Vol 01 - Chương của Hikari

Chương 11 - Mọi chuyện đều ổn nếu kết thúc tốt đẹp

2025-09-06

10

Chương 11 - Mọi chuyện đều ổn nếu kết thúc tốt đẹp

----------------------------------------------------------

Ngày đặc biệt của tôi chưa gì đã rối tung lên trước cả khi bắt đầu...

 

"Rồi, cuối cùng cũng đến nơi."

"Ừ-Ừm... Đúng thế."

 

Chúng tôi gặp một chút rắc rối trên tàu và cuối cùng phải giết thời gian ở một nhà hàng gia đình.

Đến khi chúng tôi đặt chân công viên giải trí nhộn nhịp, thì đã là buổi chiều.

Nỗi lo lắng, xấu hổ và những tiếc nuối không ngừng khiến tôi cảm thấy như đã tiêu hao hết năng lượng của cả ngày.

 

"Vậy ta nên làm gì trước đây? Có ý tưởng gì không Hikari?"

"Hừm, để xem nào..."

 

[ Hay là vào nhà ma để thêm phần thân mật? ]

[ Thổ lộ tình cảm trên vòng quay ngựa gỗ chứ! ]

 

...À và, đám bạn của tôi lại bắt đầu spam những lời khuyên "hữu ích" (??), như thể đang nghe lén cuộc trò chuyện của chúng tôi vậy.

 

[ Thổ lộ trên vòng đu quay là kinh điển rồi mà, đúng không? ]

[ Nhưng thế thì phải đợi đến tối mất! ]

[ Chính xác! Hãy tưởng tượng đi. Yuu (夕) và Hikari (陽花梨) , với hoàng hôn (夕陽) làm nền! ]

[ Khoan, Yuu (夕)? Hả? Bạn trai của Hikari không phải là Ta~kun (タ) sao? ]

[ Cậu chẳng chịu lắng nghe gì cả nhỉ Aya?! ]

[ Thừa nhận đi Ayachin, cậu chẳng quan tâm gì đến chuyện tình cảm của Hikari đúng không? ]

 

"... Điện thoại cậu kêu liên tục kìa. Không định kiểm tra à?"

"... Thôi không cần đâu."

 

Nói thật thì tôi chẳng còn sức để bị ném đi ném lại  bởi những lời khuyên của bọn họ... Hay thậm chí là nghĩ đến chúng nữa.

 

"Được rồi, vậy ta bắt đầu từ tàu lượn siêu tốc trước nhé, Ta~kun!"

 

Tôi tắt điện thoại và nhẹ nhàng cất nó vào túi.

Giờ đây, dù tốt hay xấu, tôi cũng chỉ còn lại một mình. Không còn sự giúp đỡ nào nữa.

Tôi sẽ phải tự vượt qua bằng chính sức lực của bản thân.

...Không, thực ra thì, đáng lẽ ngay từ đầu mọi chuyện đã phải như thế này rồi, đúng không?

............ 

............

 

"Giờ nhìn lại thì, trông nó hơi chán nhỉ?"

"...Chưa lên mà đã nói vậy rồi là sao chứ."

 

Con tàu lượn siêu tốc cũ kỹ ở công viên giải trí địa phương chẳng có độ cao hoặc con dốc xuống gì đáng kể cả.

Hầu hết những người xếp hàng đều là các gia đình có con nhỏ. Chẳng có mấy người trạc tuổi chúng tôi ở đây.

 

"Cơ mà hồi tiểu học, bọn mình chưa lên tàu đã sợ phát khiếp rồi, kiểu, "Nó sẽ đáng sợ thế nào đây?""

"Hả? Chúng ta từng lên cái này cùng nhau rồi à? Tớ không nhớ gì cả..."

"Không, chưa bao giờ hết."

"Hả? Nhưng cậu vừa..."

"Hồi đấy cậu không đủ cao mà, Ta~kun..."

"...À."

 

Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, chúng tôi đến công viên này cùng nhau là hồi đầu tiểu học.

Không phải chỉ vì công viên này dành cho trẻ nhỏ...

Mà còn vì một ký ức chẳng có gì đặc biệt đối với cả hai chúng tôi.

Tôi đã rất hào hứng để được đi tàu lượn lần đầu tiên. Nhưng dù ở trong hoàn cảnh giống hệt tôi, trông cậu ấy lại như sắp khóc đến nơi.

Nhưng trước khi lên tàu, chúng tôi đã bị nhân viên chặn lại...

 

"...Ừ đúng rồi, chỉ có tớ là đứa duy nhất không đủ chiều cao thôi!"

"Ừ. Hồi đó tớ cao hơn cậu mà."

"Ủa, nhưng cậu vẫn được lên tàu mà đúng không?"

"Ừ thì, mẹ tớ bảo sẽ không công bằng nếu tớ được vui vẻ còn cậu thì không..."

"À, giờ tớ nhớ ra rồi! Xong cậu quay ra cãi nhau to với mẹ..."

"Cả bầu không khí lúc đó tệ hẳn đi luôn."

"Cậu toàn nhớ mấy chuyện tệ hại không nhỉ, Hikari..."

 

Ừ, với cậu ấy, đó có lẽ là ký ức không vui.

Biết rằng mình là lý do khiến cả hai không được lên tàu lượn.

Và rằng điều đó đã phá hỏng khoảng thời gian vui vẻ của chúng tôi.

 

Vậy nên...

 

"Để lần này bù đắp cho hồi đó nhé!"

"...Ừ, đi thôi."

............

............

 

"Đúng như dự đoán, chán thật."

"Công nhận luôn! Nhất là so với tháng trước khi tớ đi Fuji-Q với bạn bè. Cái này chẳng đáng để so luôn ấy."

"...Tớ cũng ước bọn mình giờ đang ở Fuji-Q lắm."

"Haha, xin lỗi mààààà!"

 

Càu nhàu với trêu đùa nhau thế này cũng vui ghê.

 

"Này, tiếp theo mình vào nhà ma đi!"

"À, nhắc mới nhớ, lần trước cậu khóc như mưa trong đó nhỉ, Ta~kun."

"Im đi! Là tại... vì cậu cứ chạy ào lên trước và bỏ tớ lại... nên tớ mới khóc..."

"Hả?"

 

Những thứ từng khiến chúng tôi sợ hãi, kinh ngạc, hay thậm chí cảm thấy người lớn hồi đó...

Giờ đây chỉ thấy hơi chán, trẻ con và thất vọng. Cùng nhau chê bai về chúng thế này vui thật sự.

 

"Chẳng đáng sợ chút nào cả nhỉ!"

"Nửa đường tớ còn bật cười luôn cơ!"

"Này, hay là đi hết mọi thứ chúng ta từng chơi trước đây và xem giờ nó chán thế nào đi!"

"Cậu tệ thật đấy Ta~kun..."

 

Đây là điều chỉ hai đứa chúng tôi có thể làm... một buổi hẹn hò nhỏ, với những ký ức chỉ thuộc về hai người.

............

............

 

"Uầy, hóa ra vui hơn tớ nghĩ nhiều đấy chứ!"

"Dù tôi cảm thấy chúng ta vui theo kiểu sai sai thế nào..."

 

Cứ như thế, khoảng thời gian mơ mộng này trôi qua trong chớp mắt.

Dù công viên này nhỏ với ít trò chơi, nhưng đi hết mọi thứ cũng tốn kha khá thời gian...

Không biết từ lúc nào mặt trời đã lặn về phía tây.

Hoàng hôn báo hiệu rằng thời gian của tôi với cậu ấy sắp kết thúc.

 

"Này, Ta~kun, trò cuối chúng ta..."

 

Không cần phải nói ra, mà tôi đã quyết định rồi.

Vòng đu quay, với ánh hoàng hôn tràn vào, là nơi hoàn hảo để kết thúc mọi thứ.

Trong không gian nhỏ bé, chỉ có hai chúng tôi ở giữa sự nhộn nhịp... Đó là nơi tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng — tỏ tình.

 

"À, trước đó thì đây. Cầm lấy."

"Một... tấm huy chương?"

"Ừ, huy chương kỷ niệm của công viên này."

 

Nhưng Ta~kun, không biết là cậu ấy cảm nhận được khoảnh khắc hay hoàn toàn không để ý, đưa tôi một chiếc huy chương rẻ tiền, với hình minh họa của công viên và ngày tháng khắc trên đó.

 

"Cái này là..."

"Một món quà nhỏ cho hôm nay... không, thật ra là trả lại mới đúng."

"Hả?"

"Vì, ừm... hồi đó. Tớ xin lỗi, vì đã làm mất nó..."

"À..."

 

Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, chúng tôi đến công viên này cùng nhau là hồi đầu tiểu học.

Dù có nhiều chuyện xảy ra, bọn tôi vẫn rất vui vẻ. Cuối ngày, bố mẹ đã mua cho mỗi đứa một tấm huy chương kỷ niệm để nhớ về ngày đó.

Nhưng khi chúng tôi rời công viên, cậu ấy nhận ra mình đã làm mất huy chương từ lúc nào.

Quay lại để mua cái khác nghĩa là phải vào lại và trả tiền vé lần nữa.

Thế là bố mẹ mới bảo cậu ấy bỏ đi. Nhưng thay vì chấp nhận, cậu ấy bắt đầu buồn bã... và rồi bật khóc.

Thế nên khi đó tôi mới nói với cậu ấy:

"Lấy của tớ này. Dù gì tớ cũng chả cần."

 

"Cậu... vẫn còn nhớ..."

"Hôm nay chạy xung quanh cùng cậu tại nơi đây, khiến tớ nhớ lại được mọi thứ."

"..."

 

Tôi đúng là đồ ngốc...

Mọi sự lo lắng về việc quá nhiều thứ để làm hoặc quá ít, quá xấu hổ hay quá muộn màng.

Giờ điều đó đâu còn quan trọng nữa.

Chúng tôi đã vượt qua điểm đó từ lâu rồi mà, đúng không?

 

"Ấy chết! Hỏng rồi!"

"Hả? Chuyện gì thế Hikari?"

"Tớ có chuẩn bị cơm trưa! Xong quên béng luôn!"

"Gì chứ?! Thứ quan trọng thế mà! Sao cậu không nói sớm?"

"Này, Ta~kun, cậu đói rồi đúng không? Chúng ta đã chạy khắp nơi cả ngày hôm nay mà."

"Tất nhiên rồi! Ăn ngay bây giờ đi không hỏng mất!"

 

............ 

............

Tôi, Shirasaka Hikari, mười sáu tuổi...

...Mặc dù không thể tỏ tình, nhưng giờ tôi lại rơi vào lưới tình với cậu ấy nhiều hơn trước.