■ Tại nhà – Phòng của Masaki (buổi sáng)
Vì là kỳ nghỉ hè nên tôi cứ thế nằm dài, mặc cho giấc ngủ nuốt chửng.
Chloe đã lên gọi một lần mà tôi vẫn chưa chịu dậy, nên em ấy lại lên lên phòng lần nữa.
Tiếng ve kêu ngoài kia vọng vào, ngay cả khi cửa sổ đóng chặt cũng nghe rõ mồn một.
Rồi… cốc cốc …tiếng gõ cửa vang lên.
…Tất nhiên là tôi chẳng buồn đáp lại.
Từ ngoài, giọng Chloe vang vọng vào…
“Anh vẫn chưa chịu dậy à…”
Lạch cạch… cánh cửa mở ra.
“Ngay cả tư thế ngủ cũng chẳng thay đổi so với lúc nãy luôn…”
Tiếng bước chân khẽ lại gần giường.
“Masaki-kun, ngủ nướng thế này chỉ vì nghỉ hè thôi sao?”
(Em ấy cố tình nói nhỏ, như thể cũng chẳng thật sự muốn đánh thức tôi.)
“Nếu anh còn không chịu dậy, thì như lúc nãy em nói đó… em sẽ làm trò nghịch ngợm với anh đấy nhé?”
Tôi trở mình, chăn xô lệch. Muốn phản đối lắm, nhưng cơn lười lại níu chặt.
“Không được đâu. Chỉ lăn qua lăn lại thôi thì không tính là đã dậy đâu.”
“…Đừng có giận em nếu em nghịch thật đấy nhé.”
Ngay sau đó …bốp! một cú đấm của Chloe nhắm thẳng vào hông tôi xuyên qua lớp chăn mỏng.
“Thế nào? Cú đấm này có khiến anh chịu mở mắt chưa?”
…Vậy mà tôi vẫn lì ra.
“Gì chứ… anh định cố chấp không dậy thật à.”
(Em ấy phồng má, lộ rõ vẻ bực bội.)
“Được thôi, em còn cách khác.”
“Anh mà cứ cố bướng bỉnh như thế thì thiệt đó.”
Tôi ráng quyết tâm, nhất định không chịu ngồi dậy.
“Anh nghĩ em chỉ biết đấm anh thôi đúng không?”
Nói rồi, Chloe cúi người sát xuống, nhẹ nhàng thổi một luồng hơi nhẹ qua vành tai tôi.
“Fuuu~~…”
Toàn thân tôi giật mình, chân còn vô thức đạp mạnh xuống nệm.
“Fufu, thế nào hả?”
“Chỉ thổi nhẹ thôi mà anh đã phản ứng thế này… lẽ nào anh nhạy cảm ở tai sao?”
“Không phải á? Vậy thì em thổi thêm nữa cũng không sao đâu nhỉ?”
(Cô ấy cười tinh quái, rõ ràng cố tình trêu.)
Phạch! .mm tôi bật dậy, hất tung cả chăn.
“A, cuối cùng cũng chịu dậy rồi.”
“Đúng là “đẩy không được thì kéo một cái là xong” nhỉ.”
Tôi tức thì buông một câu cằn nhằn: “Cái gì mà đẩy với kéo chứ?”
“Có nghĩa là, để đánh thức Masaki-kun thì không chỉ mấy chiêu mạnh như đấm, mà còn cần cả chiêu mềm mềm như fuu~~ fuu~~ nữa đó.”
“…Chẳng khác nào đang làm nhiệm vụ đánh thức anh dậy ấy.”
“Nhưng mà, sao mới ngủ dậy mà anh đã thở hổn hển thế kia?”
“Tại cách em đánh thức đó còn gì!”
“Ểh!? Lỗi tại em á? Em chỉ đấm vào hong với thổi nhẹ vào tai thôi mà.”
“…Bình thường ai lại gọi người ta dậy kiểu đó chứ.”
“Thì tại gần đây em thấy đấm anh không còn hiệu quả nữa mà. Masaki-kun như có kháng thể ấy, nên em nghĩ phải thử chiêu mới thôi.”
“Anh vốn luyện võ, nên em đoán mấy chiêu công kích nhẹ kiểu này mới hiệu quả hơn.”
Tôi nghẹn lời… vì rõ ràng “hiệu quả vượt trội” thật.
“Fufu, coi bộ đúng như em nghĩ rồi. Từ giờ em dùng chiêu này thay cho cú đấm cũng được ha.”
“Nhưng mà nè, nghỉ hè không có nghĩa là anh được phép ngủ nướng mãi thế đâu.”
“…So với ngày đi học thì vẫn chưa muộn mà.”
“Cứ nằm lăn qua lăn lại thế này thì chẳng mấy chốc hè sẽ trôi qua mất thôi.”
Chloe thoáng buồn bã, khe khẽ nói…
“Và rồi… nếu hè kết thúc mà chẳng có gì để nhớ thì…”
“…Cứ bình yên qua ngày chẳng phải tốt hơn sao?”
“Không được! (em ấy tiến sát lại.) Nghỉ hè là phải cùng nhau tạo thật nhiều kỷ niệm chứ.”
“Ý em là… đi chơi với mọi người à?”
“Với mọi người cũng được… nhưng, em… em muốn với Masaki-kun…”
“…Với anh?”
“Á á á… uuuh… Thật là… Masaki-kun, anh đúng là…”
“…Hả!?” Tôi chẳng theo kịp dòng cảm xúc của em ấy.
“T-tóm lại, nghỉ hè mà chỉ biết lười biếng là không ổn đâu!”
Lạch cạch… Chloe đứng lên, bước ra cửa.
Reng… tay nắm cửa xoay xoay.
Chloe quay đầu lại, mỉm cười nhẹ..
“Anh đừng có ngủ lại đó nữa nhé.”
“Nếu còn dám ngủ tiếp… thì lần tới em sẽ làm trò nghịch ngợm còn khủng khiếp hơn đó, nhớ lấy nhé.”
“À, với cả cơm em đã hâm nóng sẵn rồi. Anh xuống ăn nhanh đi.”
Rầm… cánh cửa khép lại.
Tiếng bước chân nhỏ dần trên cầu thang vọng lên, để tôi ngồi đừ lại trên giường, tim vẫn chưa chịu ổn định được…

