Web Novel

Chương 06: Học Viện Phù Thủy phía sau bức màn

2025-08-17

2

Dù điện thoại của Bạch tỷ tỷ trông rất ngầu, nhưng tôi không đủ can đảm để mượn xem thử. Đừng nói đến việc trên đó có nhiều thứ riêng tư của tỷ tỷ hay không, bản thân tôi còn chưa làm chủ Sức Mạnh Phi Phàm — liệu tôi có dùng nổi chiếc điện thoại này không?

Còn nếu chịu đựng được thêm chút nữa sẽ tới học viện. Hiển nhiên sẽ có người phát cho tôi điện thoại; ít nhất là Bạch tỷ tỷ đã nói vậy, nên tạm thời cứ tin tỷ ấy đã.

“Sắp tới rồi, Tiểu Hàn cầm sẵn giấy báo nhập học trên tay đi.” Lúc này Bạch tỷ tỷ đột nhiên nói với tôi.

“Hả? Ừ.” Dù hơi nghi hoặc nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn giữ chặt giấy báo nhập học. “Cái này… có tác dụng gì vậy?”

“Chúng ta sắp xuyên qua Bức Màn rồi.” Bạch tỷ tỷ nói bằng giọng điệu cực kỳ súc tích, “Không phải sinh viên của Học viện Phù Thủy muốn xuyên qua Bức Màn, thì phải có giấy báo nhập học mới xuyên qua được.”

“Hả?” Tôi mất vài giây để tiêu hóa được lời nói của Bạch tỷ tỷ. Bỏ qua vài chỗ khó hiểu, tức là tôi phải cầm giấy báo nhập học thì mới vào được Học viện Phù Thủy?

Cơ chế sàng lọc quái quỷ gì thế này?

Tuy nhiên tôi thấy Bạch tỷ tỷ không muốn giải thích thêm, tôi cũng không muốn hỏi sâu về việc đó. Thay vào đó tôi nhìn kỹ tờ giấy trên tay. Khi mới nhận được tôi chưa kịp đọc hết các chi tiết, thì đã bị Bạch tỷ tỷ kéo lên xe trong mơ màng. Giờ nhìn kỹ mới thấy quả nhiên có điều khoản ghi rõ phải trực tiếp cầm giấy báo nhập học mới vào được Học viện Phù Thủy, nếu không có nhân viên học viện dẫn đường thì có thể đến trạm chỉ thị tìm…

Mặt sau là cả một đoạn dài hướng dẫn cách vào Học viện Phù Thủy, trời ạ~ Nếu không có Bạch tỷ tỷ dẫn đường, chắc tôi sẽ còn mất thời gian kha khá nữa.

Về phần thế giới này, tôi đưa mắt nhìn sang hai người đối diện. Tôi nhìn thấy vị tiền bối kia đưa vào tay nam sinh một tờ giấy báo nhập học, dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Giấy báo nhập học của Học viện Phù Thủy phát cho mỗi đợt đều nhắm vào Học viện Thiên Tài. Nếu đối phương không điền nguyện vọng vào Học viện Phù Thủy, hoặc không có ý định nhập học, tờ giấy báo này sẽ trở thành công cụ trong bộ công cụ thu hút tân sinh. Chẳng có gì phải ầm ĩ cả.” Bạch tỷ tỷ nói với nụ cười như thể chẳng có gì to tát.

Thì ra Học viện Phù Thủy vận hành như thế này sao?

“Các học viện khác cũng làm tương tự.” Bạch tỷ tỷ bổ sung cho lời nói trước, nhưng tôi chưa kịp thở phào thì cô ấy lại nói tiếp, “Đương nhiên là họ học hỏi theo Học viện Phù Thủy chúng ta, thật đáng xấu hổ.”

Xấu hổ cái gì chứ… Đây rõ ràng là tiêu chuẩn kép, vậy rốt cuộc ai mới kẻ đáng xấu hổ?

Đến lúc này tôi đã mệt mỏi chẳng buồn bình luận thêm gì nữa. Tôi cảm thấy, không, Học viện Phù Thủy trong lòng tôi đã trở thành học viện bàng môn tà đạo rồi.

Nhưng không sao; thứ tôi cần là Sức Mạnh Phi Phàm, đến từ đâu cũng được. Chỉ mong học viện không vận hành theo kiểu ‘rừng rậm đào thải’; thật lòng thì tôi không đủ sức cạnh tranh với người khác.

Tôi không giỏi tính toán, đường suy nghĩ cũng rất ngắn, chỉ mong học viện cho phép một kẻ như tôi tồn tại.

Tôi hít sâu vài lần để định thần, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Có thể thấy một thành phố công nghệ cao khổng lồ dần hiện ra.

Tôi vẫn không biết Bức Màn mà Bạch tỷ tỷ nhắc đến rốt cuộc là gì.

Tôi tò mò kích hoạt Linh Thị. Trước kia, Linh Thị chỉ mang đến gánh nặng vô tận; lúc đó tôi không thể kiểm soát năng lực này, khiến cuộc sống thường nhật bị xáo trộn nghiêm trọng.

Những gì tôi trông thấy hoàn toàn lệch khỏi nhận thức thông thường. Như thể nó đang xé toạc thế giới quan và bào mòn lý trí mong manh của tôi.

Mãi về sau tôi mới học được vài kỹ năng, như cách để tắt Linh Thị, cách chặn bớt những luồng thông tin dị thường và phi lý cứ liên tục tràn vào khi ở trạng thái ấy.

Giờ đây trong mắt tôi, thế giới này như được phủ thêm một lớp lọc, dường như thông tin từ bên ngoài chẳng còn đến từ ánh sáng mặt trời phản chiếu bề mặt vào đôi mắt nữa.

Mà giống như mọi vật chất đang truyền tải những thông tin trừu tượng của chúng, ‘đôi mắt’ của tôi đóng vai trò như khung cửa tiếp nhận, để những tri giác ấy tràn ngập tâm trí tôi.

Từ đó định hình các khái niệm như “khoảng cách”, “vật chất”, “năng lượng”,…

Góc nhìn này đòi hỏi sự thích nghi và thấu hiểu, đồng thời cần đối chiếu với hình ảnh nhìn thấy bằng mắt thường.

Ảnh hưởng của nó đối với tôi tựa như một người mù bẩm sinh bỗng nhiên thấy được ánh sáng sau mấy chục năm sống trong bóng tối; mọi thứ nhìn thấy đều kích thích từng dây thần kinh và những hình ảnh chưa từng có ấy dẫn dắt người mù tái thiết nhận thức về thế giới.

May mắn thay tôi là người xuyên không; nếu là một đứa trẻ sơ sinh nguyên bản của thế giới này, có lẽ tôi đã bị nhốt trong viện tâm thần suốt đời vì chẳng biết thế giới bình thường trông ra sao. Không có một góc nhìn chuẩn mực để đối chiếu, tôi không thể phân biệt được Biểu Giới và Nội Giới.

Và giờ đây, với sự tăng cường của Linh Thị, tôi thấy thành phố dần biến thành một “hình thái” không thể lý giải nổi, những thông tin vật chất phức tạp bao phủ lên các đặc tính nền tảng của bản thề nguyên sơ.

Tuy nhiên tôi chẳng mấy hứng thú với những tòa cao ốc kia; toàn bộ sự chú ý của tôi bị cuốn hút vào một kết cấu năng lượng khổng lồ hình chiếc bát, trong suốt.

Con tàu cao tốc tôi đang ngồi sắp đâm thẳng vào nó!

Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại có cảm giác kỳ lạ rằng thành phố dưới lớp che phủ kia đang chồng chất một cách dị thường; và chính sự khác biệt rõ rệt ấy tự nhiên đã cuốn hút sự chú ý của tôi.

Đây chính là Bức Màn mà Bạch tỷ tỷ nói đến chăng?

Dưới Bức Màn chính là Thủ đô Ma Pháp, còn bên trong là… Học viện Phù Thủy?

Tôi giật mình trước suy đoán của bản thân, nhưng nếu điều đó là sự thật thì… chẳng phải Học viện Phù Thủy đang tồn tại ở một chiều không gian khác sao?

Tôi dõi theo con tàu cao tốc lao về phía Bức Màn, lớp màng bán trong suốt dần dần nuốt chửng cả đoàn tàu. Chỉ trong chớp mắt, bức màn ấy dường như quét ngang qua người tôi.

Khi màn sáng lướt qua cơ thể, phản xạ bản năng lập tức trỗi dậy, nhưng không có chuyện gì xảy ra; chỉ có lớp da gà nổi khắp người là chứng minh cho những gì tôi vừa trải qua.

Tôi cúi xuống nhìn giấy báo nhập học trong tay, chợt nhận ra vừa rồi dường như có một thứ gì đó bao trùm lấy toàn thân mình.

Sau đó tôi cảm nhận một cú giật mạnh do tàu dừng đột ngột, khiến trán tôi đập mạnh vào lưng ghế phía trước.

“Tới nơi rồi.” Bạch tỷ tỷ lên tiếng trước, và khi tàu dừng hẳn cô ấy liền đứng dậy chuẩn bị xuống.

Tiền bối họ Đặng vẫn đang chăm sóc cậu sinh viên đang ngủ, đảm bảo người mình đưa về sẽ an toàn tới học viện.

Xuống tàu, tôi nhận ra đoàn tàu cao tốc kia đã hoàn toàn thay đổi. Phần đầu tàu biến mất, chỉ còn lại mỗi toa của chúng tôi, mà ngay cả hình dáng cũng khác hẳn so với lúc mới lên.

“Ừ, rốt cuộc Học viện Phù Thủy và Thủ đô Ma Pháp vốn không nằm trong cùng một không gian. Chẳng lẽ em nghĩ một đoàn tàu có thể xuất hiện ở hai không gian cùng lúc? Ngay cả khi là không gian chồng chéo thì cũng chẳng thể được.”

Bạch tỷ tỷ giải thích đơn giản để tôi không suy nghĩ thêm, tôi cũng không nghĩ ngợi nữa.

Thế là tôi liền bước nhanh vài bước, kéo vali đến bên cạnh Bạch Vũ và làm thủ tục rời ga.