Volume 1

Chương 2-1: Ghen tị và thèm muốn

2025-09-09

12

Trans + edit: Yuuki

———————————————————————

Với đám học sinh chúng tôi, khai giảng chẳng khác nào dấu chấm hết cho kì nghỉ hè mà ai cũng mong mỏi chờ đợi. 

Chán ghê luôn ấy. 

Ngày tựu trường đang tới gần…

Dưới tiết trời oi ả của những ngày cuối hè, cả trường tôi lại xôn xao bàn tán mà chẳng có dấu hiệu mệt mỏi.

“Này, mày biết gì chưa? Nghe nói Sophia Frost đã đổi họ rồi đấy!!”

“Tao biết!! Không phải là Sophia Frost nữa, mà là Shirakawa Sophia!”

“Tao thích cái họ mới này đấy! Hợp với cô ấy quá chừng!”

Ngay cả một lớp khác toà với Frost-san như lớp tôi cũng loạn hết cả lên.

Chà, mới ngày đầu đi học mà đã nhốn nháo thế này rồi.

“Với cả… có người còn thấy Frost-san đi ra từ nhà của Kento nữa…”

Ặc!

Tim tôi nhảy dựng lên.

“Hả? Kento? Ý mày là… THẰNG KENTO LỚP MÌNH?”

Lập tức, ánh mắt của đám học sinh quanh đó đổ dồn về phía tôi.

Tôi biết, sớm muộn gì sự thật này cũng sẽ bị phanh phui, nhưng không thể tin được giây phút định mệnh ấy lại rơi đúng vào ngày khai giảng.

Phải chăng… tôi đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của Frost-san?

“K-K-Kento…? Tao cần lời giải thích!!!”

Đương nhiên là thằng bạn tôi - Shouta - không thể nào ngồi im được rồi. Cậu trút thở nặng nhọc, vội vã phi đến chỗ tôi.

“Bình tĩnh đã…”

“Bình tĩnh thế quái nào được?? Mày định nẫng tay trên à???”

“Không, mày nói “nẫng tay trên” là sao…”

“Quá rõ ràng rồi còn gì? Họ của Frost-san đã đổi thành Shirakawa, nói cách khác là cô ấy đã cưới mày làm chồng!!”

“Tao đã nói là không phải rồi mà! Mày có não không thế? Học sinh cao trung thì kết hôn kiểu gì?”

Tôi thở dài.

Mới ngày đầu đi học mà đã loạn hết lên rồi.

“Thế sao họ của Frost-san lại thành Shirakawa thế kia?!”

Shouta lúc này chẳng khác nào “kim bài miễn tử” để cả lớp được hóng chuyện mà không gặp rắc rối gì. Cũng tại Shouta sẵn sàng đặt bất cứ câu hỏi nào, cho dù câu hỏi ấy có thiếu tế nhị đến mức nào đi chăng nữa.

Nói tóm lại, nhờ có cậu ta mà cả lớp mới được thoả mãn sự tò mò, tiêu biểu là lúc này đây. Ai ai cũng chăm chú nghe bọn tôi trò chuyện.

“Bố tao đã tái hôn với mẹ cô ấy nên đổi họ là đương nhiên thôi.”

Tôi biết trước là cả trường sẽ sớm để ý nên đã sớm hỏi ý kiến Frost-san.

Cô ấy không muốn bất cứ ai biết về chuyện này, nhưng sau cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý vì cả trường sẽ loạn hết cả lên nếu không nhận được lời giải thích xác đáng.

“Eh? Cái diễn biến gì mà như trong manga thế? Mày làm tao ghen tị muốn chết rồi…! Nói chung là mày đang sống chung một mái nhà với cô ấy, đúng không…?!”

Sao cứ dính đến mấy chuyện không đâu vào đâu thì mày lại nhanh trí thế hả thằng Shouta kia??

Giá như cậu ta không để ý thì tốt biết bao…

“Kento, xin mày hãy đổi vị trí với tao…, tao là fan của cô ấy…!!”

Đám con trai trong lớp dường như đã không thể kiềm chế nổi sự ghen tị.

Bọn họ lao tới, nhao nhao quanh tôi.

Mà… fan sao?

Frost-san có phải người nổi tiếng đâu mà có fan?

“Không! Đổi cho tao đi…! Tao đã luôn theo dõi cô ấy từ khi mới lên cao trung rồi…!!”

Bám đuôi là vi phạm pháp luật đó ba?!

Hi vọng cậu ấy không phải là nguyên nhân khiến Frost-san cảnh giác với mọi người xung quanh…

“Pffft, bọn mày đúng là chả biết tận dụng thời cơ gì cả!”

Như để thu hút sự chú ý về phía mình, một thành viên rất-đỗi-đẹp-trai của đội bóng đá nhẹ nhàng làm động tác đẩy gọng kính - dù cậu ta không đeo kính - bằng hai đầu ngón tay, trông kì quặc đến nực cười.

Cậu lên tiếng:

“Onii-san, xin anh hãy giới thiệu em với em gái anh!”

Cậu ta “lễ phép” chìa tay phải ra, cúi đầu trước mặt tôi.

Dù mày có làm thế thì vẫn “rác” như bao thằng con trai khác thôi!

“Hay đấy! Từ giờ tao cũng phải gọi mày bằng “onii-san” mới được!!”

“Cho tao… hẹn hò với Frost-san đi màaaaaa!!”

“Không đời nào! Bọn mày im hết đi, tao mà giới thiệu bọn mày với Frost-san thì bị ăn chửi là chắc chắn!”

Đúng là cái bọn không có liêm sỉ! 

Tôi thở dài.

Nếu tôi mà dễ dãi, đồng ý cho đám con trai sử dụng như bàn đạp để tiếp cận Frost-san thì… không biết lúc về nhà tôi sẽ bị đày xuống tầng nào của địa ngục nữa.

Chỉ nghĩ thôi mà đã nổi hết cả da gà rồi.

“Nhưng mà có được cô em gái thế kia thật tuyệt biết bao~!! Ý tao là, mày chỉ cần giả vờ đi nhầm là được lao thẳng vào phòng tắm, đôi lúc còn được lén lút chiêm ngưỡng từng chiếc quần lót của xinh xắn nữa.” - Shouta nói mà không giấu nổi sự thèm muốn.

Đám con trai liên tục lảm nhảm, ồn đến mức đau cả đầu. Đã thế thằng Shouta còn xúi dại tôi, khiến cơn đau ấy ngày càng dữ dội hơn.

Bọn mày không biết sợ là gì à?!

“Tao nói cho mà biết nhá, mày mà làm thế thì chắc chắn sẽ bị cả xã hội tẩy chay đấy. Sao mày có thể nói ra được những lời thiếu suy nghĩ đến thế cơ chứ?”

Frost-san luôn sẵn sàng sử dụng biện pháp mạnh nhất lên bất cứ ai - kể cả người nhà.

Thế nên, giả sử như tôi mà nhảy vào phòng tắm như thế thì… chắc cô ấy sẽ lập tức chạy tới đồn cảnh sát, rồi vô cảm nhìn tôi như thể đang nhìn rác ấy.

“Ngay cả vô tình thật thì cũng không có đường thoát hả?”

“Với cái lí do vớ vẩn của mày thì chỉ có “chết”...”

Thực ra, cửa phòng tắm nhà tôi có treo biển nên có người ở trong là biết ngay. Thế nên, tình huống vào nhầm như vừa rồi sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Cũng bởi vậy, nếu không để ý biển mà thấy cô ấy khỏa thân bên trong phòng tắm thì… Xin chúc mừng! Địa ngục đã trở thành ngôi nhà thân yêu của bạn!

Còn chuyện lục đồ lót… đúng là nếu tôi muốn thì không phải không được…, nhưng cái giá phải trả khi bị phát hiện là quá đắt. Tôi không thể cứ thản nhiên mà mò mẫm trong máy giặt hay sọt quần áo.

“Nói chung là, nếu mày sẵn sàng để chết thì cứ thế mà triển.”

Nghiêm túc đấy.

“Chán. Frost-san đáng yêu thế mà lại quá lạnh lùng với mọi người…”

Thực ra, không phải ai trong lớp cũng ghen tị với tôi. Có những người chỉ ở xa hóng chuyện thôi.

Frost-san nổi tiếng là khó gần, nên có một số người chỉ dám ngắm nhìn cô ấy từ xa.

“Nhưng liệu Frost-san có thân thiện hơn với anh em trong gia đình không?”

Dẫu biết là Frost-san luôn lạnh nhạt với bạn bè, song vẫn có những người cố níu kéo hi vọng dù là mong manh nhất.

Trong một số bộ manga và anime, các nhân vật lập tức trở nên thân thiết sau khi về chung một mái nhà, nhưng thực tế thì không tươi đẹp như vậy.

“Cô ấy chả quan tâm tới tao bao giờ đâu. Vẫn lạnh nhạt và cáu gắt như ở trường. Ngày nào cũng phải đối diện với cô em gái khó tính đó làm tao đau cả dạ dày. Mệt chết đi được.”

“””””Vậy à?”””””

Tôi thản nhiên đáp lại, ánh mắt xa xăm.

Cả lớp nhìn tôi với vẻ thương xót.

Cuối cùng, bọn họ cũng đã chấp nhận sự thật phũ phàng này rồi.

Đám con trai rời đi, để lại tôi một mình.

Có lẽ, mấy bạn ấy đã nhận ra rằng tôi không thể trở thành bàn đạp để đưa họ tới bên Frost-san.