của bọn tôi thích trừng phạt người khác với nụ cười trên môi mà…
“Mày có hiểu ý tao không thế?”
Thấy tôi nói vậy, Shuuto nghiêng đầu kiểu: “quá rõ ràng rồi còn gì?”
“Oh, tao biết rồi.”
Shouta cũng đã nhận ra sai lầm của mình. Cậu gật đầu để thể hiện rằng bản thân không còn giận nữa.
Cá nhân tôi còn muốn hai bạn ấy hòa thuận với nhau cơ, nhưng vì tính cách quá khác biệt nên không thể.
“Mày nói rõ xem mày hiểu cái gì nào…?” - chưa được bao giây, Shuuto tiếp chọc khoáy Shouta.
Shouta trừng mắt nhìn Shuuto.
“Hay mày là một thằng ngu, chỉ biết nói cho qua chuyện?”
Sự bất mãn lộ rõ trên mặt Shouta.
“Từ từ đã!! Bọn mày lại định đánh nhau à?”
Tao đã tốn bao nhiêu công để can mà mới được vài giây bọn mày lại chửi nhau như thường rồi. Uổng công tao quá đấy!
Sao tôi lại phải tốn thời gian hòa giải cho bọn này cơ chứ?
“Kento là chủ lực của đội đấy! Đội sẽ tan tác nếu cậu ấy dừng chơi bóng đó!”
“Vậy nếu có Kento mà đội vẫn không được tham dự giải Koshien thì lỗi là của mày, đúng không?”
“Hảảảảảảảả?! Mày—”
“Ah~ Tao biết, biết mà! Nếu bọn mình không hòa đồng với nhau thì sẽ bị mắng, chuẩn rồi hén?” - Shuuto nói bằng giọng mỉa mai.
Tôi vội vã lao vào can ngăn hai thằng bạn.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì kiểu gì cũng bị huấn luyện viên phát hiện cho coi.
Rồi, cả đám sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Bọn mày đi quá xa rồi đấy! Shuuto, không phải lo đâu. Tao nghiện bóng chày , nên có chết tao cũng không từ bỏ đam mê.”
Tôi tháo giỡ sự lo lắng đang đeo bám Shuuto.
Một khi bọn này dừng cãi nhau thì Shuuto sẽ lập tức rời đi thôi.
“Hmm, mày nói thì tao tin. Mày mà rời đội thì chắc chết mất.”
Nói rồi, Shuuto lạnh lùng bỏ đi.
Tôi biết, cậu ấy không phải người xấu, nhưng…
“Như mọi khi… Tao chả hiểu nổi cái thằng Shuuto này… Bóng chày sinh ra không phải để chơi một mình.”
“...Không, tao nghĩ chính vì hiểu điều đó mà Shuuto mới rời đi.” - Tôi lẩm bẩm một mình.
Trong môn thể thao này, một cá nhân xuất sắc không thể mang đến chiến thắng cho cả đội.
Sức mạnh tập thể, sự phối hợp giữa các thành viên là cực kì quan trọng, ví dụ như một cầu thủ giao bóng tốt sẽ không thể nào giành được chiến thắng nếu đội không sở hữu cầu thủ đánh bóng giỏi.
Thế nên, Shuuto mới yêu cầu mọi người phải luyện tập chăm chỉ.
Sau khi lứa cầu thủ năm ba rời đội, có lẽ Shuuto là người cảm thấy nuối tiếc nhất vì thua trận bóng mùa hè.
“Ờm, cầu thủ giao bóng như Shuuto phải tự tin như thế! Phải tự tin thì mới phát huy được khả năng của bản thân. Sau cùng, khả năng chơi bóng thần sầu của cậu ấy thực sự không phải bàn cãi.”
Thế nhưng, nếu khẳng định rằng tại Shuuto hoặc một cá nhân nào khác mà đội không vào được giải Koshien thì chưa được đúng lắm. Thực ra, đó là lỗi của cả đội chứ chẳng riêng gì ai.
Trong tất cả những người tôi quen biết, Shuuto sở hữu khả năng giao bóng tốt nhất.
“Kento vẫn tốt bụng và khoan dung như mọi lần nhể?”
“Không phải thế đâu. Tao chỉ đang thể hiện sự ngưỡng mộ với những người luôn dốc sức, cần mẫn luyện tập thôi.”
—Phải rồi đấy, Shuuto đáng giá hơn mấy thằng không chịu nỗ lực, chỉ biết cười nhạo người khác…
“Kento?”
Bóng tối bao trùm tâm trí tôi.
Shouta nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tôi cười nhẹ.
“À, có gì đâu. Mà xin lỗi mày, tao để quên đồ trong phòng câu lạc bộ rồi. Tao quay lại lấy đây.”
“Thật hả? Mày cũng có lúc quên đồ à? Lạ nhể? Đi lấy lẹ đê.”
Shouta lập tức tin lời tôi, mỉm cười rồi rời đi.
Cậu ấy vẫn tốt tính như mọi khi…
Tôi hít sâu, nhìn bóng lưng Shouta xa dần—
“Trông em vẫn mệt mỏi như mọi khi nhỉ?” - Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Đó là một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài óng mượt đang tung bay trong gió. Chị ấy nhìn tôi, khóe miệng cong lên thành nụ cười.
“Chào, Kujouin-san!”
Tôi kính cẩn cúi đầu chào.
Tên đầy đủ của chị là Kujouin Nadeshiko-san - một trong những vị tiền bối đáng quý nhất của tôi.
Kujouin-san là quản lí đội bóng chày tôi đang tham gia.
Nếu so sánh về vẻ bề ngoài thì Frost-san có phần nhỉnh hơn Kujouin-san một chút, nhưng về độ nổi tiếng thì chị ấy hơn hẳn.
Thực sự, chị rất xinh đẹp, đẹp theo một cách tự nhiên chứ chẳng phải do mĩ phẩm.
Thậm chí, nghe đồn rằng mỗi tháng chị đều nhận được một tới hai lời tỏ tình.
“Mhmm, chào nha Kento-kun. Em lúc nào cũng giỏi chăm sóc “hai đứa bé” đấy ha?”
“Đông đội với nhau cả mà chị. Can ngăn nhau khi xảy ra xích mích là đương nhiên thôi.”
“Fufu, không phải ai cũng làm thế đâu. Ít ra, chả có ai trong đội có thể săn sóc “hai thằng nhóc” đó giỏi như em, Kento-kun à.”
“Hai thằng nhóc” à? Thực ra chăm sóc Shuuto là chính.
Shuuto rất ghét thua cuộc, đến mức sẵn sàng cãi lại senpai khi không vừa ý.
Về phía Shouta, cậu ấy hay mắc lỗi, nhưng nhìn chung thì Shouta rất tốt tính, thân thiện với các thành viên trong đội.
Có điều, đôi khi Shouta còn làm các tiền bối phải bất ngờ vì phạm những sai lầm cơ bản.
“Câu đó của chị mà đến tai của đội trưởng và đội phó thì chắc hai người họ khóc ra máu mất.”
“Chị chẳng lo đâu! Chị biết là Kento-kun rất kín mồm kín miệng, không bô bô linh tinh ra ngoài. Hơn nữa thì chị chưa nói xấu ai mà.”
Đây chẳng khác nào lời cảnh tỉnh từ vị tiền bối này. Kiểu: “Đừng có kể cho ai hết” ấy.
Đương nhiên là tôi chẳng dại gì mà tự nhiên kể cho đội trưởng với đội phó rồi.
“Mà mấy lời nói rất dễ gây kích động như vừa rồi của chị rốt cuộc có ý gì?”
“Bộ trông chị giống mấy người thích gây chuyện lắm à?”
Kujouin-san nghiêng đầu khó hiểu.
Nhìn đôi mắt trong veo, ngây thơ vô tội của chị mà tôi cảm thấy hối hận.
“Em biết là chị không phải hạng người sẵn sàng làm việc xấu. Thế nên, em đang thắc mắc là… có phải chị đang có chuyện muốn hỏi em không?”
Nếu không thì Kujouin-san đã đi thẳng tới câu lạc bộ chứ chả bắt chuyện với tôi đâu, vì sắp đến giờ tập của đội rồi.
“Em sắc sảo quá, Kento-kun.”
Có vẻ như tôi đã đoán đúng. Kujouin-san nở nụ cười xen lẫn sự bất mãn.
“Em biết đấy, hồi nãy chị nói thế không phải là để chọc tức ai đâu. Với cả, em đã nhận ra rằng chị tới đây vì mục đích khác mà nhỉ? Vậy, liệu em có sẵn lòng kể cho chị không…?”
Em là hậu bối mà, chị cứ vào thẳng vấn đề đi xem nào?
Hay là tôi đã vô tình khiến chị ấy cảm thấy khó chịu, thành ra chị mới mở lời lòng vòng như vừa rồi?
“Tóm lại là chị muốn hỏi em điều gì?”
Câu lạc bộ chuẩn bị tới giờ hoạt động nên tôi hỏi thẳng luôn.
“Nghe nói là em với Frost-san đã trở thành anh em kế…”
Biết ngay mà! Tôi đã phần nào đoán trước được thắc mắc của chị ấy… vì chị đột ngột bắt chuyện với tôi ngay sau khi tin đồn ấy lan ra khắp trường.
Có điều, trông chị khá dè dặt khi nhắc tới Frost-san.
Dù vẫn còn đang ở độ tuổi đi học, Kujouin-san mang vẻ ngoài rất thanh lịch, sạch sẽ, gọn gàng và duyên dáng y như người trưởng thành.
Chà, chị đang tò mò về chuyện giữa tôi và Frost-san thì phải.
“Chị nắm bắt tin tức nhanh ghê ta.”
“Tại cả trường ai cũng đang bàn tán chuyện này mà em.”
Đúng là cả trường đang nhộn hết cả lên vì tin đồn về tôi và Frost-san.
Khả năng cao khi về nhà, tôi sẽ phải cắn răng chịu đựng những lời phàn nàn của Frost-san sau ngày đầu đi học không-mấy-suôn-sẻ.
“Bọn em thành anh em kế thì có gì thú vị đâu hả chị?”
Mới hôm trước, Frost-san còn khoá cửa, tôi đã phải cố gắng lắm mới nói chuyện được với cô ấy một chút. Kể tức lúc thành anh em đến giơ, hai đứa bọn tôi chẳng thân thiết với nhau hơn chút nào cả.
Frost-san dành nhiều thời gian ở trưởng luyện thi, tôi thì phải tập bóng rổ hàng giờ mỗi ngày, nhưng thế không có nghĩa là bọn tôi không có chút thời gian rảnh nào để tìm hiểu nhau.
Chỉ là… Dù sống chung dưới một mái nhà nhưng Frost-san cứ chôn chân trong phòng, chỉ ra ngoài lúc ăn cơm với đi tắm thì tôi biết bắt chuyện kiểu chi đây?
Phải chăng Frost-san đang cố ý tránh mặt tôi?
“Tuy tính đến hiện giờ vẫn chưa có sự thay đổi gì đặc biệt, song chị vẫn cho rằng đột nhiên phải sống chung với người khác giới cùng tuổi rất áp lực, đúng không?”
“Hửm? Chị đang nói về Frost-san sao?”
Từ “áp lực” lập tức khiến tôi liên tưởng tới Frost-san.
“Chị đang nói về em đấy, Kento-kun.”
Kujouin-san bất lực cười nhẹ với tôi.
Tôi… đang phải chịu áp lực ư?
… Chợt, hàng ngàn lí do lướt qua tâm trí tôi…
“Chẳng phải việc suốt ngày phải chú ý để không gây rắc rối, hay mất đi không gian riêng tư đã đủ để khiến con người ta rã rời rồi hay sao?”
“Cái đó là địa ngục trần gian chứ chẳng đùa.”
Có lẽ, Kujouin-san tới để chia sẻ gánh nặng với tôi. Hiểu được điều ấy, tôi bèn bộc bạch tất cả với chị. Nghe xong, chị đáp:
“Đúng vậy. Đối phó với Frost-san công nhận mệt mỏi ghê. Nếu gặp vấn đề nan giải thì cứ thoải mái nhờ chị nhé! Chỉ cần kể cho người khác biết toàn bộ sự tình là cả đã nhẹ nhõm cả con người rồi. Thêm vào đó, nếu được, chị sẽ hỗ trợ em tháo gỡ xích mích...”
Kujouin-san thực sự quá tốt bụng mà.
Dù ở chung đội bóng chày, bọn tôi vẫn chẳng khác nào người dưng nước lã, nên chị ấy không có nghĩa vụ phải quan tâm tới bọn tôi… Dù vậy, Kujouin-san vẫn tận tâm giúp tôi giải tỏa áp lực.
“Là quản lí đội bóng, lúc nào chị quan tâm tới các cầu thủ thế này… vất vả lắm, đúng không?”
Câu lạc bộ bóng chày của trường chúng tôi rất mạnh, nên áp lực lớn luôn dồn vào người quản lí.
Buổi tập nào cũng nặng nhọc, khiến không biết bao nhiêu người phải rời đội vì không chịu nổi cường độ tập luyện.
Việc có được một suất chơi bóng chính thức cũng không phải đơn giản.
Thế nên, những học sinh năm nhất như tôi thường xuyên phải đối mặt với sự ghen tị và áp lực từ các đàn anh khóa trên - những người cho rằng họ phải được ưu tiên.
“Vất vả chứ em. Em biết đấy, chị chưa bao giờ dám khẳng định rằng mình có thể hỗ trợ mọi cầu thủ trong đội. Thực sự, chị không nghĩ mình có đủ khả năng để làm được việc đó. Chị không có kinh nghiệm, cũng chẳng có kiến thức để hỗ trợ các em. Thế nhưng, chị bao giờ cũng sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ những thành viên gặp khó khăn.”
Đó là lí do tại sao tôi luôn tin tưởng chị ấy.
“Đúng thế. Chỉ cần có người sẵn sàng lắng nghe tâm tư thôi là đã nhẹ nhõm hơn bao nhiêu rồi.”
Từ đó, chẳng có ai trong câu lạc bộ phải vượt qua khó khăn trong đơn độc nữa.
Trong cuộc sống, đã có bao nhiêu vấn đề được giải quyết gọn ghẽ vì được tâm sự, sẻ chia nỗi niềm với bạn bè. Vậy nên, hành động của Kujouin-san thực sự rất đáng được trân trọng.
“Em nói chí phải! Chị không thân thiết với các thành viên khác như Kento-kun, nên chỉ cần có em thì cả đội sẽ ổn thôi. Nhưng em biết đấy—”
Đột nhiên, giọng nói chứa chan đầy niềm vui của Kujouin-san ngừng lại.
Chị nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt trong veo lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Chị mỉm cười.
“Chị chỉ đang tò mò rằng mỗi khi Kento-kun cảm thấy mệt mỏi, ai sẽ tới bên lắng nghe em đây? Em… chẳng có ai hết, phải không? Thế nên, chị cảm thấy… chị nên trở thành người bạn tốt của em, trở thành người mà em có thể thoải mái tâm sự.”
Những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng ấy khiến con tim tôi lỡ nhịp.
Sự rung động trong con tim ấy thực ra không dễ chịu gì cho cam - nó đem lại cảm giác đầy sốt ruột thì đúng hơn…
Kujouin-san bày tỏ nỗi băn khoăn trong lòng chị.
Thành thật mà nói, mỗi khi cần lời khuyên, tôi có thể hỏi đội trưởng hoặc đội phó, nhưng để mà tâm sự thì… chưa từng.
À, huấn luyện viên cũng sẽ sẵn sàng giúp đỡ tôi, nhưng trong khi giải đấu đang diễn ra căng thẳng thì nhờ ông ấy cũng không phải ý hay chút nào.
Chị ấy… đã nhìn thấu tất cả.
“Em đã có ai làm chỗ dựa tinh thần bao giờ chưa?”
Lúc này đây, tôi chẳng biết đáp lại chị ấy thế nào nữa.
Tôi bèn tìm cách thay đổi chủ đề…
“Fufu, đừng bao giờ đánh giá thấp quản lí của các em nha. Chị luôn quan sát từng cầu thủ một đó, nhất là trong các buổi tập luyện. Cả giờ ra chơi luôn!” - Kujouin-san hùng hồn khẳng định.
Hóa ra đây là nguyên nhân tại sao tôi luôn có cảm giác bị theo dõi ở trường ư?
“Thế nên, đương nhiên là chị biết Kento-kun luôn khích lệ, lắng nghe các thành viên khác trong đội mỗi khi họ gặp khó khăn rồi.”
Sao đột nhiên chị lại dùng kính ngữ với em?
Tôi nuốt lại câu tsukkomi đang chực chờ phun ra.
Chắc chị chỉ vô tình dùng thôi.
“Em đã làm được gì to tát đâu chị ơi! Chỉ là em muốn giúp đỡ các bạn nếu có thể, vì em biết có rất nhiều thành viên rời đội vì không giải quyết được vấn đề cá nhân. Em không có công lớn như chị tưởng đâu Kujouin-san.”
Cầu thủ bắt bóng là một phần không thể thiếu trong hàng phòng ngự, là người đưa ra chỉ dẫn cho đồng đội trong suốt trận đấu.
Thế nên, nếu không xây dựng được sự tin tưởng giữa các thành viên trong đội thì sẽ chẳng thể nào giành được chiến thắng. Hơn thế nữa, tôi không muốn đội phải thi đấu trong cảm xúc tiêu cực, do đó tôi luôn trò chuyện với đồng đội khi nhận ra những biểu hiện khác thường về tâm lí.
Ngoài ra, sẽ rất an tâm nếu đội sở hữu các cầu thủ dày dặn kinh nghiệm, chơi bóng tốt.
Tôi không muốn bất cứ ai vì chuyện cá nhân mà phải rời đội. Trước đây, tôi đã từng chứng kiến nhiều cầu thủ tài năng nhưng lại chẳng có cơ hội tỏa sáng.
“Em nghĩ thế nào cũng được. A, chị em mình lạc đề rồi. Tóm lại, chị muốn Kento-kun nhờ chị giúp đỡ mỗi khi gặp khó khăn, chỉ vậy thôi. Đừng ngại nhé, ok?”
Nói xong, chị rời đi với nụ cười tươi trên môi.
Có lẽ chị phải chuẩn bị nước và onigiri cho các cầu thủ trong đội rồi.
Dù bị đánh giá quá cao làm tôi hơi khó chịu, song sự nhiệt tình của chị làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Thật tuyệt khi có người để xin lời khuyên về Frost-san.
Kujouin-san có vị thế tương đương với Frost-san ở trường, nên hẳn là chị hiểu được cảm giác của Frost-san. Từ đó, chị sẽ cho tôi những lời khuyên hữu ích nhất dưới góc nhìn của một cô gái.
Nếu có chuyện xấu xảy ra với Frost-san, Kujouin-san chắc chắn sẽ trở thành cứu cánh chứ chẳng đùa.
“Giờ thì mình cũng phải đi th—”
“Ke~n~to~?”
Chợt, một bàn tay khỏe mạnh kéo vai tôi.
Lại gì nữa đây…
Tôi đánh mắt về phía sau lưng. Hình ảnh đội trưởng hiện ra, với chi chít gân xanh nổi lên trên trán và nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.
“Đ-Đội trưởng…?”
“Mày đã sống chung với Frost-san lại còn giữ idol của câu lạc bộ ta - Kujouin-san - làm của riêng nữa.”
Sao đội trưởng lại nổi cáu thế này…
Tôi đã làm gì sai???
“Tao không sống chung với Frost-san, còn Kujouin-san chỉ đang tìm các để giúp tao thô—”
“IM MỒM! Tao đã ghen tị với mày từ lâu lắm rồi…! Hình phạt của mày đây, chạy quanh sân một trăm vòng cho tao!!!”
“Phạt gì mà vô lí thế?”
Và thế là tôi phải chạy vòng vòng quanh sân. Một lúc sau, thấy tôi ngoài sân, huấn luận viên bèn hỏi lí do. Tôi chớp thời cơ kể tất cả “tội ác” của đội trưởng với ông ấy, nhưng… huấn luyện viên đáp lại: “Bất cứ người đàn ông nào được phụ nữ yêu chiều đều là kẻ thù!”.
Bất công thế chứ lị!
Chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân, bài tập của tôi bị nhân đôi.
Huấn luyện viên ấy thực sự rất nghiêm khắc, nhưng ông lại thích tận hưởng những phút giây vui vẻ như này đây.
Câu joke của ông thực sự quá vô lí, nửa đùa nửa thật… và thành thật mà nói, tôi đã bị như thế này đến quen rồi…
… Ừ thì đúng là bị nhiều khác thành quen, nhưng… cái lão già ch*t tiệt này…

