"À đúng rồi, cho tớ xem ảnh đồ bơi của cậu mà cậu vừa nói đi, Chloe."
Nayuta vẫn trong bộ đồ bơi, đưa tay ra phía tôi. Tôi mở tấm ảnh selfie rồi đưa điện thoại cho cậu ấy.
"Sao? Nhìn trẻ con lắm hả?"
"Không hề. Cái này siêu dễ thương luôn ấy. Hả, eo còn buộc dây luôn sao!?"
Nayuta đưa tay che miệng, cố tình làm bộ ngạc nhiên.
"Kh–không phải đâu, chỉ là nhìn trông vậy thôi."
"Ôi, Chloe-san, cậu cũng táo bạo gớm ghê nha."
"Ể, táo bạo á!? Rõ ràng tớ đã chọn cái này vì bị chê bộ kia quá táo bạo mà."
"Chê táo bạo? Ai chê vậy ta~?"
Nayuta nheo mắt cười nham hiểm, như vừa kiếm được món đồ chơi thú vị.
Tôi lỡ lời rồi… đã đến nước này thì đành thú thật.
"Ờm… là… Masaki-kun."
"Hai người đi mua chung hả?"
Tôi khẽ gật đầu, ngay lập tức cảm thấy hơi nóng lan từ cổ lên tận tai.
"Trời ạ~ Yotsumoto-kun lại được ngắm Chloe trong đồ bơi trước tiên luôn cơ đấy. Hơn nữa còn là bikini siêu dễ thương thế này, độc quyền luôn chứ chẳng đùa."
"Đ–đừng nói kiểu kỳ quặc thế chứ, Nayuta."
"Nhưng mà, hai người đi mua chung thì chẳng khác nào một cặp đôi rồi còn gì?"
Nếu là người khác thì chắc đúng. Nhưng tôi với Masaki-kun thì lại không đơn giản vậy.
"Không có chuyện đó đâu. Gần đây tớ thấy giống như gia đình thân thiết hơn thì đúng hơn."
"Ừ ha, vì đó là Yotsumoto-kun mà."
"Hơn nữa giờ còn đang làm “cặp đôi giả” với Kasumi-san nữa…"
"Nhớ hôm đó ghen ra mặt luôn, phản ứng cậu nhanh kinh khủng."
Nayuta dựa lưng vào tường, đưa tay lên chống má.
"Hôm đó?"
"Tuần trước, lúc Kasumi-chan rủ đi biển ấy."
"À… cái đó thì…"
"Nếu hai người đi biển riêng với nhau, thì từ cặp đôi giả thành cặp đôi thật cũng đâu xa."
Như thể đọc thấu lòng tôi, Nayuta mỉm cười nói tiếp.
Hôm đó tôi gần như phản xạ mà giơ tay. Cảm giác rằng nếu bỏ lỡ sẽ hối hận đã thúc đẩy tôi, đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên với sự nhanh nhẹn ấy.
"Ừ, cũng cỡ vậy."
"Yotsumoto-kun đúng là lo liệu nhiều ghê. Từ vụ cặp đôi giả đến cả Open Campus nữa."
"Tớ thậm chí không hề biết Masaki-kun ở trong câu lạc bộ kiếm đạo nữa là."
"Dù là gia đình hay người mình thích thì cũng đâu thể biết hết tất cả. Mà nếu ép phải biết bằng hết thì lại hơi ngạo mạn đó."
Có lẽ đúng như vậy. Nhưng tôi vẫn muốn biết thật nhiều… anh ấy thích gì, ghét gì, quan tâm điều gì. Và tôi cũng muốn anh ấy biết về tôi.
"Nayuta, cậu không muốn tìm hiểu đủ thứ về người mà cậu để tâm sao?"
Pikon!
Điện thoại trong tay Nayuta vang thông báo tin nhắn đến.
"Ồ, nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới."
Nayuta nhếch mép cười, xoay màn hình cho tôi xem.
『Open Campus xong xuôi ổn cả rồi, giờ anh đang rảnh, nếu em muốn thì đi cà phê nhé.』
Đó là tin nhắn mới từ Masaki-kun.
"Không ngờ chính Yotsumoto-kun lại chủ động nhắn tới luôn nha. Vậy hai người đi, rồi tranh thủ hỏi han cho kỹ càng đi chứ?"
Vẫn nở nụ cười tinh quái, Nayuta trả điện thoại lại rồi kéo phựt rèm phòng thử đồ trước khi tôi kịp nhắn trả lời.
Không ngờ tin nhắn lại đến đúng lúc thế này… Hôm nay chắc tôi còn bị Nayuta trêu nhiều lắm đây…

