"Phim hay thiệt anh ha! Đặc biệt là cảnh rượt đuổi xe trong cao trào đúng đỉnh luôn! À, Shuu-san, anh có đoán được kẻ phạm tội là ai giữa chừng không? Còn em thì—"
Vừa mới ra khỏi rạp, Sakuran-san bắt đầu nói về nội dung của bộ phim.
Cô ấy trông rất phấn khích, nhảy lên nhảy xuống, dáng vẻ thật đáng yêu. Nhưng mà...
"Ừm, Sakuran-san... xung quanh anh với em đang nhiều người lắm đấy, chuyện về tội phạm hay cảm nhận của mình thì hơi..."
"Á...!"
Có vẻ như lời tôi nói đã khiến cô ấy nhận ra.
"Xin lỗi, ngại quá đi. Em lẽ ra không nên nói về những tình tiết như vậy trước mặt những người sắp xem. Em với anh ra quán nói tiếp nhé."
Sakuran-san đỏ mặt ngại ngùng.
Sau đó thì hai chúng tôi bắt đầu di chuyển đến nhà hàng phong cách phương Tây đã đặt trước và cũng là nhà hàng mà Sakuran-san đã gợi ý.
Khi gần đến quán, một đứa trẻ cầm trên tay chiếc đồ chơi máy bay, reo lên "Vùuu!"
Đứa trẻ vừa chạy vừa hú hét.
Nó trông đang học mẫu giáo hoặc đầu tiểu học, có một đứa khác theo sau. Nhìn mặt thì có vẻ là hai anh em… mà kệ đi.
Đứa trẻ cầm chiếc máy bay không hề nhìn về phía trước.
Và ngay trước mặt nó chính là... tôi.
“A—”
“...Ổn rồi.”
Đứa trẻ đâm sầm vào tôi.
Tôi kịp đỡ lấy, nhưng chiếc máy bay mà nó cầm trong tay rơi xuống đất.
Đúng lúc ấy, một người phụ nữ vội vã chạy đến, miệng gọi lớn.
“Kenta! Yuuta!”
Nhìn dáng vẻ, có lẽ cô ấy khoảng đầu ba mươi. Cô ấy dường như là mẹ của hai đứa trẻ, ngay lập tức lên tiếng xin lỗi tôi với vẻ áy náy.
“Thật xin lỗi, cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao đâu.”
Vừa trả lời, tôi vừa cúi xuống nhặt chiếc máy bay lên.
Nhìn qua thì đồ chơi vẫn còn nguyên vẹn.
“Các con, mau xin lỗi anh đi.”
“E-Em xin lỗi ạ.”
“Em xin lỗi.”
Hai đứa trẻ cúi đầu. Cả hai cũng đã biết lỗi.
"Đây, cầm lấy. Nó chưa bị hỏng đâu."
Tôi đưa chiếc máy bay lại cho cậu bé đã cầm nó trước đó. Ngay khi nhận ra, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rỡ.
“À... cảm ơn anh!”
Cậu bé cười tươi rói, nhận lấy chiếc máy bay.
Tôi gãi đầu và nói.
“Ừm, được rồi! Nhưng nhớ nhé, bên ngoài nguy hiểm lắm đấy. Khi chơi phải nhìn đường cẩn thận nhé.”
Sau đó, tôi tạm biệt người mẹ cùng hai đứa trẻ vẫn liên tục cảm ơn và xin lỗi, rồi bước vào cửa hàng.
Tiếng chuông “kling kling” vang lên chào đón, hòa quyện với bản nhạc du dương cùng phong cách bài trí kiểu châu Âu tinh tế.
Mặc dù có khá đông khách, nhờ mức giá cao mà không khí trong quán vẫn giữ được sự yên tĩnh dễ chịu. Đúng như bài đánh giá trên trang ẩm thực, đây là nơi lý tưởng cho những buổi hẹn hò.
Tôi nói với nhân viên rằng đã đặt bàn trước, và một chàng trai trẻ trong bộ tuxedo chỉnh tề lập tức hướng dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi.
Sau khi nước uống được dọn lên, nhân viên hỏi.
“Quý khách có muốn dùng thực đơn cặp đôi như đã đặt trước không?”
Thực đơn dành cho cặp đôi.
Khi nhân viên hỏi, tim tôi bỗng đập thình thịch, cảm giác hồi hộp lại tăng thêm.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi đối diện với một cô gái trong một nhà hàng sang trọng thế này.
Lúc đó, Sakuran-san mỉm cười dịu dàng, đáp lại.
“Chúng tôi sẽ dùng thực đơn đó.”
Cô ấy trả lời với một dáng vẻ hết sức tự nhiên và thanh lịch, đến mức tôi phải kìm nén không bật thốt lên lời ngưỡng mộ. Khác hẳn sự trẻ trung, tinh nghịch tôi thấy trước đó, giờ đây cô ấy toát lên phong thái của một tiểu thư quý phái.
“Vậy còn đồ uống, quý khách muốn gọi gì ạ?”
“À, ờ... để xem...”
Tôi cuống cuồng mở thực đơn đồ uống trước mặt, nhưng rồi lập tức nhận ra.
(Khoan đã, mấy lúc thế này phải để phụ nữ chọn trước chứ.)
Tôi hốt hoảng xoay thực đơn về phía Sakuran-san. Thế nhưng, cô ấy chỉ khẽ lắc đầu và nói.
“Em gọi sau cũng được, anh cứ chọn trước đi.”
Tôi vốn định gọi đồ uống dựa theo lựa chọn của cô ấy, giờ không biết phải làm sao.
“À... Sakuran-san, em có... uống rượu không?”
Ngay khi tôi vừa hỏi, nhân viên phục vụ cũng nhìn cô ấy.
Dù có phong thái quý phái, nhưng với gương mặt trẻ trung nên có lẽ nhân viên phục vụ tò mò về độ tuổi của Sakuran-san.
Cô ấy nở một nụ cười ngại ngùng và trả lời.
“Em không giỏi uống rượu lắm. Nhưng nếu Shuu-san muốn uống thì cứ tự nhiên nhé.”
Giờ thì, uống hay không uống đây?
Mặc dù muốn chiều theo cô ấy, nhưng tôi cảm thấy uống một chút có thể giúp giảm bớt căng thẳng. Tôi không ghét rượu, và nếu chỉ một chút thì cũng không lo say. Một chút tự tin từ rượu có lẽ sẽ phù hợp trong hoàn cảnh này.
“Vậy cho tôi một ly. Tôi có thể gọi một ly sâm panh được không?”
"Đã rõ.”
Ngay sau đó, Sakuran-san nhấc thực đơn mà tôi đã đặt xuống và nói.
“Vậy thì... tôi cũng gọi sâm panh không cồn luôn nhé.”
“Đã rõ. Một ly sâm panh và một ly sâm panh không cồn. Xin quý khách chờ một chút.”
Nhân viên trẻ cúi đầu lịch sự rồi rời đi. Tôi quay sang.
“Sakuran-san gọi theo anh à?”
“Ừm, em thấy gọi cùng một thứ thì sẽ hay hơn. Dù của em là không cồn.”
“À... vậy à...”
Câu trả lời và hành động của cô ấy khiến tôi cảm thấy một niềm vui khó tả.
"À, phải rồi!"
Sakuran-san đột nhiên vỗ hai tay vào nhau trước ngực, ánh mắt sáng lên.
"Lúc nãy Shuu-san ấy, thật sự rất tuyệt đó! Đúng là phong thái của một giáo viên luôn, trông chuyên nghiệp và điềm tĩnh lắm đó."
"Ơ, thật vậy à...? Anh cũng chỉ là giáo viên cấp ba thôi..."
Tôi buột miệng đáp lại. Nhưng cũng chẳng có lý do gì phải giấu chuyện đó.
"À, dạy cấp ba sao? Hồi tiểu học, em từng rất thích một thầy giáo của mình. Thầy ấy rất hiền, và... không hiểu sao lại có cảm giác giống với Shuu-san đó..."
Sakuran-san nói, đôi má đỏ lên một chút vì ngượng. Nhìn dáng vẻ ấy, tôi không kìm được, cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang đập mạnh hơn.
(Chẳng lẽ đây là dấu hiệu tốt? Cô ấy có cảm tình với mình ư?)
Tôi cố gắng kiềm chế những suy nghĩ phấn khích đang trỗi dậy, trả lời bằng một giọng lấp lửng.
"À, ra vậy... Chuyện đó cũng thường xảy ra với học sinh tiểu học mà nhỉ?"
Nghe vậy, Sakuran-san bỗng mở to mắt ngạc nhiên, hỏi lại.
"Tiểu học thì được, nhưng cấp ba thì không sao? Bộ anh chưa bao giờ được học sinh tỏ tình sao?"
"Tỏ tình? Không, không có chuyện đó đâu! Anh toàn bị học sinh trêu chọc thôi."
"Không thể nào. Shuu-san trông rất thu hút mà."
"Không, không phải thế đâu."
Ngay mới đây thôi, tôi còn bị học sinh chọc ghẹo về chuyện trai tân này nọ, nên nói gì đến việc được hâm mộ.
"Nếu nói về thu hút thì phải là Sakuran-san mới đúng..."
"Ahaha, không đâu! Em làm việc ở chỗ toàn phụ nữ, lại còn học đại học nữ sinh, nên chẳng có cơ hội gặp gỡ ai cả. Trường của Shuu-san có giáo viên nữ trẻ chưa kết hôn không?"
"À... cũng có, nhưng mà... họ không phải kiểu anh muốn hẹn hò, hay nói sao nhỉ... Vì vậy mà anh vẫn chưa có ai và quyết định thử dùng TWINS đấy thôi... haha."
Thật ra trong số đồng nghiệp, có một cô giáo khá xinh đẹp và hơi giống Sakuran-san, nhưng tôi biết một người bạn thân của tôi ở trường lại thích cô ấy. Kể ra chuyện đó bây giờ nghe chẳng hợp lý chút nào, nên tôi chỉ cười trừ để lấp liếm.
"Thế thì..." Sakuran-san nghiêng đầu, tiếp tục hỏi. "Shuu-san thích kiểu người như thế nào?"
"Ể?”
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
Phải làm sao đây? Câu hỏi này khá là nhạy cảm và có thể ảnh hưởng lớn đến sau này.
(Có nên trả lời là một người giống Sakuran-san không nhỉ?)
Hồi trước, những người bạn otaku quanh tôi thường thích kiểu con gái nhẹ nhàng, trầm tính, hoặc mang dáng vẻ của một cô nàng yêu văn học. Nhưng tôi thì không.
Tôi không nghĩ mình có thể giao tiếp tốt với những người như vậy.
Tôi thích những cô gái chủ động bắt chuyện, dành thời gian cho tôi và khiến tôi cảm thấy có cơ hội, rằng tôi có thể trở thành một phần trong cuộc sống của họ.
Nhờ vậy, tôi đã từng hẹn hò với một người như thế. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu.
Dẫu sao thì đây cũng không phải là chủ đề nên mang ra thảo luận trước mặt người khác, nhất là một cô gái.
"À... nói thế nào nhỉ, chắc là anh thích những người phụ nữ mà... dễ nói chuyện nhỉ?."
Một câu trả lời rất mơ hồ, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này.
Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý nếu cô ấy cảm thấy thất vọng. Nhưng…
"Thế còn em? Em có dễ nói chuyện không?"
"Ơ... À, ừm. Em rất dễ nói chuyện."
"Hehe, may quá♡."
Sakuran-san nở một nụ cười rạng rỡ. Cuộc trò chuyện dường như đã diễn ra suôn sẻ, hay nói đúng hơn thì tôi cảm thấy như chính cô ấy đã dẫn dắt và cứu vãn nó.
"À, nhân tiện, tôi thích những người dịu dàng. Như Shuu-san lúc nãy, điểm của anh cao lắm đấy♡"
"À... haha..."
"Dễ thương ghê."
Nghe được lời khen ấy, tôi không khỏi thấy ngượng, nhưng đồng thời, một cảm giác vui mừng dâng lên trong lòng.
"Em nghĩ nếu cứ tiếp tục cuộc sống hiện tại thì sẽ chẳng gặp được ai, nên em mới thử dùng TWINS. Xung quanh em cũng có người nhờ đó mà tìm được người yêu."
"À, anh cũng vậy thôi."
Đúng lúc đó, nhân viên mang sâm panh ra, khiến câu chuyện về tình yêu tạm dừng.
"Chúng ta cạn ly nhé."
"Được. Cạn ly!"
Hành động này bỗng khiến tôi cảm thấy như mình đang bước vào một mối tình trưởng thành và đầy lãng mạn.
Nhưng rồi, khi bắt đầu thảo luận về bộ phim vừa xem, không khí trở nên sôi nổi, vui vẻ như một buổi trò chuyện trong câu lạc bộ thời sinh viên.
Những món ăn được dọn ra cũng vô cùng ngon miệng, và trên hết, tôi đã có một khoảng thời gian rất tuyệt vời bên cạnh Sakuran-san.
◇◇◇
"Ngon thật đấy."
"Nghe Shuu-san nói vậy, em vui lắm. Vì tôi là người chọn quán, nên cũng hơi lo nếu không hợp khẩu vị của anh thì ngại lắm."
Sau bữa ăn, chúng tôi cùng nhau dạo bước đến nhà ga.
"À, phải rồi. Cảm ơn anh đã chiêu đãi hôm nay."
"Đừng bận tâm. Anh muốn trả thôi mà."
Thực ra, trước khi đi, tôi đã xem qua vài trang web hướng dẫn về ứng dụng hẹn hò, và chúng nói rằng để tạo ấn tượng tốt, người đàn ông nên trả tiền.
Không biết điều đó có đúng hay không, nhưng tôi muốn làm vậy.
Hơn nữa, mặc dù Sakuran-san đã tốt nghiệp đại học, cô ấy vẫn đang làm bán thời gian và học thêm để trở thành giáo viên mầm non.
Với vị trí là một người đã đi làm ổn định và là công chức, tôi nghĩ mình trả tiền là hợp lý.
Ban đầu, Sakuran-san khăng khăng đòi chia đôi chi phí, nhưng cuối cùng tôi chỉ nhận 1.000 yên tiền vé xem phim từ cô ấy.
Phần ăn tối, tôi đã thanh toán bằng thẻ.
Số tiền 1.000 yên là khoản đã được tính toán sau khi trừ đi vé xem phim và phần nước uống mà cô ấy đã mua trong rạp.
(Buổi hẹn đầu tiên chỉ cần như vậy là đủ rồi.)
Buổi hẹn dường như sắp đến hồi kết.
Mọi chuyện cho đến giờ đều diễn ra thuận lợi. Tôi đã tránh được việc bị học sinh hay người quen bắt gặp, và không có bất kỳ sự cố nào xảy ra. Một buổi hẹn đầu hoàn hảo không chút sai sót.
Tuy nhiên, trong đầu tôi vẫn lóe lên ý nghĩ nếu cô ấy muốn kéo dài buổi hẹn, mình sẽ phải làm gì đây? Tôi đã từng suy nghĩ và tìm hiểu trước về những tình huống như thế này.
Dĩ nhiên mục đích của tôi không phải là một mối tình một đêm.
Đây là hôn nhân nghiêm túc, và nếu cứ tỏ ra vội vã trong buổi hẹn đầu tiên thì sẽ chẳng đi đến đâu.
Trên các trang hướng dẫn hẹn hò, người ta nói rằng buổi hẹn thứ ba mới là thời điểm thích hợp để tiến thêm một bước. Ngay cả sư phụ của tôi, Hakamada, cũng đã từng khuyên như vậy.
(Hơn nữa, với Sakuran-san thì tiến xa hơn ngay bây giờ có lẽ vẫn còn quá nhiều rủi ro...)
Tôi lén liếc nhìn khuôn mặt của cô ấy khi cả hai bước đi song song.
Một cô gái dễ thương, tốt bụng đến mức tôi cảm thấy mình không xứng đáng. Nhưng đồng thời, cô ấy trông vẫn rất trẻ, hệt như một thiếu nữ tuổi teen.
Tôi biết rõ rằng không nên đánh giá người khác chỉ qua vẻ bề ngoài, nhất là sau khi đã chứng kiến chuyện của Hakamada và vị hôn thê của cậu ấy. Nhưng dù vậy, tôi không thể ngừng để tâm đến điều này.
"Em đi tàu điện ngầm, nên sẽ dừng lại ở đây. Hôm nay thật sự rất vui. Nếu được chúng ta có thể gặp lại nhau nhé?"
"À, ừm..."
"Không được... sao?"
Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm trí.
"Không, không phải vậy... Tôi cũng rất vui mà..."
Đúng là tôi đã rất vui, nhưng gương mặt trẻ trung kia vẫn khiến tôi không khỏi băn khoăn.
"?"
Có lẽ vì thái độ ngập ngừng của tôi mà Sakuran-san thoáng để lộ một biểu cảm phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy bừng sáng với một nụ cười rạng rỡ.
"Thật tốt quá! Vì hôm nay em đã rất vui mà ♡"
Aaa, đúng là dễ thương quá đi mất!
"Vậy hẹn gặp lại anh vào một ngày gần nhất nhé. Em cũng phải cảm ơn vì anh đã mời bữa tối nữa. À, đúng rồi..."
Nói rồi, cô ấy rút điện thoại ra và đưa về phía tôi.
"Anh có muốn... trao đổi LINE không?"
"Ể...?"
"Qua app thì sẽ phải tốn phí mà? Với cả vấn đề bảo mật thông tin cũng quan trọng nữa."
Đúng như những gì sư phụ Hakamada từng nhắc nhở. Có những phụ nữ ngần ngại trao đổi thông tin cá nhân vì lý do riêng tư.
Một số người cẩn trọng đến mức chuẩn bị hẳn một chiếc điện thoại và đường dây riêng chỉ để dùng ứng dụng hẹn hò.
Thậm chí, thông thường việc trao đổi thông tin cá nhân như LINE thường diễn ra sau vài buổi hẹn hò. Thế mà, cô ấy lại đề nghị ngay từ lần đầu gặp mặt thế này...
"À, không, không phải như vậy đâu..."
Mặc dù hơi bối rối, tôi vẫn cảm thấy lời đề nghị của cô ấy thật đáng trân trọng. Vả lại tài khoản LINE của tôi chỉ đơn giản ghi tên là "Shuu” nên chẳng có gì phải lo lắng.
Thôi thì cứ liều vậy.
"Được rồi, vậy mình trao đổi nhé."
Tôi giơ điện thoại lên, quét mã QR mà cô ấy đưa. Tên tài khoản của cô ấy là "Sakura." Có vẻ như cô ấy thực sự tên là Sakura.
"Thật sự cảm ơn anh vì hôm nay."
Sakura-san cúi đầu cảm ơn một cách rất lễ phép.
Sakura-san…
"Vậy thì, em sẽ liên lạc lại sau nhé♡"
Cô ấy nói vậy rồi quay người chạy đi.
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Sakura-san đáng yêu thật
Tôi muốn gặp cô ấy thêm một lần nữa.
◇◇◇
(A, đúng là một cô gái tuyệt vời.)
Cô ấy đã chủ động đề nghị trao đổi LINE với tôi, như thể muốn giúp tôi gạt bỏ mọi do dự.
Buổi hẹn hò này để lại ấn tượng rất tốt, không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng tôi vẫn không khỏi băn khoăn một điều duy nhất.
Liệu cô ấy thực sự đã hai mươi ba tuổi chưa? Bởi nhìn thế nào thì cũng chỉ như một cô gái tuổi teen mà thôi.
―Nhưng mà, giả sử đi.
Nếu như, giả sử thôi nhé, Sakura hiện giờ là một nữ sinh cấp ba, khoảng mười bảy hoặc mười tám tuổi.
Ba năm nữa, cô ấy sẽ hai mươi hoặc hai mốt, còn tôi, hiện tại hai mươi sáu, sẽ thành hai mươi chín hoặc ba mươi.
Dù thế nào đi nữa thì cô ấy vẫn là người kém tôi chín tuổi.
Dù có sự chênh lệch về tuổi tác, việc hẹn hò ba năm, sau đó cầu hôn và đăng ký kết hôn ngay khi cô ấy tốt nghiệp đại học, thật sự cũng là một kế hoạch hợp lý.
Xung quanh tôi, cũng có vài người kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Nếu cô ấy không học đại học mà đi làm sau khi tốt nghiệp cấp ba, thì bây giờ cô ấy cũng đã là một nhân viên văn phòng với ba năm kinh nghiệm giống như tôi rồi.
Nếu tốt nghiệp cao đẳng, thì cô ấy sẽ bước vào năm đầu tiên của sự nghiệp. Đây đều là những thời điểm tốt để kết hôn.
Đối với một người đàn ông thì kết hôn ở tuổi ba mươi cũng chẳng phải là quá tệ. Thậm chí trong thời đại này thì có khi còn được xem là khá sớm.
Giả dụ vài năm sau khi kết hôn, chúng tôi có con đầu lòng, và vài năm sau nữa có thêm đứa thứ hai, thì tôi vẫn có thể chu cấp cho chúng học đại học trước khi nghỉ hưu.
(―Mà khoan đã, mình đang nghĩ cái gì thế này...?)
Dù thế nào thì đây cũng là suy nghĩ quá xa vời. Và nếu cô ấy thực sự giả mạo tuổi tác, chắc chắn sẽ có lý do đằng sau điều đó. Là một giáo viên, tôi tuyệt đối phải tránh mọi rắc rối.
Ngay cả khi cô ấy không giả mạo tuổi tác thì chuyện tôi bị thu hút bởi một người trông giống nữ sinh cấp ba, với tư cách là một giáo viên trung học thì liệu có ổn không?
Nhưng mà... nếu có cơ hội hẹn hò lần tới với Sakura-san thì sao?
(......Ừm, đến lúc đó hẵng tính tiếp vậy...)
Nghĩ về chuyện chưa xảy ra thì cũng chẳng ích gì. Quan trọng hơn là...
(Quả nhiên, Sakura-san dễ thương thật…)
Chỉ cần nhớ lại thôi, tôi đã không nhịn được mà bật cười ngượng ngùng, khóe môi bất giác giãn ra.
Chỉ riêng việc được hẹn hò với một cô gái như thế đã khiến tôi cảm thấy đáng giá khi bắt đầu dùng ứng dụng hẹn hò.
Hôm nay, chỉ vậy thôi cũng đủ làm tâm trạng tôi phấn chấn, và tôi cũng phải cảm ơn Hakamada. Đã rất lâu rồi tôi mới có thể nghĩ về một cô gái, mới có cảm giác như đang rung động.
Chính điều đó, tự bản thân nó đã khiến tôi cảm thấy vui vẻ và hài lòng. Trong tâm trạng ấy, tôi trở về nhà.
Nếu áp dụng lý thuyết "chuyến đi kết thúc khi về nhà" thì lúc này, buổi hẹn hò đã hoàn toàn khép lại. Nghĩ như thế, tôi nhẹ nhàng xoay chìa khóa và mở cửa.
"Đoán xem là ai nào♪"
Một giọng nói vang lên, đồng thời tầm nhìn của tôi đột nhiên tối sầm lại.
Ngay sau đó, tôi còn cảm nhận được sự lành lạnh trên đôi mắt mình.
(Chuyện gì thế này…?)
Tại sao lại như vậy được?
Đôi mắt tôi đang bị ai đó che lại bằng hai bàn tay.
Điều đó khiến tôi tò mò, nhưng thứ khiến tôi bận tâm hơn chính là giọng nói vừa nghe thấy.
Giọng nói ấy... là của người phụ nữ mà tôi chỉ vừa mới đối diện cách đây không lâu mà.
「Sakura-san!?」
"Ồ, anh gọi em là Sakura sao♡."
Giọng nói đầy vui vẻ vang lên, rồi đôi tay đang che mắt tôi từ từ buông ra. Khi tôi quay lại, trước mắt là hình dáng của Sakura-san, hay đúng hơn là người vừa tự nhận mình là Sakura, đang cười tươi đầy tinh nghịch.
"Ơ... sao Sakura-san lại ở đây...?"
"Tất nhiên là vì em đi theo anh rồi còn gì nữa?"
Vừa nói, cô ấy vừa nở một nụ cười đắc ý như thể đã chiến thắng.
"Nói cách khác, em đang... bám đuôi đó! Có khi em có năng khiếu làm thám tử đấy chứ!"
"Không, thám tử gì cơ chứ... Đây đâu phải bộ phim mình vừa xem đâu... Mà khoan đã, tại sao em lại định tự ý mở cửa nhà anh thế này..."
"Thì để tham quan nhà anh đó. Tập 'Đột kích: Khám phá nhà của Shuu-san!' Có khi em còn có tài làm phóng viên truyền hình nữa ấy!"
"Không, kiểu phóng sự đó thì phải thông qua quản lý của anh đã chứ..."
"Nhưng mà anh làm gì có quản lý, đúng không? Thế thì, em xin phép vào nhé, sensei~!"
Ngay khi từ "Sensei" được thốt ra, tôi lập tức cảm thấy bối rối.
Cánh cửa vừa mở ra, tôi đứng chắn giữa lối vào và ngưỡng cửa, cố gắng ngăn không cho cô ấy bước vào nhà. Nhưng…
Sakura-san khẽ cúi người, luồn qua dưới cánh tay tôi một cách nhanh nhẹn.
"Thế này là xong."
Cô đứng thẳng dậy trước cửa, nhoẻn miệng cười rạng rỡ và reo lên.
"Đại thành công! Kế hoạch hoàn hảo!!"
"Kế hoạch...?"
Sakura-san nhảy cẫng lên vui sướng, trông khác hẳn so với cô gái dịu dàng tôi vừa đi hẹn hò trước đó. Cứ như thể cô ấy là một người hoàn toàn khác vậy.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
(Chẳng lẽ... là em gái sinh đôi...?)
Nhưng không, lúc trước Sakura-san đã nói cô ấy không có em gái. Mà cái từ "Sensei" vừa nãy... là sao chứ...?
Trong lúc tôi còn đang rối bời, cô ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi.
"Tiết lộ bí mật thì phải ở chỗ không ai nghe thấy chứ. Thôi nào, vào trong đi!"
Nói rồi, Sakura-san kéo mạnh cánh tay tôi, dẫn tôi vào nhà mình như thể chính cô là chủ nhân nơi này. Tôi, dù là chủ nhà, lại bị kéo đi chẳng khác nào bị áp giải.
Có vẻ như buổi hẹn hò của tôi... vẫn chưa kết thúc.