Tôi được sinh ra giữa những năm tháng biến chuyển của thời đại.
Ngay từ khi tôi bắt đầu biết nhận thức, khắp nơi đã tràn ngập trung bầu không khí chiến tranh. Khi ấy, tất cả mọi người đều bị bị huy động theo lệnh tổng động viên toàn quốc, dù có là giới quý tộc cũng không thể thoát khỏi.
Và rồi, khi Đệ nhị thế chiến đi tới hồi kết, giới quý tộc chúng tôi chính là những người phải hứng mũi trong guồng xoay thay đổi.
Can thiệp chính trị từ phe Đồng minh, đã buộc đât nước này phải trải qua những biến chuyển khổng lồ.
Những năm tháng thanh xuân của tôi, cũng rơi vào đúng guồng xoay thời đại khi ấy.
『Giờ đã không còn là thời kỳ hậu chiến nữa』
Thời đại ấy, giờ đây đã chỉ còn là những câu chuyện.
Lại nhớ về cái lúc hay tin Dazai Osamu tự vẫn, khi ấy tôi đã tự mình than thở rằng:
「A~. Từ này mình không còn được đọc sách của người ấy nữa rồi」
Giữ lại danh tiếng cho gia đình gần như là lý do duy nhất cho phép tôi lên đại học.
Đất nước khi ấy bước vào thời kỳ kinh tế tăng trưởng thần tốc.
Thời đại của những người thường được gọi là 『Gia tộc Mặt trời』 tung hoành khắp đường phố. [note82202]
Đó cũng là bầu không khí thường hay xuất hiện tại khoa văn học mà tôi theo.
Thời điểm ấy cũng là lúc mà những nhà văn nữ bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, tôi dần trở nên bị cuốn hút trước những câu truyện cứ nói tiếp nhau không ngớt.
Những câu truyện ở giữa thời đại ấy, mang theo bao nhiêu tiếng lòng, nước mắt và cả cuộc đời của chính tác giả được viết ra thành chữ.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra rằng mình chỉ là chú chim non bị nhốt trong khu vườn nhỏ.
「Nè. Takamiya-san. Cùng nhau tận hưởng kỳ nghỉ hè ngắn ngủi này nào」
Người bạn khi ấy đã nói với tôi những lời đó, cũng đã kết hôn với một gia đình giàu có ngay khi vừa tốt nghiệp.
Dòng máu xanh chảy trong chúng tôi, giờ đây chẳng khác gì như một lớp phủ hào nhoáng cho những tập đoàn tài phiệt và những doanh nghiệp phất lên nhờ kinh tế tăng trưởng thần tốc.
Chiến tranh ở Đông Dương khi ấy đang ngày càng leo thang, đe dọa không chỉ Mỹ nhảy vào mà còn kéo cả đất nước này vào cuộc chiến đó.
Bản thân tôi khi ấy cũng được mai mối theo sắp đặt.
Cứ ngỡ như là 『Kim Sắc Dạ Xoa』 của Ozaki Koushou, nhưng sự thật là tôi chẳng có Kanichi nào ở bên [note82203], thậm chí đối với một gia tộc vốn chẳng có gì đáng tự hào ngoài dòng máu như gia tộc Bá tước Takamiya, gia đình tôi không có bất cứ lý do gì để từ chối sắp xếp hôn sự này.
Gia đình nhà chồng tôi khi ấy là một tập đoàn tài phiệt mới nổi tại địa phương.
Mặc dù ban đầu được chào đón vô cùng nồng hậu, bất hạnh bắt đầu bủa vây khi nhà chồng nhận ra rằng tôi không thể sinh con.
Không chỉ dừng lại ở có nhân tình bên ngoài, người phụ đó thậm chí còn sinh cho chồng tôi một đứa con đã chính thức đặt một bức tường băng giá vào quan hệ của chúng tôi.
Cũng từng có lúc mà tôi nghĩ rằng, người phụ nữ kia giống như Naomi trong 『Tình yêu của Kẻ ngốc』 của Tanizaki Junichirou [note82204], rốt cuộc khi ấy cũng chỉ là do tôi ghen tuông mà thôi.
Giữa một cô gái văn chương không thể hoàn thành vai trò của một người vợ là tôi, và người chồng đã yêu một cô gái tựa như Naomi, đổ vỡ là điều không thể tránh khỏi.
Ở cái thời mà vẫn tồn tại quan niệm bị ly hôn là nỗi ô nhục của gia tộc, và đối với gia tộc Takamiya có dòng máu là điều đáng tự hào duy nhất, việc tôi bị trả về cũng đồng nghĩa gia tộc sẽ không còn được nhà chồng chống lưng nữa.
Gia tộc Bá tước Takamiya lụi tàn dường như là điều không thể tránh khỏi.
Cha tôi phẫn nộ, gào thét, để rồi ngập đầu trong rượu cho đến lúc qua đời.
Mẹ tôi thì bán hết tài sản cá nhân, cốt cũng chỉ để giữ chút thể diện quý tộc cho đến lúc nhắm mắt.
Và thứ duy nhất mà tôi còn lại, chỉ là những cuốn sách.
Tôi quá ngây thơ để có thể sống như 『Quý Bà Ngọc Trai』 của Kikuchi Kan, tôi cũng quá hiểu đời để được trở thành 『Vũ Công Xứ Izu』 của Kawabata Yasunari.
Cũng vì lẽ đó, khi xung quanh chỉ còn lại mỗi chính bản thân, tôi buộc phải làm việc để sinh tồn.
「Đích thân Madonna tài năng của toàn trường đã nhờ vả như vậy, nể tình bạn bè năm xưa nên hãy để tôi thu xếp cho cậu」
Giữa khoảng thời gian mà Mishima Yukio mổ bụng tự sát, Shiga Naoya và Kawabata Yasunari cũng lần lượt qua đời.
Vào cái thời mà giới văn học vẫn còn phảng phất hương vị của giới thượng lưu, nhớ vào những mối quan hệ mà tôi đã thành công xin vào làm tại một nhà xuất bản.
Công việc này sinh ra chính là để dành cho tôi.
Giữa thời đại đánh dấu bước ngoặt trong làn sóng tiến bộ của phụ nữ, tôi dấn thân đi tiên phong trong làn sóng thời đại ấy.
Với vai trò là người đi tiên phong trong việc thúc đẩy làn sóng tiến bộ của phụ nữ trong xã hội, tôi nhanh chóng được thăng tiến tại nhà xuất bản nơi mình làm việc.
Dù là tiểu thư quý tộc cũng phải đi làm.
Vai trò của tôi là sống đúng với kỳ vọng của cả đất nước này.
「Cô nghĩ sao với chức thủ thư tại Học viên quý tộc Teito?」
Khi chiến tranh tại Việt Nam dần đi tới hồi kết với thất bại của phương Tây, tôi được mời về làm thủ thư tại Học viện quý tộc Teito.
Dù rằng tôi có đủ trình độ, nhưng sẽ là nói dối nếu tôi không cảm thấy nghi ngờ với quyết định mang đầy tính đột ngột này.
Giới văn học bao gồm nhiều chính trị gia và những nhà tài trợ, cũng nhờ quen biết với những phóng viên mà giờ chỉ còn là dư của giới báo chí từng một thời kiểm soát mọi nguồn thông tin trong tay, họ đã giúp tôi hiểu ra rằng vai trò của mình đã đi tới hồi kết.
「Có những người ngoài kia không muốn cô trở thành một Yosano Akiko [note82205] tiếp theo」
Chiến tranh lạnh vẫn tiếp diễn, trong khi chúng tôi đang ngày càng trở nên giàu có và suy đồi hơn.
Từ Shiba Ryotarou, thời đại chuyển sang Murakami Ryuu và rồi đến Agakawa Jirou.
Và rồi, tôi tìm thấy nơi cư ngụ cuối cùng của cuộc đời, Thư viện trung tâm của Học viện quý tộc Teito.
Bị chính thời đại cố tình ruồng bỏ, tôi dành những ngày tháng yên bình bên những cuốn sách tại nơi cư ngụ cuối cùng mang tên thư viện này.
Dẫu vậy, càng làm việc lâu, số lượng học sinh mến mộ tôi cũng ngày càng trở nên nhiều hơn, có một số người thậm chí đã quay trở lại trường để làm giáo viên hoặc thủ thư sau khi đã tốt nghiệp.
Kể từ khi ấy, xuất phát từ việc đối xử với mọi người như một người già dặn thuộc thế hệ đi trước, không biết kể từ khi nào, mọi người bắt đầu gọi tôi là “sensei”.
Chẳng giống như Shimazaki Touson hay Natsume Souseki, tôi không có tài năng để lãnh đạo mọi người.
Tôi cũng chẳng thể đưa ra câu hỏi về xã hội này như Miyamoto Yuriko.
Dẫu vậy, chỉ với những cuốn sách trên tay, tôi vẫn tiếp tục sống và tiếp bước trên đường đời.
Và rồi cũng chẳng biết từ khi nào, tôi bắt đầu gắn liền với danh xưng 『Phù thủy thư viện』.
Tôi vẫn còn nhớ cái lúc mà mình cười ngặt nghẽo khi biết rằng thời đại này đã không còn cuộc săn phù thủy nào nữa.
Được ngồi vào vị trị giám đốc Thư viện trung tâm thuộc Học viện quý tộc Teito.
Đối với Takamiya Haruka này, điều đó chính là đỉnh cao của cả cuộc đời tôi.
Con người là thứ sinh vật luôn tồn tại những thứ cảm xúc bất ngờ và khó hiểu.
Khi những lời ấy vang đến tai tôi, bên trong tôi dường như có điều gì đó khẽ thay đổi.
『Không sao đâu mà. Chính vì điều ấy mà cuộc đời tôi dường như trở nên trôi nổi vô định, chẳng thể chạm đất. Vậy nếu lỡ như tôi rơi vào hoàn cảnh giống như Đỗ Tử Xuân, liệu rằng tôi có thể cất lên tiếng nói không? Thực sự thì, chính bản thân tôi cũng không rõ nữa』
Từ vị trí của mình, tôi chỉ có thể thoang thoảng nghe thấy giọng nói ấy.
Gió nổi lên, những cánh anh đào rơi che khuất tầm nhìn trước mắt tôi.
『Keikain vẫn sẽ là Keikain thôi. Nếu như đúng là Keikain mà tôi biết, thì chắc chắn sẽ nói rằng. 「Trở thành ẩn sĩ thật nhàm chán」, vậy đó』
『Pff. Gì thế hả?』
Ngay cả sau khi hai đứa trẻ đã rời đi, cái tên Keikain vẫn cứ tiếp tục vang vọng bên trong tâm trí tôi.
Chỉ tới bây giờ, tôi mới hiểu tại sao.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi đặt quyết tâm để có thể trở thành một người thầy.
Là để dẫn dắt cô bé được nói là có thể trở thành ẩn sĩ kia, có thể trở thành một con người đúng nghĩa.
「Chào buổi sáng ạ! Takamiya-sensei!」
「Xin chào buổi sáng ạ」
(Gật đầu)
Vào một ngày đầu xuân.
Tôi đi ngang qua ba cô bé mang đầy vẻ vui tươi với chiếc cặp sách trên lưng.
「Chào buổi sáng. Kasugano-san. Keikain-san. Kaihoin-san」
Khi tôi chào, cả ba đều gật đầu đáp lại rồi sau đó cùng chạy tới trường.
Một cảnh tượng tương sáng mà đầy hoài niệm.
「Cánh hoa rơi
Nơi mình ta
Trong một lâu đài sách……」
Cũng đã lâu rồi tôi chưa ngâm thơ.
Ngắm nhìn những vần thơ dần tan biến theo làn gió trong tiết trời xuân, tôi trở về với lâu đài của riêng mình.

