Web Novel Arc.2

Chương 43

2024-02-10

18

Dù đang trong kỳ nghỉ dài, nhưng trừ một buổi đi mua sắm nho nhỏ ra thì hầu hết thời gian tôi ở trên giường.

Một phần thì là để nghỉ ngơi. Còn bây giờ, việc tốt nhất tôi cần làm là để đầu óc mình được thông thoáng.

Tuần lễ Vàng năm nay, chỉ có thứ Hai phải đến trường nhưng vì tôi xin nghỉ cả hôm đó nên thành ra được nghỉ khá lâu.

Chẳng biết mọi người trong lớp có ghét tôi vì cúp học quá nhiều không nhỉ?

Mà, cũng có vài người biết tình trạng của tôi mà, nên chắc không sao đâu.

Tôi nghĩ đến việc đọc lại vài tựa manga, nhưng rồi lại thôi sau khi thấy bìa cuốn ‘Torupani’.

Cảm giác như nếu đọc thì những việc tôi cố tống khỏi đầu lại quay lại ấy.

Nên giờ tôi chỉ biết vu vơ lướt video trên mạng thôi. Kể mà có sở thích gì khác thì tốt nhỉ.

…Phải rồi. Tôi nên đi tìm một sở thích mới. Chẳng phải đó là cách giết thời gian hữu hiệu nhất sao?

Và rốt cuộc tôi lại quay lại trang web video ban nãy.

Thời nay internet cứ như triển lãm của đủ thứ ấy.

Những người có sở thích khác nhau tạo ra những trang web khác nhau. Trong số đó, những hoạt động ngoài trời khá phổ biến, và câu cá dường như là một trong những thứ nổi nhất.

“Câu cá hửm. Bố cũng thích câu cá nữa, nên chắc mình cũng sẽ theo được thôi.”

Nhưng một khi đã thể hiện sự quan tâm thì tôi sợ rằng cuối tuần nào mình cũng sẽ bị kéo đi câu cá mất.

Bố tôi là một người nghiện câu cá mà.

Trong khi lướt các video về sở thích, thì đột nhiên màn hình điện thoại tôi thay đổi.

Một cái tên cùng nút trả lời. Tôi nhìn cái tên ấy, hít thở thật sâu rồi ấn nút.

“Alo?”

『…Alo, Rento-kun. Lâu rồi không gặp nhỉ. 』

“Ừ. Mà mới có vài ngày thôi đấy.”

『Với tớ thì là lâu lắm rồi. Rento-kun không thấy vậy sao? 』

“…Không, công nhận là lâu thật.”

『Fufu, vậy sao. Tớ vui vì cậu cũng nghĩ thế đấy. 』

Bên kia đầu dây, là giọng nói nhẹ nhõm của Misa.

『…Xin lỗi nhé, tớ biết có lẽ mình không nên gọi, nhưng tớ không kìm được. 』

“Không sao đâu, giờ tớ cũng đang chán mà.”

『…Cảm ơn, và tớ xin lỗi nhé. 』

“Cậu không cần xin lỗi mãi thế đâu.”

『Không phải. Lời xin lỗi này là cho chuyện hôm trước, khi đã đột ngột làm thế. 』

Chuyện đó… Khi nhận ra điều cô ấy đang nói tới, mặt tôi bỗng nóng lên.

Có lẽ là lời xin lỗi cho nụ hôn trước khi tôi đổ gục bên bờ sông.

Nói sao nhỉ, cũng kích thích ra phết.

『Tớ thực sự xin lỗi. Tớ thậm chí còn không rõ tại sao mình lại làm thế… Nhưng có lẽ sâu trong thâm tâm đó là điều tớ muốn. Cậu có thất vọng không? 』

“Không, không hề.”

『Xạo. Đó là lần đầu của cậu phải chứ? Và tớ đã cưỡng ép như thế. 』

“Không đâu, thật đấy. Dù có ngạc nhiên nhưng… tớ không ghét nó.”

Phải, tôi không hề ghét nó. Trái lại tôi còn thấy hạnh phúc cơ.

Đương nhiên rồi. Đó là cô gái tôi thích, là người mà tôi đã liên tục tỏ tình trong cả năm ròng.

Được cô ấy hôn khiến tôi bối rối, nhưng giờ chỉ còn lại sự vui sướng thôi.

『Thật chứ? 』

“Thật.”

『Cậu không chỉ nói thế để khiến tớ thấy tốt hơn đâu nhỉ? 』

“Những chuyện thế này tớ có bao giờ nói dối Misa đâu.”

『Đây có thể sẽ là lần đầu tiên. 』

“Cậu tin tất cả những gì tớ đã làm mà phải chứ?”

『Đương nhiên rồi. Cậu luôn luôn chân thành với tớ mà. 』

“Thế lần này cũng tin tớ đi.”

『…Bất công quá đấy Rento-kun. 』

“Tớ là kiểu người đó đấy.”

『Fufu. Tớ biết mà. 』

Misa cười cũng khiến tôi cười theo.

Nhưng tôi cũng hơi vướng bận trong lòng khi lại dan díu với Haru như thế.

Nói về sự chân thành nghe thật mỉa mai làm sao.

『Tớ xin lỗi. Dù biết tình trạng của cậu từ mẹ cậu rồi mà vẫn thành ra thế này. 』

“Cậu xin lỗi nhiều quá đấy. Mà đến cả đứa bất tỉnh còn biết chuyện đó thì Misa không cần phải thấy có trách nhiệm gì đâu.”

『Tớ muốn cảm thấy có trách nhiệm, và muốn hỗ trợ cho cậu. Vậy có sai không? 』

“…Không sai trái gì cả, nhưng…”

『Nhưng? 』

“Cảm giác như, đây không còn là tình bạn nữa ấy.”

Khi tôi nói vậy, đầu dây bên kia không hề có hồi đáp. Một khoảng im lặng trôi  qua.

Khi bắt đầu tự hỏi liệu mình có nói gì quá không, cô ấy lại nói Tớ xin lỗi.

“Không, tớ bảo rồi, cậu đang xin lỗi nhiều quá đấy.”

『Tớ muốn xin lỗi trước. Nhưng đây là lỗi của cậu đấy Rento-kun. Tớ đã quyết định mình sẽ không nói gì hôm nay, nhưng cậu lại nói thế…』

“Sao? Ý cậu là s—"

『Tớ, Misa Yosaki, thích cậu, Seko Rento như một người con trai. Tớ muốn được ở bên cậu, muốn được giúp đỡ cậu. 』

“!”

Không nhầm đi đâu được, đó là một lời tỏ tình trực tiếp từ Misa dành cho tôi.

Dù vị trí bị đảo lộn khiến tôi thấy hơi lạ, nhưng trái tim tôi thì không chịu nổi cú sốc từ những lời đó.

『Tớ biết giờ cậu đang không khỏe. Nhưng, tại vì cậu nói thế, nên tớ không thể kiềm chế được nữa. Tớ muốn mối quan hệ của chúng ta thay đổi, từ bạn bè thành người yêu. Tớ muốn rõ ràng như thế. 』

“…Misa.”

『Tớ chưa cần câu trả lời bây giờ. Cậu hãy tĩnh tâm lại, nghĩ về nó, và khi có câu trả lời chắc chắn, hãy cho tớ biết… Tớ tin cậu mà. 』

‘Tớ tin cậu mà’ những lời đó đặt lên tôi một áp lực nặng nề.

Nói theo cách nào đó thì tôi đã luôn phản bội Misa. Cô ấy hẳn cũng đã nhận ra điều đó sau sự vụ kia.

Dù vậy, cô ấy vẫn nói thế này với tôi, rõ nghĩa từng câu từ.

Đầu tôi lại bắt đầu nhói lên—

Có lẽ cô ấy lo rằng nói vậy hôm nay sẽ khiến tôi thành ra thế này, và cô đã cố tránh rồi, nhưng dường như những lời nói thiếu suy nghĩ của tôi đã khiến cô không thể kìm lòng nữa.

Hoàn toàn là lỗi tôi.

『Còn một điều nữa tớ muốn an tâm. 』

“An tâm?”

『Phải. Hôm trước, tớ đã hẹn gặp Haru. Bọn tớ đã nói chuyện, về tất cả mọi thứ đã xảy ra, và những điều sau này. 』

“…Chà. Hẳn là một nơi tớ không hề muốn có mặt đâu.”

『Fufu. Thì cậu là chủ đề chính mà. Nhân tiện thì, lúc đó xung quanh bàn bọn tớ trống trơn luôn á. 』

“Đến cả người lạ cũng cảm nhận được sự căng thẳng… Nghe có vẻ tội cho nhân viên. Mà ở đâu thế?”

『Quán cà phê của ông lão thanh lịch hôm trước. 』

“Vậy thì ổn.”

Ông chủ quán đã từng phản bội tôi.

Nên giờ cho ông ấy nếm mùi chút cũng được.

『Fufu, cậu xấu ghê. 』

“Là ông chủ quán tệ đấy chứ. Ông ta đứng tận hưởng cảnh tớ xấu hổ từ đầu đến cuối luôn.”

『Oh? Thế mà tớ nghĩ cậu lại khá thoải mái đấy chứ. 』

“…Ừ thì, có lẽ vậy. Tớ muốn Misa biết cảm xúc của mình mà.”

『…Đồ ngốc. 』

Chà, phản ứng gì thế này? Đáng yêu ghê.

Thái độ mới mẻ này khiến tim tôi đập nhanh hơn!

『Mà nhân tiện, Saki cũng muốn gặp cậu lắp đấy. Cậu nhớ phải đền bù cho cả Tuần lễ Vàng đấy nhé. 』

“Ah, ừ-ừm.”

『Tớ chỉ bảo em ấy là cậu bị ốm thôi. Mong là sẽ ổn. Tớ thấy tệ khi phải giấu việc nguyên nhân cậu ốm là lỗi do bọn mình. 』

“Không đâu, thế này thì tốt hơn. Tớ cũng đâu thể nói hết với Saki được.”

Nếu Saki biết chuyện tôi bất tỉnh vì gặp rắc rối với hai cô gái thì hẳn sẽ thất vọng lắm.

Nếu em ấy không coi tôi là anh nữa thì tôi không chịu nổi đâu. Em ấy như một cô em gái của tôi mà.

Sau đó, bọn tôi nói chuyện vu vơ thêm một hồi rồi cúp máy.

Dù còn do dự trong việc gặp nhau, nhưng nói chuyện qua điện thoại khiến tôi thoải mái hơn một chút.

Trong lúc cảm thấy nhẹ nhõm vì tim mình đã dịu đi, thì lồng ngực tôi lại loạn lên khi nhìn vào trang thông báo.

Nguyên một hàng dài, là những cuộc gọi nhỡ từ Haru.

Khoảnh khắc thấy tên cô ấy, màn hình điện thoại tôi lại thay đổi, và cái tên đó hiện lên.

Tôi do dự bấm trả lời, lúc ấy một giọng nói trầm thấp vang lên.

『Ren. Nãy giờ cậu nói chuyện với ai thế? 』

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng tôi.

----------

Mở bát năm mới bằng một bàn gỡ hòa đến từ vị trí của Misa