Dạo gần đây, không hiểu vì sao Nanase-san có gì đó rất khác lạ.
Khi nói chuyện, em ấy không còn nhìn thẳng vào mắt tôi như trước nữa.
Hễ tôi chủ động bắt chuyện, em ấy lại kiếm cớ để tránh đi.
Tôi tự hỏi, liệu mình có làm gì khiến em ấy khó chịu không. Nhưng nghĩ mãi, tôi vẫn chẳng nhớ ra điều gì.
Kasumi thì vẫn hay bảo tôi là “đồ vô ý tứ”, nên có thể tôi đã vô tình làm gì đó chọc giận Nanase-san mà bản thân không nhận ra.
Nhưng, mấy lúc như thế này… nếu không rõ nguyên nhân mà cứ vội vàng xin lỗi thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Hay là, nguyên nhân không phải từ tôi… mà liên quan đến “người muốn trân trọng” mà hôm trước Sunohara-san đã nói Nanase-san muốn trân trọng. Về người đó, tôi vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào.
Tất nhiên, việc Nanase-san quý mến hay thích ai là quyền của em ấy, tôi chẳng thể xen vào. Chỉ là… nếu em ấy ở nhà và tình tứ với người đó, với bức tường mỏng của nhà tôi, thì chắc tôi sẽ nghe thấy đủ thứ âm thanh và điều đó thật sự không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi chút nào.
“....Đấy, tình hình là Nanase-san dạo này khác lạ vậy đó. Cậu nghĩ sao?”
Tôi quay sang hỏi Sunohara-san, người đang ngồi cạnh và thưởng thức cappuccino.
Trước đó, tôi và Sunohara-san đã trao đổi số liên lạc và hẹn sẽ chia sẻ thông tin cho nhau. Khi tôi kể về sự thay đổi của Nanase-san, cậu ấy rủ tôi ra quán cà phê nói chuyện sau giờ học.
“Ừm… hỏi vậy cũng khó trả lời ghê. Nếu Chloe khó chịu vì cậu thì chắc cậu ấy sẽ nói thẳng là muốn cậu dừng lại. Vậy nên nguyên nhân vẫn là ở phía “người muốn trân trọng” của Chloe thôi.”
Vừa khuấy cappuccino bằng ống hút, Sunohara-san vừa cười tinh nghịch.
“Này, Sunohara-san… thật ra cậu có biết gì về chuyện này không?”
“Không đâu~. Mình có hỏi nhưng Chloe nói “Bí mật. Không kể cho ai đâu.’”
“Vậy à… Chuyện em ấy đột nhiên thay đổi làm tớ cứ nghĩ là bị ghét mất rồi, thật sự thấy hụt hẫng lắm.”
Tôi chống tay lên bàn, xoa trán, thở dài. Sunohara-san nghiêng người nhìn tôi rồi nói…
“Này, việc Chloe không nhìn vào mắt cậu khi nói chuyện, hay tránh khi cậu bắt chuyện… cũng có thể là chuyện bình thường mà?”
“Ý cậu là sao?”
“Anh em mà, đôi khi là vậy đó. Nhà tớ cũng có ông anh đang học đại học, đâu phải lúc nào cũng trò chuyện hay đi chơi cùng nhau. Anh em lớn tuổi rồi thì như thế là bình thường. Huống hồ, cậu với Yotsumoto đâu phải anh em ruột. Lại mới bắt đầu sống chung gần đây, thì giống… bạn cùng nhà hơn là anh em.”
“Ừ… đúng là bọn tớ không phải anh em bình thường, nhưng… dạo này khác quá…”
Nếu từ đầu Nanase-san đã lạnh nhạt thì tôi đã không thấy lạ. Nhưng trước đây, em ấy từng ngồi lên đùi tôi để chụp selfie, từng cùng tôi đi mua quà sinh nhật.
“Có thể bây giờ khoảng cách này mới là bình thường với Chloe. Trước đây mới sống chung nên cậu ấy mới chủ động thân thiện thôi.”
Nghe vậy, tôi cũng thấy có lý. Nanase-san là một người cuốn hút đến mức lúc nào cũng có người tỏ tình. Có lẽ việc em ấy đối xử tốt với tôi ngay từ đầu mới là chuyện lạ. Tôi đã quen với sự dịu dàng đó và trở nên ỷ lại, để rồi cảm giác của mình lại bị lệch lạc đi…
“Cũng đúng… Lúc đầu, khi nghe bố báo sẽ tái hôn và tớ có một cô em gái kém tuổi, tớ cứ tưởng sẽ là một cô bé sơ trung đang tuổi nổi loạn. Khi tớ còn nghĩ quan hệ sẽ căng thẳng hơn bây giờ nhiều, nên so ra hiện tại vẫn còn tốt chán.”
Nghe vậy, Sunohara-san mở to mắt ngạc nhiên…
“Ồ, không ngờ cậu dễ chấp nhận vậy ha.”
“Tớ nghĩ, nếu giờ mình hành động sai thì chỉ khiến Nanase-san khó xử thôi.”
Có lẽ “chiến dịch làm em gái dễ thương” của Nanase-san đã kết thúc, và giờ em ấy đang trở lại trạng thái bình thường. Nếu tôi cứ đòi hỏi sự gần gũi như trước, chắc chỉ là phiền phức thôi.
“Nhưng này, tất cả những gì tớ nói chỉ là giả thuyết thôi. Như tớ nói rồi đó, Chloe không kể về “người muốn trân trọng’ và cũng chẳng nói gì về chuyện ở nhà, nên tớ không biết thật sự ra sao. Anh em tớ thì từ nhỏ đã cãi vã, giận hờn nhiều, nên hiểu rõ ranh giới và cách ứng xử với nhau. Còn cậu với Chloe thì chưa.”
“Nhưng bọn tớ sống chung ở tuổi này, chắc chẳng cãi nhau như mấy đứa tiểu học đâu.”
“Tớ nghĩ là vì cậu chưa bao giờ thật sự đối đầu với Chloe. Cậu vẫn đang kiềm chế, cố tránh mâu thuẫn, giấu cảm xúc thật, chỉ để mọi thứ vô tư thôi.”
Tôi im lặng, cảm thấy bị nói trúng tim đen. Sunohara-san nhìn tôi, khẽ thở dài rồi nói tiếp…
“Cậu nghĩ cho Chloe thì tốt, nhưng phải nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy chứ. Thay vì hỏi tớ, sao cậu không thử nói chuyện trực tiếp với Chloe xem sao?”
Tôi tìm đến Sunohara-san vì sợ nếu hỏi Nanase-san “Sao không nhìn vào mắt anh?” hay “Em đang tránh anh à?” thì sẽ thành ra ngượng ngùng khó xử. Tôi nghĩ cậu ấy là người quen Nanase-san lâu hơn và lại là con gái nên sẽ có câu trả lời hay hơn.
Nhưng rốt cuộc, đây vẫn là vấn đề giữa tôi và Nanase-san, nên tôi phải là người chủ động. Có thể nó sẽ dẫn đến một trận cãi vã to, nhưng nếu thế thì tôi sẽ nhờ Sunohara-san hoặc Kasumi đứng ra hòa giải.
“Cảm ơn nhé, Sunohara-san. Tớ sẽ thử nói hết những gì mình nghĩ với Nanase-san.”
“Đừng nghĩ nhiều, cứ thẳng thắn mà nói.”
Nói rồi, Sunohara-san mỉm cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh...

