Màn hình điện thoại hiển thị đầy kín thông tin dữ liệu, lần đầu nhìn thấy khiến tôi không khỏi cảm thấy lạ.
Đặc biệt, phần giới tính hiện rõ là nữ—giờ tôi đã trở thành con gái thật rồi, nhìn cũng khá ổn.
Kéo xuống mục “Thiên phú”, tôi thấy “Linh Thị” thì không bất ngờ lắm, vì đó vốn là năng lực của mình. Nhưng kế bên lại xuất hiện dòng “Huyễn Thế” thì… nghĩa là gì đây? Một cách gọi khác của Linh Thị chăng? Tôi ngước lên nhìn chị Bạch với vẻ ngơ ngác.
“Có chuyện gì à? Dữ liệu này chỉ hiển thị tóm lược thôi. Sau này, khi em có thể điều khiển được ma lực, em sẽ mở rộng thêm thông tin. Giờ chỉ là bản rút gọn.”
Nói đến đây, Bạch Vũ chợt nhớ ra điều gì đó, liền tiếp lời:
“À, em xem thử mục ‘Thiên phú’ đi. Ngoài Linh Thị ra còn có gì nữa không? Nếu có, mạch đất sẽ ghi lại chính xác. Nếu không, thì có lẽ thiên phú của em không phải năng lực, mà là một loại ngoại vật như kiểu bụi, khí, hay cái gì đó mà em chưa khám phá ra.”
“Ơ… bụi? khí? Thiên phú cũng có thể là mấy thứ kỳ quái vậy sao?”
“Đương nhiên! Thức tỉnh thiên phú thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhưng nếu em cảm thấy bất tiện, thì không cần nói ra. Có người may mắn sở hữu thiên phú cường đại, coi nó như át chủ bài của mình.”
“Thế à… Nhưng thiên phú của em hình như chẳng có gì đặc biệt. Nó chỉ ghi là… Tri thức Siêu nhiên chưa giải mã. Bạch tỷ tỷ, chị có biết cái đó không? Em nghĩ nó liên quan đến ký ức, nhưng—ư-ưm!?”
Chưa kịp nói hết, chị Bạch lập tức đưa tay bịt miệng tôi. Ánh mắt chị đảo quanh khắp nơi, thần sắc khẩn trương, sau đó mới khẽ thở phào.
“Em vừa nói… Tri thức Siêu nhiên?” Giọng chị thì thầm bên tai tôi.
“… À, ừm.” Tôi giật mình, vô thức gật đầu.
Chẳng lẽ cái này khủng khiếp đến thế sao? Tôi vốn không cảm thấy gì lạ cả.
“Nghe chị đây, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai! Không được để lộ, hiểu không?” Ánh mắt nghiêm nghị của chị khiến tôi lạnh sống lưng.
“V-Vâng! Em hiểu rồi!” Tôi vội vàng gật đầu. Tôi chỉ là một kẻ mới bước chân vào thế giới siêu nhiên, chẳng biết gì, nên càng không muốn phạm phải điều cấm kỵ.
“Cái đó… có nghiêm trọng đến mức bị cả thế giới siêu nhiên cấm kỵ sao?” Tôi hạ giọng hỏi, lòng đầy lo lắng như thể đã rước họa vào thân.
“Không phải bị cấm, mà là quá quý giá! Một khi lộ ra, em chắc chắn không thể gánh nổi. Rắc rối sẽ bám theo suốt đời, em muốn thế không?”
“Không!”
“Vậy thì im lặng, giữ kín bí mật. Âm thầm mạnh lên, đừng để ai chú ý.”
“Vâng!”
Tôi đáp nghiêm túc. Nếu thật sự quý giá như lời chị nói, thì quả là nguy hiểm. Nhưng điều khiến tôi cảm động hơn cả chính là—chị Bạch không hề có ý chiếm đoạt nó!
Đúng là người duy nhất tôi có thể tin tưởng ở thế giới này.
Dù vậy, trong đầu tôi vẫn không hiểu nổi “Tri thức Siêu nhiên” rốt cuộc là gì.
“Bạch tỷ tỷ, cái đó… là cái gì vậy? Có phải Học viện sẽ dạy loại tri thức đó không?” Tôi hỏi nhỏ, tính hiếu kỳ trỗi dậy.
“Không giống nhau. Người ta thường gọi mọi loại kiến thức về siêu nhiên là Tri thức Siêu nhiên, nhưng cái em có thì khác. Nó là văn tự đại diện cho thông tin mạch đất, nhất định không phải loại bình thường.”
“Tri thức Siêu nhiên còn khủng khiếp hơn cả sức mạnh siêu nhiên. Bản chất của nó vẫn là tri thức—mà đã là tri thức thì có thể lĩnh hội và vận dụng. Hiểu nôm na, nắm giữ tri thức là nắm giữ sức mạnh. Cụ thể thì chị không rõ, vì chị chưa từng tiếp xúc.”
Nói đến đây, ánh mắt chị Bạch thoáng ghen tị:
“Nếu em hứng thú, có thể tìm tài liệu trong thư viện của Học viện. Nhưng nhớ, đừng để ai biết. Nếu họ nghi ngờ em sở hữu Tri thức Siêu nhiên, gần như chắc chắn sẽcso chuyện không hay xảy ra.”
“Em sẽ cẩn thận.” Tôi gật đầu liên tục, nhận thức rõ tầm quan trọng của nó. Thứ này có lẽ chỉ phát huy tác dụng về sau, giờ thì còn chưa giải mã được, nên tôi không thể dùng.
Cuộc trò chuyện khiến tôi thêm thận trọng. Có lẽ sau này tôi không nên mở dữ liệu của mình ở nơi công cộng, kẻo bị người khác nhìn thấy.
May mắn thay, chị Bạch đã giúp tôi ẩn đi mục thiên phú này. Dù không thể sửa đổi, nhưng vẫn có thể che giấu. Muốn thao tác để ẩn thì phải dùng ma lực để thay đổi thủ công, nên sau này tôi càng phải nhanh chóng học cách khống chế Nguồn ma lực duy nhất của mình.
Ý nghĩ ấy thôi thúc tôi: kiểm soát được ma lực, tức là đã bước một chân vào thế giới siêu nhiên!
Còn bây giờ, tôi thậm chí không thể mở mục “Dữ liệu cơ thể”. Bạch tỷ tỷ nói, đợi khi nào tôi nắm được ma lực, tôi sẽ tự giải khóa. Tuy tôi rất nôn nóng, nhưng chị ấy bảo tôi đừng vội.
Vậy thì… không vội.
Thông tin hiện tại chỉ hiển thị một nhiệm vụ. Chị Bạch bảo, hệ thống nhiệm vụ chính là các thông báo của Học viện gửi đến. Nếu học viên bỏ lỡ, thì chúng sẽ hiển thị ở đây. Tôi đã hoàn thành hết thủ tục nhập học, nên không cần kiểm tra thêm.
Đột nhiên, cả tôi và chị đều thấy trống trải, chẳng biết tiếp theo phải làm gì.
Tôi vô thức xoa bụng—có vẻ hơi đói rồi?
“Em đói rồi à? Giờ cũng gần đến bữa rồi, chúng ta đi ăn đi. Em muốn đến căn tin Học viện, hay ra phố ăn vặt, hay quán nhỏ bên ngoài? Lần này chị mời, để em thử đặc sản của Học viện Phù Thủy!”
“Thật chứ!? Chị lại mời nữa sao?” Tôi vui mừng, nhưng cũng áy náy. Từ trước đến nay chị luôn là người bao tôi, tôi thấy mình nợ chị ngày càng nhiều.
“Không sao! Chúng ta là gì của nhau chứ, việc gì phải tính toán? Chị biết em túng thiếu, nên lần này coi như chị bao. Sau này khi em có tiền thì mời lại chị là được.” Vừa nói, chị vừa kéo tay tôi đi.
“Vậy thì, thử đến căn tin trước để thử xem đồ ăn ở đó thế nào!”

