“Masaki-kun, Masaki-kun, dậy đi… dậy đi.”
Tôi biết đánh thức anh ấy lúc đang mệt thì không hay, nhưng nếu cứ thế này thì tôi mới là người ngất trước mất.
“...Hửm?”
Một tiếng đáp ngắn ngủi vang lên, rồi ngay sau đó, nhịp thở đều đều vừa nãy cũng ngưng bặt. Tôi còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Masaki-kun tăng vọt.
Rồi anh nhanh chóng nhấc đầu khỏi vai tôi, giật mình như thể vừa chạm điện, thậm chí còn ngồi lùi ra xa đến mức có thể chen thêm một người nữa giữa chúng tôi.
Đôi mắt anh vốn mơ màng, ngay lập tức trở lại ánh nhìn sắc bén thường ngày.
“Xin lỗi. Anh lại tựa mặt lên người em mất rồi.”
“E-em mới là người phải xin lỗi...”
Tôi biết nói sao bây giờ?
Không thể nào thú nhận là mình đã lợi dụng lúc anh ấy lơ mơ để vừa massage vừa kề sát đến mức cảm nhận rõ hơi ấm của anh ấy được.
“Không, anh mới là người dựa vào Chloe-san. Thật sự xin lỗi.”
Masaki đặt tay lên đầu gối, cúi đầu thật sâu.
Nhưng Masaki-kun hoàn toàn không có lỗi gì cả. Cái thật sự đáng trách là tôi, thế mà lời cứ nghẹn nơi cổ, không thể thốt ra.
“Ơ, ơm... Anh đừng xin lỗi. Em, em không thấy khó chịu gì đâu. Với lại... là... là người một nhà thì chuyện này cũng bình thường thôi.”
Tôi vẫn không thể nói thật. Và chỉ những lúc thế này tôi mới lôi chữ “gia đình” ra che đậy. Cảm giác tội lỗi cứ thế dâng lên trong ngực.
“Nhưng mà...”
“Không sao đâu. Vì em không ghét mà. Hơn nữa, em gọi anh dậy... không phải vì muốn anh dừng lại, mà... mà là vì... em định nói nếu đã như vậy thì để em gối lên đùi cho anh thoải mái hơn cơ...”
“Đ-đùi!? Em nói gối lên đùi á!?”
Ánh mắt Masaki-kun thoáng liếc xuống, nhìn về phía đầu gối tôi.
Hỏng rồi.
Tôi chỉ định bộc lộ rằng mình không ghét sự gần gũi với anh ấy, đồng thời xua tan cảm giác tội lỗi. Nhưng trong lúc nói, tôi đã lỡ miệng đi quá xa...
Đùi thì quá lố rồi.
Dù có lỡ lời, tôi vẫn chắc rằng Masaki-kun sẽ không bao giờ nói kiểu “Thế thì cho anh gối lên đùi đi”. Nhưng ngay cả khi tin là thế, tôi lại cứ lỡ tưởng tượng cảnh anh ấy gối lên đùi mình, khiến tim tôi thắt lại đau nhói.
“À, để em đi lấy chút trà nhé.”
Không được. Ở lại đây thêm nữa, tôi sẽ càng nói ra những lời không thể cứu vãn.
...Không, thật ra tôi đã lỡ nói rồi.
Dù sao thì bây giờ cũng phải tạm rút lui chiến lược.
Tôi chạy vào bếp, rót đầy một cốc trà lúa mạch lạnh rồi nốc cạn một hơi.
Rồi, bình tĩnh hơn chút rồi.
Trước hết, phải rút lại vụ gối lên đùi. Tiếp đó, làm anh ấy hiểu rằng tôi không hề khó chịu khi anh tựa vào vai mình. Cuối cùng, xác nhận xem anh ấy có còn nhớ chuyện tôi đã massage tay cho anh không.
Nếu nghĩ kỹ lại, cũng chẳng có gì nghiêm trọng.
“Chloe-san.”
“Á-á!”
Tôi giật bắn cả người. Rõ ràng là chưa bình tĩnh được gì cả.
“Xin lỗi, làm em giật mình. Anh thấy để mỗi mình Chloe-san lo liệu thế này thì ngại quá.”
“Không đâu. Em... chỉ mới uống thử một ngụm thôi.”
Tôi đưa cốc nước cho Masaki-kun, anh ấy uống rồi ngồi xuống bàn ăn. Thế là tôi cũng ngồi xuống ghế mình theo quán tính.
“Về chuyện gối lên đùi hồi nãy...”
“Hả…?.”
Tự dưng lưng tôi thẳng đơ.
Chính Masaki lại chủ động nhắc đến “gối lên đùi”, chẳng lẽ... thật sự muốn tôi làm cho anh ấy á!?
“Ừm... kiểu giúp đỡ như thế... hay quan tâm đến mức đó thì không cần đâu.”
“Dạ... em hiểu rồi.”
Sao anh lại phải mở đầu bằng mấy câu dễ gây hiểu lầm thế chứ. Chính mấy chỗ như vậy đấy.
Tôi thở phào, nhưng đồng thời lại thấy hụt hẫng. Nghĩa là... sâu trong lòng, tôi đã mong anh ấy sẽ nói muốn gối lên đùi thật sao...?
“Nhưng mà, dạo này thấy anh mệt quá, em hơi lo lắm.”
“Cũng phải thôi, anh làm mấy việc chưa quen liên tục mà.”
“Em đoán là mệt về tinh thần nhiều hơn thể xác nhỉ.”
“Ừ. Giờ chỉ còn cầu mong cho buổi chính thức suôn sẻ nữa thôi.”
Masaki chắp tay như cầu nguyện, rồi vươn vai mạnh một cái.
“Đã cầu thì sao không ra đền chùa khấn nhỉ?”
“Cầu thần linh à... Ừ, rốt cuộc thì cũng phải vậy thôi.”
Anh ấy cảm ơn, rồi uống một ngụm trà lớn. Có vẻ như anh ấy không còn nhớ chuyện tôi đã massage tay cho nữa.
“À đúng rồi, Chloe-san, suýt quên...”
“D-dạ!”
Tôi lại ngồi thẳng lưng như đang duyệt binh.
“Cái phiếu cà phê miễn phí lần trước em rủ anh đi, em đã dùng chưa?”
“Dạ, vẫn còn...”
Tuần trước tôi đã lấy hết dũng khí để rủ anh ấy, nào ngờ lại trùng với buổi hẹn với Kasumi-san... Một tuần qua, nào thì đi mua đồ bơi, nào thì bận tập luyện, nên tôi đã bỏ lỡ cơ hội dùng.
“Hạn dùng... là đến mai nhỉ?”
“Em nhớ là vậy đó.”
“Thế thì, sau khi kết thúc buổi open campus, mình cùng đi nhé? Anh cũng muốn cảm ơn vì em đã giúp đỡ lúc tập luyện, nên ít nhất để anh đãi em cái bánh donut.”
“Thật ạ!? Ơ... nhưng mà...”
Dù được anh ấy rủ, ngày mai tôi lại có hẹn khác rồi...
“Sao vậy?”
“Không... em sẽ thử điều chỉnh lại lịch một chút thôi.”
“Ra thế. Vậy thì xong open campus, anh sẽ liên lạc với em.”
Masaki-kun chủ động mời tôi đi chơi. Đây có thể xem là thành quả của nỗ lực từng ngày của tôi sao? Hay chỉ là hứng lên thôi?
Ừm... với con người của Masaki-kun, nếu tôi kỳ vọng nhiều thì kiểu gì cũng bị hụt hẫng.
Để kìm nén nhịp tim đang đập loạn, tôi khẽ nhấp một ngụm trà….

