Chết rồi, chết thật rồi. tôi làm hỏng mất.
Khi rời khỏi khu vườn và hướng đến hiệu sách Kinokuniya, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, không biết là vì ánh nắng chiếu lên hay vì vừa trải qua một phen hốt hoảng.
Ngồi dựa vào sofa trong quán cà phê, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Ngủ gật giữa buổi hẹn hò… đúng là một sai lầm cấp độ “ ăn ngay thẻ đỏ trực tiếp”.
Ấy thế mà khi tỉnh dậy, Kasumi lại dịu dàng hỏi… “ Cậu mệt hả? Không sao chứ?”
Phải chăng tức giận hay thất vọng của cô đã vượt qua… giới hạn ba vòng, để còn lại phản ứng bình thường như này?
Tôi cảm thấy hơi sợ khi đi bên Kasumi, cậu ấy bước đi chậm rãi hơn lúc nãy, và tự nhiên rùng mình.
“À… xin lỗi vì lúc nãy tớ ngủ gật mất, cả hai đã cùng nhau ra ngoài mà tớ lại…”
“Không sao đâu. Vì sáng sớm đã cùng tớ ra ngoài mà. Bình thường cậu cũng ngủ lâu hơn mà đúng không?”
Kasumi vừa đi cạnh tôi vừa cười, giơ dù che nắng lên.
“Ừ, đúng là vậy…”
“Nhưng tớ cũng được thư giãn vừa ngắm cảnh vừa đi bộ, nên cũng tốt mà.”
Liệu cậu ấy có thật sự không giận sao? Bình thường, nếu là “cặp đôi giả”, việc ngủ gật giữa buổi hẹn là không thể tha thứ, và tiền đi chơi hôm nay có thể tôi sẽ phải trả hết.
Hay là cái bánh lúc nãy có gì đó không ổn nhỉ…
“Thật sự không giận sao?”
“Đừng cứ mặc định là tớ lúc nào cũng cáu gắt như một nhân vật cố định như vậy chứ.”
Với tôi và Torishima, chỉ khi chúng tôi làm gì sai mới khiến Kasumi giận, còn bình thường, cậu ấy luôn là người chu toàn, biết chăm sóc.
“Không phải đang diễn đâu, nhưng dù sao cũng là buổi hẹn hò mà.”
“Dù sao thôi… Nếu cậu cảm thấy có lỗi, thì làm chút gì đó thể hiện vai trò bạn trai sau này cũng được, tớ sẽ rất vui.”
“Thể hiện bạn trai là làm gì cụ thể vậy?”
“Cái đó… tùy cậu nghĩ là vai trò bạn trai thì phải làm gì.”
Cảm giác như một ông chú dữ tợn đang bắt tôi phải thể hiện thành ý.
Nếu muốn làm Kasumi hài lòng, có lẽ chỉ cần nghĩ đến “người bạn trai lý tưởng” mà cậu ấy từng nói là được.
Khi đi đến phố Shinjuku, vì là ngày nghỉ nên vỉa hè đông nghẹt người.
Đường vốn đã đông, lại thêm khách du lịch nước ngoài gần đây đông hơn hẳn.
Nhiều người còn kéo vali cồng kềnh, nếu không né đường thì dễ va vào nhau.
“Đúng là đông thật.”
“Đây là bình thường thôi.”
“Đi bộ giữa đám đông bằng dép sandal[note79463] ổn không?”
“Ổn mà. À, này…”
“Gì vậy?”
“Để tránh bị lạc giữa đám đông…”
Chưa hiểu ý gì thì tay Kasumi đi bên cạnh đã nhẹ nhàng nắm tay tôi.
“C-cái gì!?”
Dù là một cặp đôi giả, việc này có hơi quá không nhỉ.
Nếu bị ai quen nhìn thấy, chắc chắn sẽ gây hiểu lầm mất.
“Chỉ là để không phải bị lạc thôi.”
Tôi nuốt lời muốn nói… “Nếu đi chỗ đông hơn thì chắc cậu sẽ không làm vậy đâu.”
Không được làm Kasumi khó chịu. Nếu cậu ấy nhắc lại chuyện ngủ gật lúc hẹn hò, thì đúng là thảm họa.
“Ừ, hiểu rồi. Nhưng có thể đi sát mép đường được không?”
“Sao vậy?”
“Đi giữa đường sẽ cản người khác mà.”
Đưa cậu ấy ra mép đường, tôi khom người kiểm tra mắt cá chân của Kasumi.
Hy vọng những người xung quanh không nghĩ tôi là tên biến thái khi quan sát chân của cô…
“Cậu làm gì vậy?”
“Chân cậu hơi đau đúng không? Đi chậm hơn lúc vào khu vườn nên tớ biết.”
Tôi lấy băng cá nhân trong túi, nhẹ nhàng dán vào chỗ đỏ gần mắt cá.
À, không chỉ tốc độ đi mà khi cậu ấy nắm tay tôi, mắt cá chân đỏ lên cũng lọt vào tầm mắt tôi.
“C-cảm ơn…”
Kasumi cúi nhìn tôi, hơi nghiêng đầu lại.
Chắc là vì không đi giày thể thao như bình thường. Nhưng với bộ váy và kiểu tóc hôm nay, dép sandal lại hợp hơn hẳn.
“May mà mang theo băng cá nhân nhỉ.”
“Cậu lúc nào cũng mang theo hả?”
“Ừ. Ngày xưa có ai đó bảo, là con trai thì nên luôn có băng cá nhân trong túi.”
“Ai bảo vậy?”
“À… chị tớ.”
“À, ra là vậy.”
Kasumi nói nhỏ, giọng hơi buồn.
Xong việc, tôi đứng lên, duỗi chân vì khom lâu. Nếu tiếp tục khom thì sẽ bị hoa mắt.
“Hôm nay cậu tốt bụng khác hẳn mọi khi nhỉ?”
“Không chỉ hôm nay, lúc nào tớ cũng thế mà.”
“Tự nhận mình là “ một tấm lòng đầy sự quan tâm” sao?”
“Ừ. À, cũng có ý nhắm tới hình mẫu bạn trai lý tưởng của cậu một chút nữa.”
Kasumi giật mình, mở to mắt rồi đứng yên một chút:
“C-cái đó… cậu ngốc quá…”
Cậu ấy nói nhỏ đủ nghe giữa tiếng ồn của phố xá.
Hóa ra, tạm thời nỗ lực trở thành bạn trai lý tưởng vẫn chưa đủ để đạt đến chuẩn mực của Kasumi…

