Sau khi bước ra khỏi ga, tờ giấy thông báo trúng tuyển trên tay tôi bỗng nhiên bốc cháy. Ngọn lửa lan rất nhanh, đến mức tôi còn chưa kịp ném nó đi thì nó đã cháy rụi… không, đến cả tro tàn cũng không còn, chỉ có tôi đứng ngây người ra giữa đường, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đây là điều hiển nhiên thôi. Giấy báo trúng tuyển chỉ để đảm bảo em có thể vượt qua được thử thách này để gia nhập Học viện Phù Thủy. Nó giống như một tấm vé một chiều vậy. Đi thôi, giờ là lúc đưa em nhập học một cách chính thức.” Bạch tỷ tỷ bật cười khi trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, rồi tiến lại gần, nắm lấy tay và kéo tôi đi tiếp.
Vừa bước qua cổng, tôi liền cảm thấy nơi này chẳng giống một học viện chút nào, mà trông hệt như một thành phố khổng lồ được quy hoạch vô cùng tỉ mỉ và kĩ càng.
Những con đường được thiết kế đan xen hợp lý, các tòa nhà xung quanh đều mang phong cách hiện đại.
“Ờm… Bạch tỷ tỷ, trường nằm ở đâu vậy ạ? Mình cứ đi bộ đến đó sao?” Tôi vừa kéo vali vừa quay sang hỏi.
Trong khi đó, Đặng Tiểu Nam vẫn đang vác cậu trai kia đi phía sau chúng tôi.
Cảm giác của tôi về Học viện Phù Thủy càng lúc càng… mất niềm tin về nó. Giờ đã đến đúng địa chỉ trường đặt trụ sở mà tôi vẫn không biết phải đến đâu để báo danh. Công tác hướng dẫn thì tệ hết chỗ nói. Nếu không có Bạch tỷ tỷ, chắc tôi đã lạc từ lâu.
“Khu vực trung tâm phía trước mới là trường chính. Chỗ này vẫn nằm trong phạm vi của Học viện Phù Thủy, có thể coi là khu ngoại thành. Biết đâu sau này em còn được phân về sống ở đây.” Chị ấy vừa đi vừa giải thích.
“Là… là nơi em sẽ sống sao?”
“Chị hông chắc. Nhưng với tình hình hiện tại của em, trường sẽ ngẫu nhiên sắp xếp chỗ ở. Nếu có tiền, em có thể chọn nơi tốt hơn – thậm chí là biệt thự riêng – nhưng em thì chị biết là không có tiền rồi.”
Lời nói thẳng thắn của Bạch tỷ tỷ như một nhát dao cứa thẳng vào tim. Quả thật, tôi chẳng có bao nhiêu tiền cả. Có lẽ tôi sẽ phải tìm việc làm thêm. Chỉ mong lịch học ở Học viện Phù Thủy không quá dày đặc, chứ nếu không tôi còn chẳng có thời gian đi làm.
Ngay khi tôi còn đang định tiếp tục bước, Bạch tỷ tỷ bất ngờ lấy ra… một cây chổi!
Tôi không khỏi ngạc nhiên, việc phù thủy cưỡi chổi giờ phổ biến đến vậy sao?
Nhưng… chị rút nó từ đâu ra vậy?
Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến là loại nhẫn trữ vật, nhưng trên ngón tay chị Bạch đâu có chiếc nhẫn nào… Có lẽ kiến thức của tôi quá hạn hẹp; trang bị không gian đâu chỉ có mỗi dạng nhẫn.
Đúng là đọc tiểu thuyết nhiều dễ bị rập khuôn và bị bó vào những suy nghĩ cứng nhắc thật.
Nhưng nếu Chị Bạch có chổi, còn tôi thì sao?
Với lại, nếu chị có vật phẩm trữ đồ, tại sao không để luôn cái vali vào trong đó?
Tôi còn chưa kịp hỏi nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc.
Bạch tỷ tỷ đã ngồi lên chổi, quay sang ra hiệu rất rõ ràng… bảo tôi cũng leo lên.
Rất nhanh chóng, Bạch tỷ tỷ đưa tôi trải nghiệm cảm giác bay lần đầu tiên.
Khung cảnh nhìn từ trên cao xuống quả thật rất đẹp, nhưng đôi chân run rẩy đã phản ánh rõ rệt sự bất an trong lòng tôi, nhất là đang bay ở độ cao lớn mà không hề có biện pháp bảo vệ!
Gió ào ào tạt vô miệng khi chúng tôi lướt đi với tốc độ cao, còn cây chổi mảnh khảnh thì khiến mông tôi ê ẩm. Niềm an ủi duy nhất là tôi đang ôm chặt lấy eo của Bach tỷ tỷ, cái cảm giác phấn khích của một tân sinh viên trước cảnh đẹp đãbiến mất theo cơn gió bay.
Lúc ấy, tôi lại thấy ghen tị với cậu trai đang ngủ say kia, cậu ta được đàn chị ôm quanh eo mà chẳng cần lo nghĩ gì, thậm chí còn không hề hay biết. Khi tới nơi, có khi cậu ta còn được đánh thức nhẹ nhàng nữa là.
Đúng lúc tôi sắp chịu hết nổi, tôi cảm giác rằng chúng tôi đang hạ dần độ cao, bèn dè dặt hỏi:
“Bạch tỷ tỷ… sắp tới nơi chưa chị?”
“Ừm, tới rồi.”
Câu trả lời chắc nịch khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi đôi chân vừa chạm đất, tôi vẫn còn run lẩy bẩy.
Lấy lại bình tĩnh, tôi ngẩng nhẹ lên, và trước mắt tôi chính là địa điểm đăng ký nhập học của Học viện Phù Thủy.
Mặc dù tôi có hơi nhếch nhác, nhưng cũng chẳng phải người nổi bật nhất ở đây.
Cảnh hỗn loạn xung quanh khiến tôi bắt đầu nghi ngờ liệu đây có thật sự là địa điểm đăng ký hay không.
Đang tìm kiếm bóng dáng Bạch tỷ tỷ, tôi thấy chị đang trò chuyện với một đàn chị khác ở gần đó, sau đó thuận lợi nhận được một món đồ giống như chiếc khăn choàng.
Khi Bạch tỷ tỷ khoác nó lên người, tôi lờ mờ thấy trên đó có mấy chữ như “Tình nguyện viên”.
“Ờm…Bạch tỷ tỷ, cái này là cái gì vậy?”
“Đến lúc sửa cách xưng hô rồi; em nên gọi là đàn chị, hoặc tiền bối Bạch mới đúng.” Chị Bai mỉm cười bước lại gần tôi, trông y hệt một tình nguyện viên đang giúp đỡ.
“Ờ… tiền bối… Bạch.”
“À~ cảm thấy như thế nào? Lần đầu bay quả thật không mấy dễ chịu, đúng chứ?”
“Không dễ chịu lắm thật…” tôi thành thật thừa nhận, vẫn còn hơi run run.
“Thôi được rồi, đi nào. Giờ là lúc làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên.” tiền bối Bạch nắm tay tôi đi về khu vực đăng ký, nơi đàn chị phụ trách cũng tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
“Ồ~một tân sinh viên còn tỉnh táo cơ à~ Tên em là gì? Để chị ghi danh!” Đàn chị ấy kêu lên khi thấy tôi. Dù sao thì đa số tân sinh viên bị đưa tới đây đều hoặc là bất tỉnh, hoặc là đang ngủ say, hoặc tỉnh lại thì cũng phản kháng vô cùng dữ dội.
Sau đó, chị ấy liếc nhìn Bạch Vũ đứng bên cạnh tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, dường như rất ngưỡng mộ.
“Dương Nguyệt Lan.”
“Dương Nguyệt Lan? Tên hay đấy, để xem… ừm… đây đúng không?”
“Vâng…”
Tôi liếc qua thông tin, xác nhận ảnh và các chi tiết cơ bản đều đúng, rồi gật đầu.
“Được rồi, khi mọi thứ ổn thỏa thì tới lấy thẻ phòng, đó sẽ là chỗ ở của em. Nếu không hài lòng với phòng được phân, em có thể trao đổi lại. À, nhớ lấy điện thoại nhé; các thông báo quan trọng của học viện thường sẽ gửi qua đó, nhớ hãy kiểm tra thường xuyên.”
“Vâng vâng, cảm ơn chị.” Tôi vội vàng cảm ơn.
“Không có gì, đó là việc chị nên làm. Chị đang trông nom em mà, tân sinh viên bé nhỏ.”
Tôi nhìn đàn chị này, cách chị nói khiến tôi bất giác quay sang Bạch tỷ tỷ.
“Đàn chị, ý chị ấy là vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là lời chúc tốt đẹp của đàn chị dành cho đàn em thôi.” Nói xong, Bạch tỷ tỷ lập tức đổi chủ đề: “Đi lấy thẻ phòng và điện thoại đi; chẳng phải em mong chờ cái điện thoại đó lắm sao?”
“Ơ… em đâu có mong chờ đến thế…” tôi yếu ớt phản bác, nhưng trong lòng thì rõ ràng không giấu được sự háo hức.
Tôi đã thèm thuồng mẫu điện thoại ngầu như thế này từ lâu rồi! Chỉ tiếc rằng chiếc điện thoại cũ của tôi giờ chỉ còn lại một chút pin.
Chẳng mấy chốc, tôi theo Bạch tỷ tỷ tới nhận thẻ phòng và điện thoại.
Thẻ phòng ghi chỗ ở của tôi là Số 62, Đường 2, phố Tân Mộng; tôi hoàn toàn không biết đó là chỗ nào.
“Chưa phải lúc đi về chỗ ở đâu. Hãy giữ kỹ thẻ phòng; nếu không tìm thấy thì dùng chức năng định vị trên điện thoại là được,” Bạch tỷ tỷ ân cần dặn dò tôi.

