Năm ngoái.
Năm ba sơ trung. Mùa đông cuối cùng.
“Chuyện gì vậy? Sao cô lại dẫn tôi ra tận đây?”
“Hahaha. Thì trước hết, ngồi xuống đi.”
Lúc đó là sau giờ học.
Nơi Subaru dẫn tôi đến là một căn phòng chứa đồ, chất đầy bàn ghế không còn dùng đến.
Tôi khẽ ngồi lên một chiếc bàn và nhìn cô ấy.
“Từ ngày mai tôi có công việc. Cậu nhớ tôi có nói về buổi quay phim truyền hình rồi đúng không?”
“Ừ, thì sao?”
“Có một câu thoại tôi thật sự không chắc chắn. Tôi muốn tập thử với cậu, Mashiro.”
“Một câu thoại…? Nhưng tôi đâu biết diễn gì đâu.”
“Không sao. Cậu chỉ cần nghe tôi diễn thôi.”
Nói rồi, cô ấy hít vào một hơi nhỏ nhưng sâu.
Căn phòng tối mờ.
Lạnh lẽo, im lặng, nặng nề cùng bầu không khí ẩm thấp.
Có lẽ vì thế mà sự hiện diện của cô càng trở nên nổi bật.
Vẻ quyến rũ trưởng thành chẳng hề hợp với một nữ sinh sơ trung bao trùm cả không gian nhỏ.
Xinh đẹp, lạnh lùng, cùng đôi mắt xanh cô độc ấy, cô chỉ nhìn về phía tôi.
“Em yêu anh.”
Một giọng hơi trầm so với con gái khẽ phá vỡ sự tĩnh lặng.
Subaru tạo dáng kịch tính rồi hừ mũi một cách đắc ý.
“Thế nào?”
“Uh, ý tôi là… đó đúng là câu thoại hả?”
“Yup. Nó có làm cậu thấy vui không?”
“Tôi còn sốc quá đến mức chẳng kịp phản ứng gì nữa…”
“Vậy thì làm lại lần nữa nhé. Ahem… Em yêu anh.”
“Hmm… Xin lỗi, tôi không thật sự cảm nhận được gì.”
“Đúng là đứa trẻ được nuông chiều. Được tôi tỏ tình riêng cho mà vẫn chưa thấy đủ sao?”
“Ý tôi là, tôi không rành mấy chuyện này, nhưng có lẽ cô nên để nhiều cảm xúc hơn vào đó? Biểu cảm của cô thì chuẩn rồi, nhưng lại giống như cô quá tập trung vào nó. Nghe cứ phẳng phẳng ấy.”
Tôi đưa ra lời khuyên tốt nhất mà mình nghĩ được, và Subaru gật đầu, tay đặt lên cằm.
“Vậy thì đổi đi. Cậu thử nói xem, Mashiro. Tôi muốn biết cảm giác khi được nghe người khác tỏ tình.”
“Cái gì cơ!? Cô vừa nói tôi chỉ cần nghe thôi mà!”
“Tôi có nói vậy sao? Tôi không để tâm chuyện đã qua, nên cũng chẳng nhớ.”
“Đừng có gọi cái chuyện mới hai phút trước là chuyện đã qua chứ!!”
Subaru chỉ là bạn. Dù tôi có quan tâm đến cô ấy, nhưng không phải theo nghĩa tình cảm.
Nhưng sự thật rằng cô ấy là con gái thì không thay đổi.
Cho dù đó là vì công việc của cô ấy, thì việc nói “Tôi yêu cậu” với một cô gái vẫn thật sự rất xấu hổ.
“Vậy thì biến nó thành một trò chơi đi.”
“Một trò chơi…?”
“Trò chơi ‘Tôi yêu cậu’. Nghe nói người lớn hay chơi ở tiệc hay buổi gặp mặt làm quen. Hai người sẽ lần lượt nói ‘Tôi yêu cậu’, ai xấu hổ hay cười trước thì thua.”
“Khoan đã, để tôi hiểu cho rõ… tôi phải nói ‘Tôi yêu cậu’, rồi nếu thua còn bị phạt nữa? Tôi chẳng được lợi gì hết.”
“Không đúng. Cậu chẳng phải đã nói muốn sống một mình khi lên cao trung sao? Nếu tôi thua, tôi sẽ giúp thuyết phục bố mẹ cậu.”
“Khoan… thật sao!?”
Có thể việc chỉ một người bạn đứng về phía tôi không mang nhiều ý nghĩa, nhưng khi đó, cả gia đình tôi với anh, chị, thậm chí cả mấy đứa em nhỏ, họ đều phản đối chuyện tôi sống riêng.
Vậy nên tôi chỉ thật sự mong có ai đó, bất kỳ ai, đứng về phía mình.
Không quan trọng người đó có đáng tin hay không, chỉ cần có một người lên tiếng đồng ý với tôi là đủ.
“…Nhưng nếu tôi thua thì sao?”
“Hmmm… để đến lúc đó tôi sẽ nghĩ. Giờ thì chẳng có gì lóe lên trong đầu cả.”
“Được thôi, nhưng đừng làm gì quá lố đấy.”
“Tất nhiên rồi. Tôi từng làm khó cậu bao giờ chưa, Mashiro?”
“Có rồi. Vô số lần.”
“Hahaha! Cậu nên thấy vinh hạnh mới phải!”
Với cái giọng ngang ngược, áp đảo như mọi khi, thậm chí chẳng thua gì gia đình tôi và tôi khẽ thở dài.
Và rồi, lần đầu tiên trong đời, tôi cất tiếng nói ra thành lời.
Tim tôi đập thình thịch đến mức tưởng chừng như muốn nổ tung.
◆
“Được rồi, bắt đầu trò chơi ‘Mình yêu cậu’ nào!”
“Ừ, ừm…”
Bữa tối xong, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên giường.
Theo gợi ý của tôi, Saeki thở dài rồi đáp lại.
Việc cậu ấy không càu nhàu một câu “Sao tớ phải làm chuyện này với cậu, Amagi-san!?” có nghĩa là cậu ấy bắt đầu quen với cách mình hành sử rồi. Hehehe, chúng ta thân thiết hơn rồi nhỉ♡?
“Phạt là gì đây? Người thua cởi sạch quần áo sao?”
“Tất nhiên là không được!!”
“Hiểu rồi! Người thua hôn người thắng nhé!”
“Cũng hoàn toàn không thể nào!!”
“Vậy thỏa hiệp đi, là người thua sẽ phải chịu… thời gian thân mật?”
“Sao cậu lại nghĩ chuyện đó chấp nhận được!?”
“Vẫn không được à? Saeki cầu kỳ quá đấy.”
“...Nếu cậu còn đùa nữa thì tớ đi ngủ đây.”
“Waaah! Không không không! Mình xin lỗi mà!!”
Tôi vẫy tay một cách cuống cuồng, xin lỗi như thể mạng sống phụ thuộc vào chuyện đó.
Rồi tôi dừng lại vài giây để suy nghĩ.
...Đúng rồi, đây chính là cái này.
Chắc chắn cậu ấy sẽ không phản đối chuyện này.
“Nếu mình thua, mình sẽ mua cho cậu đồ ăn vặt hoặc kem ở cửa hàng tiện lợi. Còn nếu Saeki thua, đưa cho mình bộ quần áo cậu đang mặc ngay bây giờ.”
“Được thôi, khoan đã, cái gì chứ!?”
Đến lúc này thì không còn giữ bí mật nữa, tôi thích mùi hương của Saeki.
Kể từ khi tôi bắt đầu quanh quẩn trong phòng cậu ấy, tôi đã nhiều lần suýt lấy trộm quần áo đến mức không thể đếm được.
Nếu tôi mặc đồ của Saeki cho con gấu bông to của mình rồi ôm nó ngủ, tôi chắc chắn sẽ ngủ ngay lập tức!!
Dù tôi buồn hay vui, có một thứ thuộc về cậu ấy cũng khiến mọi thứ tốt hơn rất nhiều!
“Mình không làm gì cậu đâu, nên thế là được chứ? Còn nếu mà cậu từ chối… mình có thể sẽ lén lấy chúng đi bất cứ lúc nào.”
“C-cái kiểu đe dọa gì thế…? Ừm, nếu chỉ là quần áo, thì tớ đoán được…”
“Yaaay~~~♡♡♡”
Và thế là hình phạt đã được ấn định.
Giờ chúng tôi chỉ cần bắt đầu thôi.
Ưỡn ngực đầy háo hức, tôi nhường phần mở màn cho Saeki. “Cậu đi trước đi!”
“Đi sau làm gì khi mình chắc chắn thắng cơ chứ. Không nghe cậu nói ‘Tớ yêu cậu’ thì phí quá, nên cậu nói trước đi, được chứ?”
“Nếu cậu đã nói vậy thì… nhưng mà, cậu nghe tự tin ghê nhỉ.”
Tất nhiên rồi.
Mỗi lần tôi nói thích cậu ấy, Saeki luôn đỏ mặt. Không đời nào chịu nổi một câu “Mình yêu cậu” nào đàng hoàng cả.
Giờ, nếu cậu ấy nói câu đó với tôi thì tôi có chịu nổi không? Hah! Đó còn phải hỏi sao!
Tôi là một idol đang chớm nở đấy nhé!
Giống như Subaru-chan, tôi cũng đã chuẩn bị cho những vai diễn có thể đến. Tôi đã đọc vô số sách hướng dẫn diễn xuất và luyện tập kỹ càng. Tôi có thể đọc thuộc lòng cả kịch bản từ đầu đến cuối.
Chỉ thế thôi thì chưa đủ để tôi trở thành ngôi sao, nhưng ít nhất tôi đã nắm vững cách kiểm soát biểu cảm.
Hehehe… Mwahahahahaha!!
Xui cho cậu rồi, Saeki!
Mình sẽ mang mấy bộ quần áo đó về nhà!
“Được rồi… t-tớ bắt đầu đây.”
Cậu ấy chần chừ một chút khi nhìn tôi.
Đôi mắt sẫm của cậu ấy mang vẻ hơi lo lắng khi mở miệng.
Tôi lấy hết sức giữ một gương mặt lạnh không cảm xúc.
Cứ việc đi. Việc này dễ thôi.
Đánh một trận mà đã biết mình sẽ thắng chỉ làm mất động lực thôi, biết không?
“Amagi-san… Anh yêu em.”
“UHYAAAA~~~~~~~♡♡♡ KHÔNG THỂ NÀO~~~~~~~♡♡♡”
Tôi đã thua rồi. Trong vòng một nốt nhạc.

