“Hay là… cậu tự làm luôn đi? Chỉ là Vỏ cam ngâm cùng đường thôi mà, nếu là Ichinose-kun thì tớ tin chắc cậu sẽ làm được.”
“Cam nội địa mắc lắm đấy.”
Vỏ cam nhập khẩu thì thường có nhiều vấn đề, vốn không thích hợp để dùng làm thực phẩm.
“Nhưng mà, Vỏ cam thường bảo quản được rất lâu, mà khi làm bánh cũng chỉ cần một ít để tạo hương vị mà mình mong muốni. Làm một lần có khi dùng được khá lâu, như vậy sẽ tiết kiệm lắm còn gì.”
“…Cậu nói nghe cũng đúng.”
Đúng là đáng để cân nhắc.Souma liếc nhìn sang cô bạn cùng lớp đang đi bên cạnh.
Một nữ sinh dễ thương với bầu không khí dịu dàng, được cả lớp yêu mến, chẳng ai ghét nổi. Nụ cười ấy lúc nào cũng lan tỏa sự ấm áp, như một “thiên sứ hoà bình” mà mọi người đã đặt cho cô.Với Souma, Satomi Chika chỉ đơn giản là người như thế.
Ấy vậy mà giờ đây, cô lại có thể chỉ ra những vấn đề trong cách làm bánh, còn gợi ý cả hướng giải quyết. Vừa biết ơn, vừa không khỏi thấy hứng thú với cô.
“Satomi-san giỏi thật đấy. Cậu còn nhận ra cả vụ vỏ cam mà chẳng ai để ý đến. Lẽ nào cậu có một kiểu năng lực đặc biệt giống như là “tuyệt đối vị giác” chăng?”
“‘Tuyệt đối vị giác’? Cái gì vậy?”
Chika nghiêng đầu ngây ngô nhắc lại câu của Souma.
“Kiểu như “tuyệt đối cảm âm” ấy. Nghe một nốt nhạc là liền biết ngay cao độ đó. Thì tớ nghĩ có khi cậu cũng sở hữu một phiên bản dành cho vị giác hay gì đó..”
“Làm gì có chứ. Ichinose-kun nói chuyện thú vị ghê.”
Chika che miệng cười khúc khích trước lời đùa của cậu.
“Nhưng mà, cậu phát hiện được những điều mà mọi người không hề nhận ra. Ít nhất cũng chứng tỏ vị giác của cậu hơn hẳn mấy người kia rồi.”
Souma chỉ thật lòng khen ngợi, nhưng Chika lại nở một nụ cười lúng túng.
“Tớ bình thường thôi mà. Chẳng có năng lực đặc biệt gì đâu. Nếu có vị giác tốt hơn người khác, chắc là nhờ hoàn cảnh gia đình mà thôi.”
“Gia đình?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Bố mẹ tớ đều là thợ làm bánh ngọt . Vì nghề nghiệp nên từ nhỏ họ đã rất chú ý đến chế độ ăn uống của tớ. Có lẽ nhờ vậy mà vị giác của tớ được rèn luyện đi phần nào.”
Cô nói nhẹ tênh, khiêm tốn là thế. Nhưng trong tai Souma, lại có tới hai từ khóa…“tuyệt đối không thể bỏ qua”.
“Khoan… khoan khoan khoan đã.”
Cậu dừng bước, nhìn thẳng vào mặt Chika.
“Bố mẹ cậu… là gì cơ?”
“Bố mẹ tớ từng là thợ làm bánh ngọt. Giờ thì đã nghĩ hưu rồi chỉ lo việc quản lý nhiều hơn, nên đúng ra phải gọi họ là “cựu làm bánh ngọt” đấy…”
Chika có hơi hoảng trước ánh mắt sáng rực như lửa cháy của Souma.
“Bố mẹ cậu đều là thợ làm bánh ư…!”
Đó chính là nghề nghiệp trong mơ, là đích đến của cả cuộc đời cậu.
“Thế thì Satomi-san đúng là có kinh nghiệm trong ngành bánh kẹo rồi còn gì! Sao giờ cậu mới nói cho tớ biết thế?!”
“Thì… cũng chỉ là bố mẹ tớ thôi mà. Còn tớ thì không biết làm bánh gì cả. Hồi nhỏ toàn do bố mẹ làm, tớ chỉ biết ngồi ăn thôi.”
“Nhưng như thế vẫn là khác hẳn tớ rồi. Cậu lớn lên trong môi trường ấy, đương nhiên sẽ vượt xa một đứa sinh ra trong nhà chẳng liên quan gì đến bánh kẹo như tớ.”
Giống như câu “Ở chùa, chú tiểu chẳng học mà cũng thuộc kinh”, chỉ riêng cái môi trường ấy cũng đủ khiến cô sở hữu một nền tảng vượt trội hẳn so với cậu.
Người mà Souma vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay… có lẽ chính là Satomi Chika!
Chỉ vừa mới biết được “thân phận” thật sự của cô bạn cùng lớp này thôi, tim cậu đã đập liên hồi, không sao kìm lại được do sự phấn khích.
“Satomi-san, hôm nay cậu có bận gì không?”
Vừa siết chặt đôi vai mảnh mai của Chika, cậu vừa hỏi.
“Tớ vừa bảo là sẽ về thẳng nhà rồi mà. Mà nè… mặt cậu gần quá đấy…”
Hai bên má Chika ửng đỏ, cô khẽ quay đi, nhưng chuyện ấy với Souma bây giờ hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
“Vậy là cậu đang rảnh rồi. Thế thì… đi với tớ một chút nhé!”
“Ể? Ể? Ế!?”
Souma không để cô kịp phản ứng, nắm lấy tay Chika rồi chạy đi.
“Khoan đã, Ichinose-kun! Cậu nói cho tớ biết mình đang đi đâu được không!? Vả lại… đây cũng là lần đầu tiên trong đời tớ bị một bạn nam kéo đi mạnh thế này… tim tớ đập loạn xạ cả lên rồi đó!”
Chika vừa hét to vừa cọ quậy, nhưng Souma đang phấn khích đến mức chẳng nghe thấy gì.
Souma kéo cô Chika theo, đưa đến một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm vắng.
“Ô, trông có vẻ là một quán hơi cổ điển, mang phong cách người lớn nhỉ.”
Chika ngồi xuống ghế đối diện, đôi mắt tò mò đảo đảo khắp không gian chật hẹp nhưng ấm cúng.
“Nghe nói quán này mở từ thời Shouwa đấy.”
Đúng như lời quản lý tóc bạc hay tự giễu rằng “chẳng có gì ngoài cái tồn tại lâu đời”, quán này không hề nổi tiếng. Nhưng với Souma, nơi đây lại giống như “sách giáo khoa” về cà phê và bánh ngọt, chuẩn mực, cơ bản, và đầy giá trị.
“Xin chào quý khách… ủa, chẳng phải Ichinose-kun đây sao?”
Nhờ thường xuyên lui tới, cậu đã quen mặt cả với cô phục vụ lớn tuổi.
“Cháu đi cùng bạn gái à? Hiếm khi thấy nhỉ.”
Ánh mắt cô hướng sang Chika đầy vẻ hiếu kỳ. Souma lập tức xua tay lia lịa.
“Không khôn không! Bạn cùng lớp thôi ạ. Không phải bạn gái hay gì đâu
Cho cháu một phần pound cake[note78851] nhé.”
“Pound cake đúng không, có ngay đây.”
Cô phục vụ ghi lại order rồi quay lại quầy.
Trong lúc chờ, Souma nhấp ngụm nước lọc.
“Ơ… mình không gọi cà phê hay trà à? Đây là quán cà phê cơ mà. Hương cà phê thơm nức cả mũi luôn đó.”
Có lẽ vì lần đầu đến nên Chika hơi bồn chồn, khẽ nhúc nhích trên ghế.
“Ờ, cà phê ở đây ngon lắm đấy.”
Thực ra Souma chẳng có kinh nghiệm gì về cà phê, nhưng cậu biết hạt ở đây được xay rất là kỹ, nên vị sẽ rất ổn và ngon hơn các quán khác.
“Thế sao cậu không gọi? À, hay là bánh với đồ uống đã chung với nhau rồi?”
Chika thắc mắc, nghiêng đầu hỏi.Souma lắc đầu…. Phủ nhận lời nói của cô
“Lần này chỉ là nếm thử bánh thôi. Nếu uống kèm với cà phê thì hương vị sẽ bị ảnh hưởng mất.”
“Ra vậy à… tớ hiểu rồi”
Tất nhiên, có những món ngọt sinh ra là để dùng chung với cà phê, và quán này cũng vậy. Nhưng hôm nay mục đích của Souma lại khác.
“Cậu chỉ gọi một phần thôi à?”
“Tớ ăn pound cake ở đây nhiều lần rồi, nên cũng đã nắm rõ được hương vị của nó. Hôm nay tớ muốn chính Satomi-san nếm thử bánh.”
“Ừmm…”
Chika vẫn chưa hiểu ý của Souma, chỉ đáp qua loa rồi lại bắt chước cậu cầm ly nước. Nhưng ngay lúc đó, cô dừng tay, ngước mắt nhìn Souma chằm chằm

