Web novel

Chương 2.1: Mây đen

2025-09-04

6

Tại sao giáo viên chủ nhiệm lớp tôi lại tạo ra cái gọi là "Người phụ trách Haruka"?

Có lẽ là để buộc mọi người trong lớp 3-1 phải quan tâm đến Haruka Harukawa, một cô gái ngồi xe lăn, như thể đó là vấn đề của cả lớp.

Một nỗ lực gượng ép nhằm tạo ra sự hợp tác và đoàn kết.

Hoặc cũng có thể, ông chỉ đơn giản muốn giao phó việc chăm sóc Haruka cho học sinh để bản thân được nhàn rỗi.

Nhưng dù là lý do gì thì "Người phụ trách Haruka" đã thất bại hoàn toàn.

Lẽ ra ông không nên tạo ra nó.

Việc bắt cả lớp thay phiên nhau chăm sóc cô mỗi ngày khiến mối quan hệ "bạn học" trở thành "người khuyết tật và người chăm sóc". Thay vì trở nên thân thiết, khoảng cách giữa họ ngày càng bị nới rộng.

Tệ hơn nữa, suy nghĩ, "Hôm nay không phải lượt của mình, nên chẳng cần quan tâm làm gì cho mệt." bắt đầu xuất hiện. Một vài người thậm chí còn làm ngơ khi thấy Haruka gặp khó khăn.

Họ đùn đẩy trách nhiệm bằng cách nói "Chuyện đó để cho người trực lo."

Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, Haruka có lẽ sẽ mãi mãi bị gán mác là gánh nặng của cả lớp.

Chung quy, "Người phụ trách Haruka" là một thất bại.

Quy định ấy không nên tồn tại ngay từ đầu.

Thay vì phó mặc hoàn toàn việc chăm sóc Haruka cho học sinh, giáo viên lẽ ra nên dạy họ những kiến thức và kỹ năng hỗ trợ đúng đắn, đồng thời tạo ra bầu không khí mà ở đó những người ở gần cô có thể giúp đỡ một cách tự nhiên. Và giáo viên cũng nên tổ chức những buổi thảo luận để mọi người cùng nhau tìm ra cách để thực hiện điều đó.

Chà, tôi nghĩ sẽ có người phàn nàn rằng họ không còn là học sinh tiểu học nữa mà cần phải dạy những điều đó.

Nhưng đó mới là vấn đề.

Họ không còn là học sinh tiểu học nữa, họ đều đã trưởng thành. Ít nhất là về mặt thể chất.

Dù sao đi nữa.

Học kỳ mới của lớp 3-1 đã bắt đầu, cùng với đó là sự sụp đổ của thứ được gọi là "Người phụ trách Haruka".

***

Buổi sáng, vác chiếc cặp trên vai, Kazutaka chạy vội tới trường.

"Chết tiệt, mình ngủ quên mất."

Do mải đọc sách đến khuya, cậu đã không nghe được tiếng chuông báo thức để rồi ngủ quên như mọi khi.

Vừa chạy, Kazutaka vừa ngẩng đầu lên.

Trên cao, những đám mây đen đang lặng lẽ kéo đến.

Cả bầu trời bị nhuộm một màu u ám. Mây thấp, như sắp sà xuống mặt đất.

Từ xa vọng lại tiếng sấm.

Không khí ẩm thấp và nặng nề, như thể mưa có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

Thời gian lúc này vừa qua tám giờ sáng một chút.

Trên con đường đến trường, đông đảo học sinh đang bước đi.

Dù chưa đến mức phải lo lắng về việc đi muộn, Kazutaka vẫn cần đến trường sớm hơn bình thường. Cậu vượt lên những học sinh cùng khối và đàn em, chạy thẳng về phía trường.

Đến nơi, Kazutaka đưa mắt nhìn quanh sân trường.

(Cô ấy…đã đến chưa?)

Cậu bồn chồn đảo mắt khắp nơi, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trên chiếc xe lăn.

Rồi cậu nhìn thấy Haruka.

Nhưng Haruka không ở một mình như mọi khi. Đằng sau cô là một nam sinh đang đẩy chiếc xe lăn.

"Ai kia…?"

Kazutaka lẩm bẩm, rồi chạy đến chỗ hai người.

Haruka nhận ra cậu và lên tiếng chào.

"A, chào buổi sáng, Akasaka-kun."

Kazutaka đáp lại lời chào, đồng thời nhìn sang cậu nam sinh đứng sau cô.

Dáng người gầy gò, tóc tai bù xù.

Đôi mắt cậu híp lại như mắt cáo. Kazutaka từng thấy qua cậu ta trong lớp.

"Ờm...Hình như chúng ta học cùng lớp, đúng không? Mashita hay gì đó?"

"Là Mayama. Tadashi Mayama."

Mayama đính chính.

Có lẽ vì đôi mắt híp ấy, trông cậu ta lúc nào cũng như đang cười, dù nét mặt vẫn y nguyên.

"À, ra là Mayama, xin lỗi. Vậy hôm nay cậu là…?"

"Đúng vậy. Hôm nay đến lượt tôi phụ trách Haruka."

Khi được Kazutaka hỏi, không hiểu sao Mayama đáp lại bằng giọng điệu hào hứng.

"Haruka-chan, hôm nay cứ thoải mái nhờ vả tớ nhé!"

Cậu ta nhìn xuống Haruka, nở nụ cười đầy tự tin.

Kazutaka không biết nhiều về Mayama vì đây là lần đầu tiên họ học cùng lớp...hay đúng hơn, Kazutaka trước giờ chỉ để tâm đến Haruka mà chẳng đoái hoài gì đến những bạn học khác.

Không hiểu sao, Mayama có vẻ rất hăng hái.

Những nam sinh từng phụ trách Haruka trước đây thường lúng túng không biết phải đối xử như thế nào với cô. Có người lo mình sẽ vô ý nói điều gì đó không phải, có người thì thẳng thừng giữ khoảng cách. Nhưng điểm chung là tất cả họ đều dè dặt, tránh tiếp xúc quá mức cần thiết.

Nhưng Mayama thì khác. Cậu ta tích cực đến lạ thường. Cậu cười đùa, liên tục bắt chuyện với Haruka.

"Nếu có gì khó khăn, cứ nói với tớ nhé, Haruka-chan."

Haruka nói với Kazutaka.

"Mayama-kun đã đứng đợi tớ ở cổng trường khi tớ đến."

"Huh."

Vì chưa từng có ai cư xử thân thiện như thế với cô, nên thái độ cởi mở của Mayama chắc hẳn khiến Haruka rất vui. Cô cũng mỉm cười đáp lại.

"Vậy hôm nay nhờ cậu giúp đỡ nhé, Mayama-kun."

"Ừ, cứ giao cho tớ! Có gì cứ nhờ tớ!"

Trong lúc họ đứng nói chuyện, mưa bắt đầu rơi.

Mưa rơi lác đác, điểm vài vệt ướt trên mặt đất, rồi đột ngột ào xuống như trút nước. Cả thế giới như được vẽ lên bởi những đường mưa xiên xẹo.

Những học sinh xung quanh bắt đầu hét lên "Uwa! Trời mưa rồi!" rồi vội vã che đầu chạy vào trong tòa nhà.

Haruka định mở chiếc ô màu cam đặt trên đùi, nhưng Mayama đã nhanh chóng mở ô của mình, che lên đầu cô.

"Không cần đâu, để tớ che ô cho."

"À, cảm ơn cậu."

Đây là thứ mọi người gọi là chung một chiếc ô phải không?

Mayama mỉm cười, nói "Đi thôi nào," rồi nhẹ nhàng đẩy xe lăn của Haruka tiến về phía trước.

"Ah…"

Kazutaka cũng định mở ô lên để che cho Haruka, nhưng đã chậm mất một bước. Cậu đứng đó y một thằng hề, tay cầm chiếc ô đã mở.

"…Thôi, kệ vậy."

Sau đó, cậu che ô cho bản thân.

"Đợi đã, chờ tôi với!"

Kazutaka chạy theo hai người vào tòa nhà, khiến nước mưa lẫn bùn bắn tung toé dưới chân.

***

Cả ba đến khu vực tủ giày.

Như mọi khi, Haruka định tự lấy đôi giày đi trong nhà từ kệ ra, nhưng Mayama ngăn lại.

"Đừng cố, để tớ thay giày cho."

"Không sao, tớ tự làm được. Tớ phải làm việc này hàng ngày mà."

"Cậu không cần ép buộc bản thân thế đâu, tự mình làm khó lắm đúng không?"

Mayama nheo đôi mắt vốn đã nhỏ của mình lại, nhìn cô với vẻ mặt lo lắng.

"Tớ có thể mất nhiều thời gian hơn người khác một chút, nhưng…"

"Giờ tớ đang là người phụ trách Haruka, nên hãy cứ để tớ lo mọi thứ."

"Nhưng tớ không muốn lúc nào cũng phải dựa dẫm vào người khác..."

Haruka, người luôn cố gắng tự mình làm mọi việc, chân thành từ chối.

Tuy nhiên, Mayama cũng nhất quyết không nhượng bộ, có lẽ bởi cậu cảm thấy phải hoàn thành trách nhiệm của một người phụ trách Haruka.

Sau khi nhìn chằm chằm Haruka một lúc, Mayama hít một hơi rồi nói.

"Thực ra, tớ đang hướng tới việc trở thành một y tá."

"…Thật sao?"

Haruka chớp mắt ngạc nhiên. Cả Kazutaka đứng bên cũng không khỏi bất ngờ.

"Trên đời này có rất nhiều người già và người khuyết tật. Giúp đỡ họ là một phần bổn phận của người trẻ."

Mayama nói một cách tự nhiên, gật đầu.

Y tá là một công việc không hề dễ dàng.

Bởi đó là công việc gắn liền với con người, không thể chỉ dựa vào sách vở hay quy trình để làm. Phải đối diện với từng cá nhân, từng cơ thể khác nhau.

Dù là một công việc đáng tự hào, nhưng nó cũng cực kỳ nặng nề cả về thể chất lẫn tinh thần. Chẳng có mấy người chủ động chọn nghề này, nên bệnh viện lúc nào cũng thiếu thốn nhân lực.

"Đây không hẳn là thực tập, nhưng tớ muốn thử trải nghiệm thực tế để chuẩn bị cho tương lai."

"Thật đáng nể…"

Haruka gật đầu, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

"Vậy...tớ nhờ cậu một chút nhé."

Nói rồi, Haruka điều chỉnh tư thế ngồi, tựa người ra sau, giao phó cơ thể mình cho Mayama.

"Ừ, cứ để tớ lo!"

Mayama đầy tự tin, vỗ vào ngực mình.

Rồi bước ra trước xe lăn, và đột nhiên kéo tấm chăn phủ chân của Haruka lên.

"Eh?"

Haruka giật mình kêu lên.

Tấm chăn kéo theo cả váy, để lộ đôi chân trần của cô, suýt nữa làm lộ cả nội y.

"Kya!?"

Hoảng hốt, Haruka vội vàng giữ chặt chăn và váy. Cô bối rối nhìn Mayama.

"À, tớ xin lỗi. Cậu ổn chứ?"

Mayama gãi đầu cười trừ.

"Trước hết, để tớ cởi giày cho cậu đã."

"Ờ… ừm…"

Cậu nhấc chân cô khỏi chỗ để chân, rồi tháo đôi giày sạch ra.

Mayama, như bị mê hoặc, chăm chú nhìn đôi chân của Haruka.

"Haruka-chan gầy thật đấy. Cậu có ăn uống đàng hoàng không vậy? Hay cậu đang ăn kiêng?"

"Không, tớ ăn uống bình thường như bao người khác thôi."

Cậu ta bắt đầu vuốt ve đôi chân của Haruka.

"Do không đi lại nên cơ bắp bị teo đi sao? Thật sự rất mảnh. Có lẽ do máu lưu thông kém, chúng hơi lạnh."

Đôi chân mảnh mai, gầy guộc như thể bị sút cân nghiêm trọng.

"Cậu thật sự không thể cử động chân sao?"

Trong khi đặt câu hỏi, Mayama đưa tay vuốt dọc bắp chân cô, hệt như một bác sĩ đang khám bệnh. Cậu vô tư sờ soạng chân cô.

"Này, mau thay giày cho cô ấy đi."

Kazutaka, đứng nhìn từ bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở.

Cậu ta định sờ chân con gái nhà người ta đến bao giờ?

Bị chạm vào chân một cách tùy tiện, Haruka cũng lộ vẻ khó chịu, lúng túng.

"À, xin lỗi. Tớ hơi mất tập trung."

Mayama lấy đôi giày đi trong nhà từ tủ ra và xỏ vào chân cô. Vừa làm, cậu ta vừa hỏi.

"Chân cậu vẫn còn cảm giác chứ?"

"Ừ. Tai nạn khiến chân tớ không cử động được, nhưng dây thần kinh cảm giác vẫn hoạt động bình thường. Nếu bị chạm vào sẽ nhột, còn bị véo thì vẫn thấy đau."

"Ra vậy…"

Haruka chỉnh lại váy, rồi đắp lại tấm chăn lên đùi.

***

Ba người bước vào bên trong, đi dọc hành lang.

Họ đến trước cầu thang.

"Cuối cùng cũng đến cầu thang rồi."

Mayama nhìn cầu thang như thể đó là một chướng ngại vật. Cậu vươn vai, xoay cổ tay.

"Mayama-kun, về cầu thang…"

Kazutaka bên cạnh, muốn nói điều gì đó.

Cậu định sẽ giải thích cách để đưa Haruka lên tầng bốn, nhưng Mayama đã tự ý hành động trước.

Cậu ta vòng ra trước mặt Haruka, bất ngờ ôm chặt lấy cô. Cậu vòng tay qua cổ cô, kéo cô về phía mình.

Một cái ôm bất chợt.

"Ơ…?"

"Hả…!?"

Haruka và Kazutaka đồng thanh.

"C-cậu làm gì thế!?"

Haruka sững người, theo phản xạ đẩy cậu ta ra, khiến chiếc xe lăn lùi lại một chút.

Bị đẩy, Mayama lảo đảo bước lùi, nhìn Haruka với vẻ ngỡ ngàng.

"…Cậu làm gì vậy hả?" Haruka hỏi.

"Làm gì à… Tớ mới là người hỏi cậu câu đó mới đúng."

Haruka bối rối trước hành động bất ngờ của Mayama, tay đặt lên ngực mình đầy cảnh giác.

Mayama làm ra vẻ thản nhiên, đáp lại không chút ngượng ngùng.

"Cậu không thể tự mình leo cầu thang được, đúng không? Tớ chỉ định bế cậu lên thôi mà."

Nói rồi cậu ta làm kiểu tay bế công chúa.

Ra là cậu ta định bế cô ấy.

Kazutaka thoáng nghĩ tới việc cậu ta định giở trò gì đó giữa ban ngày với một cô gái ngồi xe lăn.

Cậu nheo mắt, nhìn Mayama đầy nghi ngờ.

Những nam sinh phụ trách Haruka trước đây đều lạnh lùng, ngại ngùng hoặc thô lỗ với cô, còn...tên này thì lại quá thoải mái.

Thậm chí là bất lịch sự.

"Cho dù là giúp đỡ, cậu cũng không thể tự nhiên ôm người ta như thế được! Bình thường phải xin phép trước chứ?"

Chuyện vừa rồi ở tủ để giày cũng thế.

Đột nhiên vén chăn trên đùi, suýt làm lộ cả đồ lót, rồi sờ soạng chân con gái người ta không chút do dự... Thằng này không cố tình đấy chứ?

Nghe Kazutaka nhắc nhở, Mayama tỏ vẻ ngây thơ, nghiêng đầu nói "Thế à?"

"Cậu nói thế là ý gì? Chẳng phải cậu muốn làm y tá sao?"

Kazutaka ngán ngẩm hỏi.

"Cậu từng làm tình nguyện viên ở bệnh viện hay viện dưỡng lão chưa?"

"Chưa."

"Cậu có kinh nghiệm chăm sóc người khác không? Từng giúp đỡ những người khuyết tật khác chưa?"

"Chưa luôn."

"Một chút cũng không?"

"Chính xác."

Kazutaka chán nản, hai vai sụp xuống.

Cậu tưởng Mayama, với ước mơ trở thành một y tá, sẽ biết chút gì đó, nhưng hóa ra...lại là một con gà.

Cậu ta còn tệ hơn cả Kazutaka, người ít nhất còn thức khuya đọc sách về chăm sóc người khuyết tật.

"Dù sao thì, bình thường cậu phải nói 'Tôi kéo chăn lên nhé' hay 'Tôi sẽ bế cậu lên' trước khi làm, hiểu không?"

"Vậy à?"

"Ừ, dù tôi cũng từng bất ngờ ôm cô ấy trong nhà vệ sinh nữ…"

"Hả?"

"…Không có gì."

Kazutaka ho khan, đánh trống lảng.

Lần đó ở nhà vệ sinh...ừm, đó là tình huống khẩn cấp.

Trong lúc chỉ ra sự thiếu hiểu biết của Mayama, Kazutaka nhìn sang Haruka.

"Này, cậu cũng nói gì đi. Chuyện này liên quan đến cậu mà."

"Ừ, nhưng...Mayama-kun cũng đang cố gắng giúp tớ mà..."

Có lẽ vì là người được giúp, nên thật khó để cô lên tiếng phàn nàn. Haruka chỉ mỉm cười gượng gạo, tỏ vẻ lúng túng.

Kazutaka thở dài.

"Đứng đây lâu cũng chẳng giải quyết được gì, lên lớp thôi. Mayama, hai người chúng ta sẽ khiêng xe lăn của Harukawa."

Mayama nghiêng đầu, hỏi lại.

"Hai người chúng ta?"

"Chúng ta sẽ nâng xe lăn từ trước và sau. Rồi khiêng lên cầu thang trong khi Harukawa ngồi trên đó."

Việc nâng xe lăn từ bên trái và bên phải rất dễ mất thăng bằng, nhưng nếu nâng từ trước và sau, nghiêng xe lăn thành hình chữ V so với mặt đất, thì có thể đưa xe lăn lên một cách khá ổn định ngay cả khi có người ngồi trên đó. Đó là điều Kazutaka đọc được trong cuốn sách chăm sóc người khuyết tật. [note79882]

Sau hôm phụ trách Haruka, trên đường về, Kazutaka đã ghé qua hiệu sách và mua một cuốn sách về chăm sóc người khuyết tật.

Nó bao gồm cả cách khiêng xe lăn có người ngồi lên xuống cầu thang.

Từ đó, mỗi khi tới lượt nam sinh nào trực Haruka, Kazutaka đều chủ động phối hợp cùng cậu ta để giúp đưa cô lên tầng bốn.

Cũng bởi vậy, cậu phải đến trường sớm hơn, thay vì luôn đi muộn như trước.

Nếu có hai người cùng khiêng xe lăn, Haruka sẽ không phải bị một nam sinh khác bế mỗi ngày nữa.

Nỗi lo trong cô cũng sẽ vơi đi phần nào.

Mặc dù biết bản thân không thể leo xuống cầu thang, nhưng hẳn cô cũng không thích bị một nam sinh xa lạ trực tiếp chạm vào.

Nếu có cậu cùng người phụ trách, cậu có thể hỗ trợ cả hai phía.

Nếu nam sinh nào đó nói "Phụ trách Haruka phiền vãi, tôi chẳng quan tâm đâu." thì cậu sẽ kéo họ ra chỗ vắng vẻ rồi đe dọa.

"Này, mày không biết nghĩ cho người khác à? Muốn tao bẻ gãy chân của mày không? Hả?!"

…Ý nhầm, đúng hơn là cậu sẽ thảo luận một cách tình thân mến thương và rồi thuyết phục họ hợp tác với mình.

Bằng cách đó, Kazutaka đã âm thầm hỗ trợ Haruka từ phía sau.

Giáo viên chủ nhiệm lẽ ra nên dạy học sinh cách chăm sóc Haruka đúng cách thay vì áp đặt trách nhiệm lên học sinh.

Nếu Kazutaka không tự tìm hiểu và hành động, có lẽ Haruka đã phải chịu sự giúp đỡ vụng về từ mỗi người hàng ngày.

Mà ngay từ đầu, cái gọi là "Người phụ trách Haruka" không nên tồn tại. Tên gọi kiểu gì nghe kỳ cục vậy?

"Người phụ trách Haruka".

Cô ấy đâu phải động vật.

"Tôi nghĩ nếu có ba hoặc bốn người khiêng thì sẽ an toàn hơn."

Kazutaka cố ý nói to "Giá mà có ai giúp một tay nhỉ." rồi nhìn quanh.

Cậu cố ý nói lớn để thu hút sự giúp đỡ, nhưng chẳng ai đáp lại. Mấy học sinh xung quanh vờ như không nghe thấy, thậm chí có người còn vội quay mặt đi.

"…Thôi kệ. Đi thôi. Mayama, cậu khiêng bên kia đi."

Kazutaka lên tiếng đề nghị, nhưng Mayama từ chối.

"Không."

"Hả?"

***

Mayama mới nãy còn nhiệt tình là thế, vậy mà giờ lại thản nhiên từ chối.

Kazutaka chớp mắt, ngạc nhiên.

"…Sao thế?"

"Không sao cả. Vì tôi là người trực hôm nay, nên tôi sẽ tự bế cô ấy."

"Nhưng hai người làm sẽ dễ hơn đó, cậu biết không?"

"Tôi nói không sao. Tôi tự làm được."

"Không, như thế sẽ khó cho Harukawa…"

Mayama thở dài.

"Trời ạ, cậu phiền thật đấy…Bộ cậu là anh rể cô ấy hay gì?"

Mayama ngắt lời, làm vẻ mặt khó chịu, nhìn chằm chằm Kazutaka.

"Cậu đã bế cô ấy lên tầng bốn vào ngày đầu tiên đúng không? Tôi cũng làm được chứ bộ."

Cậu ta khịt mũi, tỏ vẻ tự tin.

"Tôi đâu có nói là cậu không làm được."

Kazutaka nhìn cậu ta, ánh mắt ngờ vực, phản bác.

Sao tự nhiên cậu ta lại ganh đua thế?

Trước mặt hai người, Haruka, nhân vật chính trong câu chuyện, trông có vẻ bối rối.

"Ừm, tớ thấy thế nào cũng được mà…"

Cô rụt rè nói, giọng pha chút lo lắng.

"Thấy chưa? Cô ấy cũng nói ổn mà."

"Nhưng…"

"Thôi, làm lại nào."

Không thèm để ý đến Kazutaka nữa, Mayama lại chuẩn bị bế Haruka.

Cậu luồn tay ra sau lưng và dưới đầu gối cô.

"Này, cõng cô ấy trên lưng, trên lưng của cậu ấy."

Kazutaka vội nhắc khi thấy Mayama định bế kiểu công chúa.

Nếu cứ thế này, cậu thật sự sẽ trông giống anh rể của cô, nhưng Kazutaka vẫn tiếp tục bồi thêm lời bình vào.

"Bế kiểu đó hại lưng lắm đấy, cậu biết không?"

Mayama làm mặt chán nản.

"Im đi. Cậu đâu phải người phụ trách Haruka đâu?"

Cậu ta vô tư nói "Người phụ trách Haruka". Không hiểu sao, Kazutaka lại thấy khó chịu.

Cậu đáp lại với giọng đầy thách thức.

"Thì sao? Liên quan? Ai giúp mà chẳng được, đúng không?"

Mayama đáp lại "Tự cao quá đấy." và cười như thể đang chế nhạo Kazutaka.

Đôi mắt híp như cáo của cậu ta nhìn chằm chằm Kazutaka.

"Cậu có hay bị gọi là đạo đức giả không?"

"…Hả?"

Kazutaka trừng mắt nhìn đáp trả.

"Mày nói gì cơ!?"

"Sao!?"

Hai người áp sát mặt vào nhau, chằm chằm nhìn đối phương. Một bầu không khí thù địch bắt đầu xuất hiện.

"Uhh, ummm…."

Bị mắc kẹt giữa hai chàng trai, Haruka co rúm lại, sợ hãi. Cô nhìn qua nhìn lại giữa hai người, bắt đầu hoảng loạn.

"L-làm ơn dừng lại đi!"

Haruka hét lên.

"Dừng lại! Xin đừng vì tớ mà cãi nhau nữa!"

Cô bất ngờ thốt ra một câu hệt như trong một vở kịch tâm lý tình cảm.

"…Hả?"

Kazutaka nghĩ Haruka sẽ nói gì đó để xoa dịu tình hình, nhưng không ngờ lại là tình huống này.

Cả cậu và Mayama đều ngạc nhiên, nhìn xuống Haruka.

Trong khoảnh khắc, không khí như đông cứng. Một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm. Tiếng mưa bên ngoài vọng lại.

"…Uhh, cậu vừa nói gì đấy?"

"…Không, k-không có gì!"

Haruka giả vờ như chưa nói gì. Như thể muốn chui xuống hố, cô che mặt lại bằng hai tay, mặt đỏ bừng.

Có nên cười cho qua chuyện không nhỉ?

"…Đ-đừng để ý nhé?"

Mọi chuyện tạm thời lắng xuống.

Cố tỏ ra tinh tế chỉ khiến cô đỏ mặt hơn, cô lí nhí "Không có gì đâu…" Mái tóc đen của cô đung đưa khi lắc đầu.

Thứ sinh vật đáng yêu gì đây?

Nó khiến cậu nghĩ mọi cuộc tranh cãi trên đời đều là vô nghĩa.

"Dù sao thì!"

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Mayama quay lại chủ đề chính.

"Tôi sẽ cõng Haruka-chan. Đơn giản vì hôm nay tôi là người trực. Còn cậu thì cầm đồ và mang theo xe lăn giúp tôi là được rồi."

Cậu ta ném cặp cho Kazutaka. Cậu miễn cưỡng bắt lấy.

Mayama đứng trước Haruka, quay lưng về phía cô.

"Đây, lên đi."

Haruka rụt rè hỏi "Có ổn không…?" rồi ngượng ngùng giao phó mình cho lưng Mayama.

"Nhờ cậu nhé."

"Ừ."

Mayama cõng Haruka, đứng dậy. Tay cậu đỡ lấy đùi cô.

"Đi thôi."

Họ bắt đầu leo cầu thang. Mayama nâng đùi cô, cõng cô trên lưng. Phần sau váy cô phấp phới, đung đưa.

"Này…"

Kazutaka định nhắc cậu ta chú ý giữ váy cho cô, nhưng Mayama đã nhanh chóng leo lên.

"Má nó…"

Kazutaka tặc lưỡi, gấp xe lăn lại, cầm cặp của Mayama, rồi bước lên theo sau hai người.

"Chào buổi sáng!"

Một lời chào vô tư vang lên. Là Wakafumi, bạn thân của cậu.

"Chào buổi sáng, Kazutaka! Năm ba rồi mà đi học sớm dữ ha? Dù trước giờ ông toàn sát giờ mới tới."

"Trước giờ tôi luôn như vậy à?"

"À, đúng rồi. Có phải là vì Haruka-chan không?"

Wakafumi vỗ tay cái bốp một cách hài lòng.

"Dù đã xong lượt phụ trách, ông vẫn giúp đưa cô ấy lên tầng bốn, đúng không? Ông tốt bụng quá đó~"

"Không hẳn, chỉ là tiện tay thôi."

Nhưng liệu người khác có nhìn cậu như một kẻ đạo đức giả vì điều này không?

"Thôi đừng có khiêm tốn nữa đồ sát gái! Cái đồ quản lý đáng ghét mà đáng tin cậy này!"

Như mọi khi, người bạn thân của cậu luôn tràn đầy năng lượng vào sáng sớm.

***

Trong lúc Kazutaka nói chuyện với Wakafumi ở tầng một, Mayama và Haruka đã lên đến tầng hai.

"Nếu cậu không bám chắc vào tớ thì sẽ nguy hiểm lắm đó, Haruka-chan."

Cậu ta nói với Haruka trên lưng mình trong khi sửa lại tư thế cõng.

"Cậu đúng là nhẹ thật đấy, Haruka-chan."

Trong khi tám nhảm về đủ thứ điều, Mayama tiếp tục leo lên cầu thang.

"Không cử động được chân chắc bất tiện lắm. Với cả những người xung quanh nữa."

Haruka lại xin lỗi.

"Xin lỗi vì bắt cậu phải cõng tớ."

"Ừ, tớ không ngại đâu."

Một vài học sinh đi ngang qua hai người, tiếng bước chân của họ khẽ vang lên.

Mayama, trong lúc leo lên cầu thang, thì thầm gì đó với Haruka, như không muốn người khác nghe thấy.

"Xin lỗi, cậu nói gì cơ?"

Không nghe rõ, Haruka hỏi lại.

"…Haruka-chan, cậu thơm thật đấy."

Mayama quay đầu, nhìn Haruka trên lưng.

Vừa nói, cậu ta vừa sờ soạng đùi cô, cảm nhận làn da dưới váy cô.

"…Eh?"

Haruka nhìn xuống đôi chân bất động của mình.