“Vút” …âm thanh lưỡi kiếm vang lên, ngay sau đó là tiếng “xoẹt” rợn người khi lưỡi thép cắt qua thịt, để lại vết thương chí mạng.
Tôi đâm thẳng thanh kiếm vào ngực cậu lính năm nhất đang đóng vai bị hạ gục.
Rút kiếm ra, tôi ngẩng cao, xoay vòng một cái rồi hất máu văng đi trước khi thu vào vỏ. Đây là màn bắt chước Wakayama Tomisaburou-san, nghĩ chắc khán giả sẽ thích nên tôi thêm vào lần này.
Tiết mục của câu lạc bộ kiếm đạo trong ngày open campus chỉ khoảng ba phút, nhưng vừa chạy vừa múa, lại thêm cái hội trường máy lạnh chạy không tới đâu, cũng đủ tiêu hao thể lực kha khá.
Màn diễn bước vào đoạn cao trào…Kasumi, lữ kiếm khách, xuất hiện.
Ánh mắt Kasumi nhìn tôi lúc này hoàn toàn khác thường ngày, tràn ngập khí thế và sự nghiêm túc khiến tôi cũng cảm nhận được sức ép.
Đường kiếm của Kasumi nhanh hơn hẳn mấy cậu năm nhất khi nãy, tạo thành những vệt sáng đẹp mắt.
Kasumi khéo léo tránh những nhát chém của tôi bằng bước chân uyển chuyển, thân hình nhẹ nhàng, đồng thời vung kiếm đỡ đòn chính xác.
Hiệu ứng âm thanh cũng khớp nhịp hoàn hảo… phần đó do trưởng bộ phận, dù đang bị thương, vẫn gắng làm, nên mới vững vàng đến vậy.
Kết thúc, Kasumi dù bị dồn ép vẫn xoay người tung một nhát kiếm chí mạng, hạ gục tôi. Vở diễn khép lại thành công.
…Này này, tôi vốn là thành viên ma mà, từ đầu tới cuối đều phải lăn xả thế này ổn chứ hả.
Tôi rời khỏi sân khấu, mồ hôi đầm đìa, đi đến vòi nước gần đó rửa mặt. Nói rửa thì hơi quá, đúng hơn là dùng nước máy ấm ấm để hạ nhiệt cái mặt đỏ lừ mới đúng.
“Làm tốt lắm.”
“Uoah!”
Thứ lạnh buốt bất ngờ áp sát cổ khiến tôi kêu lên…
Ngẩng lên, thấy Kasumi chìa cho tôi cái khăn, chắc cậu ấy đã lấy từ gần đó mang tới.
“Với cả cái này nữa. Từ trưởng bộ phận đấy.”
Sau chiếc khăn, cậu ấy đưa thêm một chai trà lạnh. Thứ vừa rồi áp vào cổ tôi chính là cái này.
“Cảm ơn nhé. Thật may là chỉ trong một tuần mà bọn mình vẫn kịp hoàn thiện.”
“Có lẽ nhờ vụ cầu nguyện chiến thắng đó chăng. Các cậu diễn y hệt lúc tập, không lệch một nhịp.”
“Chắc cũng có phần nhờ thần thánh phù hộ, nhưng phần lớn là nhờ cậu chen vào giữa tớ với mấy bạn năm nhất đó thôi, Kasumi.”
Tôi bật nắp, hóc một hơi hết một phần ba chai.
Thật ra, Kasumi đã luôn để ý bầu không khí, chủ động bắt chuyện với mọi người để tôi… thằng thành viên ma bỗng dưng tái xuất… không làm ai thấy gượng gạo.
“Có gì to tát đâu. Tớ chỉ hơi nhiều chuyện một chút thôi.”
“Cái “nhiều chuyện” đó mới là điều tớ cần đấy”,.
“Ôi chao, hai người tình tứ ghê nhỉ. Xin phép cắt ngang cái đã.”
Giọng nói the thé chẳng chút dễ nghe vang lên xen vào. Không cần nhìn cũng biết, Torishima.
“Torishima-kun, sao vậy? Công việc hội học sinh ổn chứ?”
Kasumi vừa thấy đã muốn tiễn khéo người ta. Này này, dịu dàng một chút có được không.
“Ổn cả. Thiếu tôi chút cũng chẳng sao.”
“Phải nói là thiếu luôn cậu cũng chẳng sao mới đúng thì có.”
“NO, NO. Vị trí thư ký cũng bận rộn lắm đấy chứ.”
Torishima đeo băng tay ghi chữ “Ban điều hành”, giơ ngón trỏ lên làm điệu bộ khoa trương.
“Thế, tìm bọn tớ có việc gì?”
“Ờ thì, trời nóng thế này, các cậu vừa diễn xong lại ra mồ hôi đầm đìa, cộng thêm kề cận nhau tình tứ thì lại càng nóng. Tớ sợ các cậu bị sốc nhiệt thôi.”
Nói rồi, cậu ta móc từ túi ra mấy viên kẹo bù muối đưa cho chúng tôi.
“Cảm ơn. Cái này cậu chuẩn bị riêng cho bọn tớ à?”
“Ừ. Tớ nhìn diễn trong thấy các cậu nóng lắm. Nếu ai gục vì sốc nhiệt thì ban điều hành bọn tớ rắc rối to. Cho nên phòng trước vẫn hơn.”
Câu trả lời nghiêm túc hơn tôi nghĩ, khiến tôi hơi bất ngờ. Đúng là khi đổ mồ hôi nhiều, chỉ bù nước thôi thì không đủ.
“À, đây rồi! Torishima-senpai!”
Một giọng nói cất lên, hướng về phía cậu ta…

