Tập 01

Chương 2.3 Câu chuyện tình yêu bất chợt thấp thoáng mùi hương

2025-10-01

1

Chủ nhật. Vào buổi trưa..

Hoàn thành hết bài tập cuối tuần và cả phần ôn rồi chuẩn bị bài cho tuần tới, tôi rời khỏi phòng riêng.

Đi ngang qua hành lang, tôi bước xuống phòng khách.

Trong bếp, tôi rót một ly nước táo, chống tay vào hông rồi nốc cạn một hơi.

Tôi biết cách uống này chẳng tốt cho sức khỏe, nhưng sau khi học xong thì hiệu quả nhất. Không, phải nói là… bay luôn mây luôn thì đúng hơn. Không chỉ là cổ họng được làm dịu đi, mà như cả bộ não cũng được tưới mát. Sau vài tiếng học căng thẳng, não bộ khô khốc vì thiếu đường. Thế nên khi một ngụm nước trái cây ập vào, cảm giác sung sướng ấy giống như bộ máy trung tâm của bản thân được lấp đầy trực tiếp, kèm theo niềm hân hoan vì đã hoàn thành đúng tiến độ học tập.

“Phù, cảm giác học chỉ để được uống ly nước này. Sảng khoái thật.”

Tôi nhanh tay rửa cốc, rồi rời phòng khách.

Vừa bước ra hành lang, giọng ai đó vang lên.

“Cái onii-chan kia, đang trải qua buổi trưa chủ nhật chán ngắt một cách vô nghĩa kìa.”

Không cần nói cũng biết, đó là Sakura.

Phòng của Sakura nằm ngay đối diện với phòng tôi, chỉ cách một hành lang nhỏ.

Cô ló mỗi cái đầu ra khỏi cánh cửa, nở một nụ cười tinh nghịch.

“Gì vậy?”

“Onii-chan “Có muốn một chút… kích thích không~?”

Cái đầu Sakura rụt lại, lần này là bàn tay thò ra, ra hiệu vẫy gọi tôi.

Tôi định mở cửa phòng mình để chui vào, nhưng Sakura bất ngờ túm cổ áo tôi từ phía sau.

“…Em định làm gì thế?”

“Còn anh thì sao?”

“Anh tính vào phòng đọc quyển light novel mới mua hôm qua để tìm chút hứng thú thôi.”

“Em biết ngay mà, anh sẽ lại giở trò lảng tránh. Không cho chạy đâu.”

“Này, nguy hiểm đấy!”

Thế là tôi bị kéo vào phòng Sakura, tôi ngã túi bụi xuống chiếc giường cô vẫn nằm hằng ngày. Vội vàng chống người ngồi dậy, tôi định hỏi “Rốt cuộc là chuyện gì…” nhưng rồi…

Khoảnh khắc trông thấy Sakura, tôi đã hiểu ngay tình hình.

Từ vai trở xuống, Sakura khoác một tấm áo choàng đen. Mái tóc sáng quen thuộc thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một bộ tóc giả màu đen.

Thấy cô diện thế này thì chỉ có một khả năng.

“Lại cosplay rồi à.”

“Chuẩn luôn!”

Sakura tung tấm áo choàng lên trần nhà một cách lộng lẫy.

Và bên dưới nó hiện ra…

“Ồh… Anastasia!”

Bộ trang phục của nữ chính Anastasia trong 『Spy Darling』.

Cosplay là sở thích Sakura phát hiện ra từ năm ba sơ trung.

Người đã tiếp thêm động lực cho cô, không ai khác chính là mẹ tôi. Sau khi bắt đầu quen tôi một thời gian, Sakura thường lui tới xưởng may của mẹ. Ở đó, cạnh những bộ đồ haute couture sang trọng, cô học cách tự tay may trang phục cosplay.

Không kìm được, tôi tiến lại gần, chăm chú quan sát.

Thật xứng đáng với công sức học hỏi từ mẹ, bộ đồ được tái hiện cực kỳ tinh xảo.

Ngay cả “túi ngực” đặc trưng của nhân vật anime cũng được tái hiện hoàn hảo.

……

Nhận ra thì mặt tôi đã quá gần ngực của Sakura.

Ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô nàng đang nhìn xuống mình.

Khó xử thật.

“Không sao đâu mà~ Onii-chan. Em hoàn toàn không nghĩ việc anh dán mắt vào ngực em là biến thái đâu nhé~”

“K-không phải thế! Anh chỉ đơn thuần là đánh giá chất lượng bộ đồ thôi.”

“Trời ạ, lần nào cũng vậy. Sao anh khó chịu thừa nhận thua thiệt thế nhỉ~”

Sakura ôm lấy ngực, làm vẻ mặt đầy xót xa. Rồi…

“Tại sao… cứ nghĩ đến anh ấy là tim mình lại đập loạn thế này… Với tình trạng này thì làm sao tháo bom được chứ… Không lẽ… anh ấy chính là Darling của mình sao…?”

Khóe mắt ướt nhòe, gò má cũng ửng hồng, cô thốt ra những lời đó.

Nghe xong, tim tôi như bị đạn bắn xuyên thủng. Không, phải nói cả lồng ngực rung chuyển bởi một cú sốc ngọt ngào.

Câu thoại ấy chính là trong tập 1 của 『Spy Darling』. Khi gen điệp viên của Jay và Anastasia đồng bộ, hạ gục kẻ địch trong chớp mắt. Sau đó Jay ngất đi vì sốc, để Anastasia một mình gỡ quả bom. Đó là đoạn độc thoại nổi tiếng, được fan bình chọn đứng số 1.

Tôi đưa tay che mặt, giấu đi hai má đang nóng bừng.

Qua khe ngón tay, tôi vẫn thấy Sakura mỉm cười đắc thắng.

“Đấy, Onii-chan, trúng đạn rồi nhé ☆”

“Anh chẳng bao giờ thắng nổi trò này cả… Quả thực như Anastasia bước ra khỏi màn hình vậy. Nhưng vẫn giữ nguyên nét của Sakura nữa. Não anh như muốn loạn luôn.”

Sakura tiến lại gần, nắm lấy hai bàn tay tôi.

Rồi cô kéo tay phải tôi đặt lên đầu mình, tay trái ôm lấy eo cô.

“Lần trước em thua trên TV, Onii-chan an ủi em đi?”

“Ờ… được rồi được rồi… À, phải xoa nhẹ thôi kẻo làm lệch tóc giả. Xin lỗi.”

“Ahaha, không sao đâu.”

Không hẳn là một hành động âu yếm, mà giống như sự công nhận dành cho công sức và đam mê của cô hơn. Tôi đáp lại yêu cầu đó bằng lòng trân thành.

“Cả khuyên tai cũng giống Anastasia thật.”

Bình thường Sakura đeo nhiều khuyên tai bên phải, nhưng hôm nay chỉ có một. Tuy vậy, nó vẫn nổi bật… thiết kế kết hợp giữa chữ kanji “ngôi sao” cách điệu và chữ cái “M”. Chính là món đồ “Murderer’s Pierce” trong truyện… biểu tượng của người được chính phủ Cộng hòa Tormari trao cho quyền “sát nhân miễn tội”.

“Ừm. Hàng chính hãng đấy.”

“Ra là official merch à. Nhưng thường otaku đâu có đeo khuyên tai.”

“Anh lạc hậu rồi~ Otaku bây giờ đâu phải ai cũng giống mấy ông nerd như Onii-chan đâu. Đeo khuyên tai là chuyện thường ấy.”

“Anh mà là nerd cái gì chứ!”

Tôi đẩy nhẹ cô ra.

“Aa, vui quá đi. Trên đời chỉ có thứ dinh dưỡng duy nhất hấp thụ được bằng cách vừa cosplay vừa được Onii-chan nuông chiều thế này thôi đó.”

Sakura thỏa mãn cười tươi.

Tôi đảo mắt qua chiếc bàn lớn trong phòng. Trên mặt bàn trải tấm lót chống rung, đặt sẵn một chiếc máy may. Bộ đồ hôm nay cũng như tất cả trang phục trong tủ quần áo bên trong, đều là Sakura tự tay may từ đầu. Khi bắt đầu làm người mẫu, cô từng hào hứng bảo “Vậy là có thêm tiền để cosplay rồi!”.

Thoạt nhìn, phòng cô ngoài cái tủ quần áo walk-in thì không khác phòng tôi là mấy. Nhưng thực tế, cả bốn bức tường, trần và sàn đều được xử lý cách âm đặc biệt, để thoải mái dùng máy may mà không làm phiền hàng xóm. Khi bố mẹ tìm nhà cho tôi và Sakura, đây là điều kiện họ đặc biệt lưu tâm.

Ở dưới chân bàn, một túi rác 45 lít nhồi căng phồng.

Thấy ánh mắt tôi hướng về đó, Sakura gãi má nói…

“Đều là vải vụn may đồ thôi. Tích lại hơi nhiều nhỉ.”

“Làm chăm chỉ ghê. Để anh dọn nó cho.”

Tôi cầm túi rác định buộc miệng lại, nhưng Sakura nhanh tay giật lấy.

Tưởng cô phát hiện vứt nhầm đồ quý, ai ngờ không phải.

Cô thọc tay vào, vơ một nắm vải vụn rồi… ném thẳng về phía ngực tôi.

Hành động bất ngờ hết sức.

Trong lúc tôi còn chưa hiểu gì, Sakura vừa cười vừa hô:

“Chụp đi, Onii-chan!”

“Đợi đã, Sakura…!”

“Chụp đi mà!”

Tôi vội rút điện thoại, mở camera.

Cũng túm lấy ít vải vụn trong túi, tôi ném về phía bụng Sakura, cẩn thận né mặt.

Giống như cảnh nghịch nước ngoài bờ biển.

Chúng tôi ném vải vụn tung tóe lên người nhau.

Tay tôi bận cầm điện thoại nên lép vế hẳn. Sakura gom một mớ lớn, hất tung lên trần nhà.

Ánh sáng bị che khuất chốc lát, bóng loang lổ phủ xuống căn phòng.

Đúng lúc ấy, ngón tay cái tôi bấm chụp.

Sau một hồi chơi đùa,

Cả hai nằm ngửa trên chiếc giường, thở dốc nhìn lên trần. Tạm quên đi cảnh căn phòng giờ đây phủ kín vải vụn.

“Cosplay giỏi thế này, sao em không đăng lên mạng? Trên SNS đầy người chỉ che mắt hay che miệng để giấu danh tính còn vẫn hoạt động đấy.”

“Em nghĩ mấy người đó không hẳn sợ bạn bè ngoài đời biết, mà là không muốn người lạ biết mặt thôi. Che sơ sơ thế chứ, bạn thân nhìn vào là nhận ra ngay. Em còn có tài khoản người mẫu nữa… giữ kín thông tin cá nhân vất vả lắm đó.”

“À ra vậy…”

“Với lại, ngoài Onii-chan ra, em ngại lắm. Onii-chan không muốn độc chiếm cơ thể cosplay của em sao?”

“Lúc nào cũng tìm cơ hội ghi điểm hả.”

“Ừm thì, bị phát hiện rồi.”

Thực lòng, nói không muốn độc chiếm thì là dối trá. Nhưng để thốt nên lời đó, rào cản ngượng ngùng lại quá lớn.

“Onii-chan, em muốn thay đồ rồi.”

Sakura tháo tóc giả, để lộ mái tóc sáng quen thuộc.

Tôi ngồi dậy, định ra khỏi phòng.

Quay lại nhìn cô thêm lần nữa.

“Sao thế, Onii-chan?”

“À… không có gì. Thay đồ xong thì cùng dọn nhé.”

Thật ra, Anastasia với mái tóc sáng cũng khá hợp. Nhưng tôi chẳng nói ra.

Những tấm ảnh chụp trong điện thoại, tôi gửi sang máy tính của cả tôi và Sakura rồi sao đó xóa sạch….