Tiếng ồn ào của trường học ngày thứ Hai cuối cùng cũng lắng xuống. Dưới ánh nắng chói chang và hơi nóng hắt lên từ mặt đường, tôi lê bước về nhà như bị nướng cả hai mặt.
Theo đúng lời hẹn với Chloe-san, chiều nay bọn tôi sẽ cùng nhau đi mua đồ bơi.
Tất nhiên, trước hết phải ghé qua nhà đã. Ai đời mặc nguyên đồng phục mà xông thẳng vào khu bán đồ bơi được chứ. Tôi đâu có trái tim sắt thép đến mức đó đâu.
Sau khi thay quần áo xong, tôi gặp Chloe-san đang đợi ở phòng khách, rồi cả hai cùng nhau rời khỏi nhà.
Theo lời em ấy, ở khu mua sắm nối liền với ga Shinjuku có một cửa hàng khá ổn. Thế là bọn tôi quyết định đến đó.
Từ ga gần nhà, hai đứa bắt tàu điện đến Shinjuku. Ga này lúc nào cũng vậy, khách mỗi ngày hơn ba triệu người, lúc nào cũng đông hoặc siêu đông. Không có lựa chọn thứ ba.
Xuống tàu, tôi đi sát ngay sau Chloe-san, hệt như đoàn dũng sĩ trong RPG bám theo người dẫn đường.
Đường đi tôi hoàn toàn mù tịt, lạc một cái là toi luôn.
Vừa bước qua cổng soát vé, còn chưa kịp hỏi giờ rẽ hướng nào thì…
………..Hả!?
Tôi cảm giác khuỷu tay bị chạm nhẹ. Trước khi kịp phản ứng, cánh tay trắng trẻo của Chloe-san đã vòng lấy tay tôi.
“Ơ!?”
Tôi phản xạ bật ra một tiếng ngắn.
“Người đông quá… lạc nhau thì phiền lắm.”
Em ấy nói, mắt nhìn xuống, không hề ngẩng lên.
Trước đây bọn tôi từng nắm tay một lần. Cũng là hôm tôi hỏi liệu có thể đối xử với em ấy như bạn bè bình thường ở trường không. Nhưng từ hôm đó đến giờ, chưa từng có lần thứ hai.
Bạn bè khác giới mà nắm tay giữa trường thì hơi lố thật.
Ấy vậy mà giờ em ấy bỏ qua luôn giai đoạn nắm tay, nhảy thẳng đến khoác tay thế này…
“Lạc gì chứ, anh đâu phải con nít.”
“Thế à?”
Chloe-san lúc này mới ngẩng lên, ánh mắt y như thám tử đang ép cung nghi phạm..
“Kasumi-san nói trong giờ nghỉ trưa đó. Rằng anh đi giữa chỗ đông người, anh luôn khoác tay bảo vệ để khỏi bị lạc.”
“Khoác tay… với Kasumi? Ấy là Kasumi bốc phét thêm thôi. Thực tế chỉ là nắm tay mà thôi.”
“Bốc… bốc phét thêm là sao?”
“Bọn anh chỉ nắm tay thôi, chẳng có màn khoác tay gì hết.”
Thật tình, Kasumi cứ thêm mắm dậm muối, làm cái danh “bạn trai giả” ngày càng khó xử lý.
“Chloe-san…?”
Em ấy vẫn khoác tay tôi, cúi thằng mặt xuống, vai khẽ run luôn…
Một nhịp thở trôi qua…
“…Khoác tay đi. Nắm tay không thì dễ lạc lắm.”
“Ể!? Cái này thì…”
“Có bảo xấu hổ hay không thích em cũng mặc kệ. Em không muốn Masaki-kun lạc đi đâu mất.”
Khoác tay với Chloe-san đem lại một cảm giác khác hẳn hôm nắm tay Kasumi. Vừa ngượng vừa căng thẳng… tim tôi đập muốn rớt ra ngoài.
“Hay là… anh không muốn khoác tay với em?”
Đôi lông mày em ấy hơi chùng xuống, mắt khẽ ngước lên nhìn tôi.
“Đâu… đâu phải vậy…”
Ngay lập tức, gương mặt lo lắng ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
“Gì thế?”
“Fufufu… Em nghĩ, Masaki-kun trước kia chắc chắn sẽ từ chối ngay, bảo ngượng chết đi được, nhất định không chịu khoác tay với em đâu nhỉ.”
“Đâu phải giờ anh không ngượng đâu…”
Kể từ hôm nắm tay Chloe-san rời khỏi lớp, hình như tôi đã thay đổi ít nhiều. Chuyện hôm qua với Kasumi cũng vậy, trước đây tôi sẽ chẳng bao giờ làm nổi.
“Hôm trước anh còn đút cho em ăn nữa mà. Tiến bộ thật đấy.”
“Tiến bộ cái gì chứ…”
Chloe-san đặt ngón trỏ lên môi, nheo mắt cười nham hiểm…
“Bí mật.”

