Đã đến giờ nghỉ trưa.
Tôi mở cửa lớp.
Ở chỗ tủ đựng dụng cụ cá nhân quen thuộc, tôi nhìn thấy Tsunakichi, Kikutarou… và cả Sakura đang đứng đó. Sakura giơ ngón trỏ, bộ dạng phấn khích nói năng tùy hứng, trông như đang thao thao bất tuyệt.
"Otaku-kun. Ngực mà to quá thì cũng lắm nỗi khổ đấy nhé."
Tiến lại gần, tai tôi liền bắt được câu nói quái gở ấy.
"……Cậu với bọn này lại bày trò gì thế?"
"Ồ, Houri!"
"Chào cậu, Houri-kun."
Tsunakichi và Kikutarou như vớ được cái phao cứu sinh, lập tức gọi tôi.
Mấy hôm trước, khi Sakura bám lấy tôi trong lớp, tôi đã liều mình cãi lại. Từ đó, Tsunakichi với Kikutarou bắt đầu có vẻ xem tôi như chỗ dựa khi phải đối mặt với cô nàng.
Tất nhiên, thực ra tôi chỉ có thể nói lại Sakura bởi giữa chúng tôi là một cặp đôi giấu kín. Nếu đổi lại là đám bạn trong nhóm "hạng nhất" thường xuyên bắt chuyện như Sakura, chắc tôi cũng chẳng dám mở miệng. Vì vậy, sự tin cậy mơ hồ mà hai tên kia gửi gắm, tôi lại thấy áy náy.
"Otaku-kun đang bàn về Anastasia-chan, nên tớ mới giải thích cho các cậu ấy nghe đấy thôi. Rằng một cô gái phải mặc bộ đồ gợi cảm thế kia đi chiến đấu thì khổ sở đến nhường nào. Dù sao tớ cũng từng lên trang tạp chí hẳn hoi, phải truyền lại cho Otaku-kun chút kiến thức quý giá chứ. Hừm, đúng là nữ thần mà."
"Hể…"
"Hiện tại đang là bài học số 1… “Ngực to cũng lắm nỗi khổ”.
"……"
Môi Tsunakichi và Kikutarou run run nhẹ lên. Trên khuôn mặt đỏ bừng của cả hai hiện rõ hàng chữ… “Bài 1 à? Hóa ra còn có bài 2 nữa sao!?”
"Được rồi, bắt đầu bài học số 2 nhé. Về cái kiểu quần áo ôm sát từng đường cong vòng một trong anime ấy, tớ sẽ dạy cho Otaku-kun đôi điều."
Vừa rồi rõ ràng cô định nói “túi ngực”.
"Lần đầu nhìn thấy cái “túi ngực” đó, tớ thật sự sốc luôn. Với tư cách một nữ sinh, cảm giác duy nhất dâng lên chỉ có một… ghen tị… và cả ngưỡng mộ!"
"Có đến hai cái cơ mà…"
"Cậu vừa nói hai cái đấy."
"Các Otaku-kun, vừa lẩm bẩm gì thế?"
Chỉ với một cái liếc mắt, Sakura đã khiến Tsunakichi và Kikutarou hoảng hốt câm bặt, liên tục lắc đầu. Rồi cô lại thản nhiên tiếp tục “giảng bài”.
"Bình thường thì chẳng bộ đồ nào có thể làm lộ dáng người con gái như thế. Như bài 1 đã nói, ngay cả việc chọn quần áo cho ngực to cũng đã cực nhọc rồi. Đường rơi của vải từ đỉnh ngực thẳng xuống đất… Thế thì, Tsunakichi-kun, dáng nữ sinh sẽ thành thế nào nào?"
"Bất ngờ gọi tên á!? Ơ, ừm… trông sẽ hơi béo chăng…?"
"Không được phép nói con béo!!"
"Á, xin lỗi!"
"Trừ 10 điểm!"
"Điểm gì cơ!?"
"…Thôi được. Đáp án đúng là, trông như plus-size[note81250] đó."
"Thế cũng là béo rồi…"
"Cấm cãi! Cái này… lần sau Otaku-kun mà còn chọc ghẹo thì tớ phải mang roi đấy nhé!"
Khóe miệng Tsunakichi giật giật lên. Hẳn cậu ta đang nghĩ… “Với Kouzuki-san thì không chừng là có thật.”
"Plus-size vốn đã dễ thương! Nhưng bị nhìn nhầm thành plus-size ngoài ý muốn thì khó chịu lắm! Đó chính là tâm tư con gái. Ngực to là điều tuyệt vời. Nhưng cũng chính bộ ngực ấy lại phá hỏng vòng eo được khổ luyện. Nghĩ kỹ mà xem, con gái lúc nào cũng bị ép buộc vô lý. Vừa muốn ngực thật to, vừa bắt eo phải nhỏ xíu. Thế mà lại trên cùng một cơ thể! Sao có chuyện được cả hai! Hiểu chưa, Otaku-kun. Vẻ đẹp của con gái vốn đã mang trong mình mâu thuẫn từ gốc rễ rồi. Ghi nhớ nhé, tuần sau có kiểm tra đấy. …À mà, tớ đang nói tới đâu rồi nhỉ. Ừm, đúng rồi, chuyện một nữ sinh đời thực vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ mấy nhân vật anime mặc đồ bó sát khoe đường cong ấy nhỉ."
Bài “giảng đạo” của Sakura vẫn tiếp diễn.
Có lẽ đến lúc tôi phải xen vào rồi. Tsunakichi và Kikutarou chắc cũng chịu hết nổi.
Nghĩ vậy, tôi liếc sang hai đứa bạn. Nhưng bất ngờ thay, vẻ mặt chúng không phải mệt mỏi, mà lại có chút… nghi hoặc.
Không phải đối với tôi, mà là… Sakura.
Không hiểu lý do, tôi nhìn chăm chú vào gương mặt Sakura đang mải mê nói chuyện. Trông vẫn chẳng có gì lạ….
Rồi Sakura nhẹ nhàng vén tóc bên tai.
…….À hiểu rồi.
Toàn thân tôi bỗng căng cứng lại.
Sự cố… xảy ra ở tai Sakura.
Đeo trên tai cô không phải là đôi khuyên quen thuộc.
Đó là Murder’s Pierce… đôi khuyên tai mang tính biểu tượng của Anastasia.
Sao Sakura lại mang nó tới trường?Là do hôm qua cosplayer tới giờ vẫn chưa tháo xuống? Hay sáng nay còn mơ ngủ nên nhầm?
Không, lý do nào cũng chẳng quan trọng.
Vấn đề ở đây là, Tsunakichi và Kikutarou nãy giờ cứ liếc nhìn tai Sakura.
Mỗi lần cô vén tóc, hai đứa lại nghiêng đầu, như muốn nhìn cho rõ hơn!
Nguy to rồi!
Chúng nó còn trao đổi ánh mắt.
“Cái khuyên của Kouzuki-san đeo, chẳng phải giống y như của Murder’s Pierce sao?”
“Không thể nào Kouzuki-san lại đeo đồ anime đâu. Nhưng giống thật. Phải chi được lại gần xem cho kỹ…”
Rõ ràng hai người bọn họ đang “nói chuyện bằng mắt”! Nội dung thì tôi nghe rõ mồn một trong đầu!
"Muốn bộ đồ ôm trọn cơ thể như vậy, thì ngay từ khâu dựng rập đã phải đo đi đo lại nhiều lần. Nếu không, size lệch liền. Nhất là Anastasia-chan vẫn đang tuổi phát triển như bọn mình. Thợ may làm được chắc chắn là một bậc thầy."
"Xin lỗi, Kouzuki-san!"
Tôi buột miệng hét lên.
Đang say sưa giảng, Sakura ngơ ngác quay sang. Tsunakichi và Kikutarou, cùng cả đám bạn học quanh lớp, cũng đồng loạt nhìn về phía tôi.
Khổ nỗi, đã gọi rồi thì… phải tìm cách báo cho Sakura về đôi khuyên tai.
Nghĩ, nghĩ, nghĩ đi…
Được rồi, nghĩ ra rồi!
"Chúng ta… ra ngoài nói chuyện riêng một lát, được chứ?"
Cái “ý tưởng” bật ra khỏi miệng tôi, ngớ ngẩn đến mức khó tin…

