Tập 04 - Sự kết thúc của thuật thôi miên.

Chương 06

2025-09-01

7

Translated by HoanBeo1123

“Yoshizawa-san…?”

“D-Dạ… có chuyện gì vậy ạ?”

“Có phải… cô đang cười không đấy?”

“T-Tôi đâu dám cười… khúc khích… đâu ạ…”

Tôi kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.

Kể cả những cảm xúc đầy lo lắng, trăn trở và buồn bã.

Thế mà cái bà chị biên tập chết tiệt đó lại vừa ôm bụng vừa cố nhịn cười.

Chắc chắn trong huyết quản người phụ nữ này không hề chảy dòng máu đỏ.

Kiểu gì cũng phải là màu tím, hay thứ gì đó kiểu như dòng máu quỷ.

“Tôi thực sự đang rất rối bời đấy! Shizuku thì phớt lờ tôi, còn Rinko thì gần đây lại chẳng thể liên lạc được… Tôi không biết phải làm gì nữa rồi!”

Thấy tôi nói với vẻ mặt nghiêm túc, Yoshizawa-san liền chỉnh lại tư thế ngồi.

“Trước tiên, cho phép tôi được xác nhận rằng, Ichino-sensei là một kẻ tồi tệ và rác rưởi đến mức nói dối và dùng thuật thôi miên lên cô bạn thuở nhỏ luôn tận tâm hết mực, bắt cô ấy làm việc như trâu ngựa, để rồi rốt cuộc lại lỡ miệng nói rằng ‘mình yêu cô em gái nuôi ích kỷ’ của mình, có đúng không ạ?”

“Có thể đó đúng là sự thật, nhưng chẳng phải là hơi quá lời rồi sao…?”

Nếu không phải là sự thật thì tôi đã đấm cô ta một cú thật mạnh rồi!

Thật may mắn vì nó là sự thật!

“Xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên khéo léo hơn một chút.”

“Thật may mắn… hoá ra Yoshizawa-san cũng có trái tim.”

“Vậy thì từ giờ tôi sẽ gọi Ichino-sensei là It– Makoto nhé.

“Cô có biết cách nói giảm nói tránh là gì không hả?”

Sau khi buông một câu đùa nhạy cảm có thể ‘gây bão’ trên mạng xã hội, Yoshizawa-san khúc khích cười.

Người phụ nữ này chỉ thật sự cười một cách sảng khoái mỗi khi trêu chọc người khác.

Có lẽ chính vì cái tính cách lệch lạc đó mà chị ta vẫn độc thân cho đến tận tuổi này. Thật đáng thương.

Dù tình hình có rối ren đến đâu, tôi cũng chẳng muốn bản thân trở nên như vậy. 

“Sensei đang nghĩ đến điều gì đó thô lỗ phải không?”

“Hể~ Cô đang nói gì vậy?”

“Nói trước cho Sensei biết nhé, tôi đã nắm được hết tất cả điểm yếu của Ichino-sensei rồi đó?”

“Dạ em xin lỗi ạ.”

Chết thật…

Một khi đã bị Yoshizawa-san – người phụ nữ tàn độc, à không, thông minh này – nắm được điểm yếu, cũng có nghĩa là nếu tôi không nghe lời cô ấy, chắc chắn sẽ bị ‘khai tử’ trên phương diện xã hội.

Tôi đang hối hận tới mức muốn quay ngược thời gian thì Yoshizawa-san bất ngờ cất lời với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Để đưa ra kết luận, trước hết tôi cần xác nhận vài điều. Giữa cô em gái nuôi Shizuku và cô bạn thuở nhỏ Rinko, Ichino-sensei muốn trở thành người yêu với ai?”

“N-Người yêu…”

“Xin lỗi, có lẽ bộ não nhỏ cỡ quả cà chua bi của Ichino-sensei không hiểu, nhưng ý tôi là: Sensei muốn thành đôi và ‘làm tình’ với ai?”

“L-Làm tình!?”

Một người đẹp như cô ấy mà lại nói ra những lời gợi dục thế này, khiến tôi thấy… kiểu vừa bối rối vừa ngại ngùng khó tả thế nào ấy.

“Mau trả lời đi Sensei.”

“N-Nhưng mà! Sao có thể nói thẳng ra điều đó được chứ…”

“Haizzz,  đúng là trai tân…”

“Ugh! Y-Yoshizawa-san có thể đã từng trải, nhưng tôi vẫn chỉ là một học sinh cấp ba thôi mà… Mấy chuyện đó làm sao tôi biết được…”

“…”

“Ơ? Sao tự nhiên cô im lặng thế?”

“…”

“Yoshizawa-san, chẳng lẽ cô còn—”

“Nói thêm chữ nào nữa là tôi giết cậu luôn đấy?”

“Híííí!”

Yoshizawa trừng mắt nhìn tôi bằng một cái nhìn sắc lẹm, như thể muốn nói rằng ‘tôi sẽ giết cậu’ vì tôi đã lỡ giẫm phải địa lôi.

Ánh mắt ấy sắc bén đến mức có thể xuyên thủng một bức tường mỏng. Thật đáng sợ.

“T-Tóm lại là Sensei sẽ chọn ai? Em gái nuôi hay bạn thuở nhỏ?”

Tôi hắng giọng ‘e hèm’ một tiếng rồi ngả người ra sau tựa vào lưng ghế.

Đó là một câu hỏi mà tôi đã có câu trả lời từ lâu.

Nhưng với tôi, việc thổ lộ những cảm xúc của mình cho một người khác nghe là một điều đòi hỏi rất nhiều sự can đảm.

Khẽ mở đôi môi run rẩy của mình, tôi chậm rãi mở lời.

“Tôi… muốn mang lại nụ cười cho Shizuku. Từ lần đầu gặp em ấy, cảm xúc này vẫn chưa từng thay đổi.”

“Tại sao Sensei lại nghĩ vậy? Theo như những gì tôi đã nghe thì tính cách của cô em gái nuôi rõ là tệ hại, còn cô bạn thuở nhỏ Rinko thì tử tế hơn nhiều. Ừ thì có hơi thâm hiểm một chút, nhưng vẫn trong giới hạn chấp nhận được, đúng không?”

Tôi chợt có chút tò mò muốn hiểu được phần nào nội tâm của cái người có thể gọi Rinko là ‘chỉ hơi thâm hiểm một chút’ này, nhưng chắc chắn sẽ hối hận nên lại thôi.

Mà, câu hỏi đó cũng hoàn toàn hợp lí.

Shizuku thì ích kỉ, vô lí, lại còn dối trá, đã vậy còn hay dùng bạo lực.

Nếu liệt kê hết điểm xấu thì chắc không có hồi kết.

Ngược lại, Rinko thì hoàn hảo. Là một cô gái hiện thân từ lí tưởng của mọi đàn ông.

Thế nhưng, ở Shizuku có một sức hấp dẫn vượt trội – đủ để bù đắp mọi điểm trừ của em ấy.

Tôi không biết người khác nghĩ gì.

Nhưng đối với tôi, ngay cả sự dũng cảm khi cố dùng ‘thuật thôi miên’ để khiến tôi yêu em ấy, ngay cả những khoảnh khắc hiếm hoi em để lộ sự dịu dàng, và cả những hành động vụng về lạc nhịp – trong mắt tôi, tất cả chúng thật đáng yêu.

Tôi yêu Shizuku.

Bất kể ai có nói gì đi nữa, sự thật đó cũng không thể thay đổi.

“… Tôi yêu Shizuku, yêu cả cái tính cách của em ấy. Dù không thể giải thích vì sao, nhưng tôi thật sự yêu em ấy.”

Mồ hôi chảy dài sau lưng tôi.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn biến mất.

… Nghĩ kĩ lại thì, tình cảnh hiện tại đúng là địa ngục mà?

 Tôi vừa thú nhận với biên tập viên của mình rằng “Tôi yêu em gái nuôi của mình!”

Không cần phải bàn cãi – đây chắc chắn là một trong những ‘lịch sử đen tối’ của tôi.

Muốn có cái lỗ nào đó để chui vào quá. Không, phải nói là… chôn tôi luôn đi cho rồi.

“…Ichino-sensei là một kẻ khốn nạn rác rưởi, chỉ biết lợi dụng người bạn thuở nhỏ luôn tận tâm hết mực.”

“Ugh…”

Yoshizawa-san như thể đang nhồi thuốc súng vào vết thương lòng của người khác rồi châm lửa đốt cháy tất cả.

Càng đau hơn khi điều đó là sự thật.

Quả nhiên, người phụ nữ này dường như không có trái tim.

“Nhưng, Sensei cũng không phải là loại người vô dụng hèn nhát cứ mãi do dự. Bất kể đúng sai, Ichino-sensei đã đưa ra câu trả lời của mình, và cũng đã nói rõ điều đó với cô bạn thuở nhỏ. Tôi đánh giá cao điểm đó. Tôi tôn trọng quyết định của Sensei và sẽ dốc sức hỗ trợ.”

“Y-Yoshizawa-san…”

Xin rút lại lời trước đó. Yoshizawa-san đúng là một vị thần!

Dù không sắc sảo bằng Rinko, Yoshizawa-san cũng rất thông minh.

Đúng là phần lớn tổn hại tinh thần là do tôi gánh, nhưng cũng nhờ kế sách của Yoshizawa mà tôi đã vượt qua vụ trùng lịch ký tặng sách.

“Mục tiêu của Ichino-sensei là cải thiện mối quan hệ lạnh nhạt với cô em gái nuôi đúng không ạ?”

“Vâng!”

“Vậy thì việc Sensei cần làm cực kì đơn giản.”

“Hể?”

Ngay khi tôi vừa trả lời, Yoshizawa-san lập tức đáp lại, rồi nở một nụ cười đầy nham hiểm.

“Chỉ cần làm đúng như tôi nói, mối quan hệ với Shizuku chắc chắn sẽ cải thiện; hơn nữa tình cảm của cả hai sẽ thẳng tiến vào lộ trình ‘yêu đương’, và tiểu thuyết mới cũng sẽ bán chạy như tôm tươi.”

“Chuyện đó… có thể xảy ra thật sao?”

“Hoàn toàn có thể.”

“Ồ!”

Tôi có chút dự cảm xấu, nhưng dù sao thì mối quan hệ với Shizuku cũng đã bế tắc hoàn toàn.

Một khởi đầu từ con số không.

Tôi đã rơi xuống đáy rồi, giờ chỉ còn cách tự tìm đường mà leo lên.

Dù rủi ro có lớn đến đâu đi chăng nữa, nếu không thử thì kết quả sẽ mãi là con số không.

Dù là cách nào đi nữa, chỉ cần có một chút khả năng thì tôi cũng phải làm.

“Ðổi lại, Sensei phải làm đúng những gì tôi nói. Nếu không nghe theo thì mọi chuyện sẽ hỏng bét.”

“Tôi hiểu rồi…”

Linh cảm xấu liền trở nên rõ rệt hơn một chút.

Yoshizawa-san có vẻ kiên quyết một cách kì lạ.

Vì đã quen biết Yoshizawa-san khá lâu nên tôi có thể cảm nhận được phần nào.

Mỗi lần chị ấy cố gắng giới hạn hành động của tôi như này, là y như rằng sẽ có một sự kiện nào đó sắp xảy ra – một sự kiện đủ khiến tinh thần tôi muốn sụp đổ.

Tuy nhiên… hiệu quả thì miễn bàn.

Đổi lấy sự hi sinh về tinh thần, nhưng đổi lại kết quả rất đáng giá. Đó là sự thật.

“Hiểu rồi. Tôi sẽ tin tưởng Yoshizawa-san.”

Đâm lao thì phải theo lao thôi!

“Rất tốt. Vậy thì, chúng ta bắt đầu ngay chứ?”

“Hể? C-Chị định làm gì cơ?”

Yoshizawa-san đứng dậy, lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong cặp, rồi lôi ra nào là chai chất lỏng lạ, nào là kem tuýp, và mấy cái que chẳng rõ công năng.

“Xin đừng động đậy!”

“Á! K-Khoan đã! Hyaaaa!”

Chiếc khăn ướt nhào nặn khắp mặt tôi một cách thô bạo.

“Đã bảo là đừng có động đậy rồi mà!”

“Ugh!”

Cổ họng tôi bị siết chặt.

T-Tôi không thở được…!

Không thể phản kháng, tôi bất lực nhìn mấy thứ chất lỏng và bột lạ bôi đầy trên mặt.

Ghi chú

[Lên trên]
Huyết quản, hay còn gọi là mạch máu, là một hệ thống ống dẫn trong cơ thể, có chức năng vận chuyển máu từ tim đến các cơ quan và ngược lại, mang máu từ các cơ quan trở về tim
Huyết quản, hay còn gọi là mạch máu, là một hệ thống ống dẫn trong cơ thể, có chức năng vận chuyển máu từ tim đến các cơ quan và ngược lại, mang máu từ các cơ quan trở về tim