Tập 01

Chương 2-2 Ly Parfait dâu tây tràn ngập nụ cười

2025-08-27

5

Tiếp Tục:

—————

Sau khi làm xong công việc trực nhật, Souma đi về phía ga thì thấy Chika đã đứng đó chờ với nụ cười rạng rỡ quen thuộc.

“Xin lỗi, tớ đến muộn.”

“Không sao đâu, tớ chẳng thấy vấn đề gì cả.”

Souma hơi cúi đầu xin lỗi, nhưng Chika lại trông như đang thích thú như vậy lắm.

“Đây là lần đầu tiên tớ đến trước và chờ ai đó như thế này đấy. Hồi hộp ghê luôn.”

“Chỉ thế thôi mà cũng hồi hộp được sao?”

“Bởi vì mỗi lần đi với Miki-chan, cậu ấy đều đến tận nhà đón tớ. Chưa bao giờ tớ phải đứng chờ một mình cả. cậu ấy cứ bảo “lỡ gặp kẻ xấu bắt cóc thì phải làm sao” .”

“Cô ấy đúng là lo xa quá mức.”

Souma phần nào hiểu vì sao Chika lại khẩn cầu đừng nói chuyện này với Miki rồi.

“Nhờ Souma-kun mà tớ vừa làm được một việc trong danh sách muốn làm rồi đấy.”

“Bọn mình mới gặp nhau thôi mà đã tính là một việc à.”

Souma khẽ trêu chọc cô, còn Chika thì cười ngại ngùng.

“Thế hôm nay bọn mình sẽ làm gì đây?”

Chika bảo lên kế hoạch cũng là một mục tiêu của cô ấy, nên Souma chỉ nói địa điểm quán muốn thử đồ ăn, còn lại giao hết cho Chika quyết định toàn bộ việc.

“Hôm nay, bọn mình sẽ đi mua sắm!”

“Cậu chưa từng mua sắm bao giờ à?”

Souma ngạc nhiên, Chika vội phản đối lại…

“Có chứ. Nhưng toàn là đi siêu thị hay cửa hàng tiện lợi, mua theo danh sách người khác nhờ mà thôi. Tớ chưa từng tự chọn cửa hàng, tự chọn món mình thích. Thế nên tớ quyết định phải thử một lần, như bước đầu làm người lớn vậy ấy.”

Trong Chika như một cô bé tiểu học vừa nhen nhóm ý thức tự lập.

“Thật ra tớ đã có vài cửa hàng muốn đến từ lâu rồi. Nhưng Miki-chan bảo chúng chưa hợp với tớ, nên chẳng bao giờ dẫn đi cả. Hôm nay, tớ sẽ tự đến đó, tự mua sắm một mình.”

Chika lấy điện thoại ra khoe danh sách cửa hàng muốn đi. Toàn những cái tên Souma chẳng biết, nhưng đoán thì chắc là tiệm quần áo với tiệm đồ lưu niệm.

“À, Souma-kun nghe này. Tớ sẽ tự mua sắm, cậu đừng có giúp đấy.”

“Biết rồi. Bọn mình đã thỏa thuận vậy mà.”

“Nhưng đi một mình cũng hơi sợ, nên cậu cứ đi cạnh tớ nhé.”

“Ừ, tớ sẽ đi cùng. Miễn là cậu chỉ đường cho đàng hoàng, tớ không muốn lạc đâu.”

“Tớ không lạc được đâu mà.”

Chika bĩu môi phản đối, nhưng Souma vẫn thấy hơi lo với lời nói của cô.

“Tớ đã tra địa chỉ kỹ lắm rồi. Không vấn đề gì hết.”

“Được, vậy cậu dẫn đường đi.”

“Được! Mời Souma -kun đi lối này!”

Chika nói rồi hăng hái bước lên trước.

“À mà Saito-san đâu? Lại bận ở hội học sinh à?” 

Souma hỏi khi hai người cùng đi.

“Không, cậu ấy rảnh mà. Có rủ tớ đi chơi, nhưng tớ từ chối vì đã có hẹn.”

Souma có thể tưởng tượng ra ngay khuôn mặt hụt hẫng của Miki-chan lúc đấy.

“Lỡ bị bắt gặp chắc tớ bị xử đẹp quá.”

“Đâu đến nỗi thế đâu.

Souma co vai, còn Chika thì cười khúc khích như nghe một câu chuyện cười.

“Thật đấy, một nửa là thật lòng đấy.”

“Không sao đâu. Tớ từ chối là cậu ấy bỏ về ngay mà.”

Souma chợt nhận ra chưa từng thấy Miki-chan chơi với ai khác ngoài Chika.

“Có khi nào ngoài cậu ra cô ấy còn chẳng có bạn nào khác không?”

“Không đến mức thế đâu… chắc vậy.”

“Nếu cậu tự lập thật, chắc cô ấy thành kẻ cô đơn mất.”

“Tớ không phải con của Miki-chan đâu.”

“Nhưng trông cũng na ná vậy mà.”

“Tớ với cậu ấy và Souma-kun đều là bạn cùng lớp mà…”

“Ừ thì… là vậy đi.”

“‘Là vậy đi” là sao chứ… Hừ, tớ sẽ trưởng thành thật nhanh cho mà xem.”

Souma trêu thêm khiến Chika xị cái mặt xuống.

“…Cô nàng này đúng là trẻ con thật.”Souma âm thầm nghĩ trong lòng.

Hành động, phản ứng, tất cả đều quá ngây thơ. Bảo sao Miki-chan cứ lo lắng mãi.

Chika đang đầy quyết tâm dẫn Souma đến cửa hàng bán đồ lưu niệm.

“Ohh…”

Souma bất giác thốt ra một tiếng đầy thán phục.

Bên trong cửa hàng, mọi thứ đều tràn ngập hình mèo… thú bông, khăn tắm, áo thun, kệ acrylic, văn phòng phẩm, cốc chén… Nhìn đâu cũng thấy mèo. Đúng là choáng ngợp.

Souma thì bị khí thế ấy làm lúng túng, còn đám khách nữ thì mắt lấp lánh như sao, thích thú chọn lựa từng món.

Vừa bước vào, Chika cũng trở thành một trong số họ.

“Ôi trời, Neko-chan ơii~! Cuối cùng tớ cũng được gặp cậu rồi!”

Chika nhào đến ôm chầm lấy con thú bông to tướng như trẻ con mẫu giáo.

“Cái này đáng yêu quá! Souma-kun thấy sao?”

“À… ừ, cũng… dễ thương thật.”

Souma gật đầu lúng túng.

“Đây là cửa hàng mà Saito-san bảo chưa hợp với cậu à?”

“Đúng vậy đó! Thế mà cậu ấy không cho tớ đến, quá đáng ghê.”

Souma tự hỏi cái cửa hàng ngập đồ dễ thương này thì có gì mà “chưa hợp” với Chika chứ. Nói đúng hơn là… chẳng phải hơi muộn khi để một nữ sinh đến đây sao?

Dù có nhìn quanh cửa hàng bao nhiêu lần đi nữa, Souma cũng chẳng tìm được lý do nào để nữ sinh bị cấm đến đây. Không lẽ phía sau cửa hàng lại bán mấy đồ R18 sao? Chắc chắn không phải vậy. Thế rốt cuộc vấn đề là gì chứ?

Cậu vừa quan sát Chika, cô bạn cùng lớp đang ôm chặt con thú bông đến mức chôn cả khuôn mặt vào lớp lông mềm mại vừa vắt óc suy nghĩ. Nhưng nghĩ mãi mà chẳng hiểu ra được gì.

“Này, sao Miki-chan lại bảo cậu không được đến đây?” Souma giơ cờ trắng trong đầu mình, đành lên tiếng hỏi.

Chika nửa khuôn mặt vẫn vùi trong bộ lông mượt mà, chỉ ló ra đôi mắt, nói…

“Miki-chan bảo chỗ này… người lớn quá, không hợp với tớ.”

“……Hả?”

Souma chết lặng và cậu chẳng hiểu gì hết.

Những con mèo tròn vo, mềm mại, còn đáng yêu hơn cả mèo thật, lại được thiết kế chibi hết mức có thể… mà gọi là “người lớn” á?

Cậu tưởng đây chỉ là trò đùa.

Nhưng Chika lại vô cùng nghiêm túc, đưa ra chiếc móc khóa treo trên chìa khóa nhà…

“Miki-chan bảo cái này mới hợp với tớ hơn.”

Một chú gà con màu hồng, tròn vo không kém, cũng đáng yêu chẳng thua gì mấy con mèo kia, đung đưa qua lại. Dưới con mắt của Souma, cả hai đều đáng yêu như nhau, chẳng thấy khác biệt ở đâu cả…