Ở trường, diễn xuất của Sakura quả thật rất xuất sắc. Thế nhưng, cứ động đến lĩnh vực cô nàng yêu thích là mọi sự cân bằng ấy lại dễ dàng sụp đổ. Nếu khi cao hứng, những lời Sakura buột miệng nói ra không phải kiểu cảm tính mà là phân tích lý trí, cân nhắc cả bối cảnh ra đời của tác phẩm chẳng hạn… thì trong nháy mắt, bí mật “otaku” của cô đã bị lộ tẩy trước mọi người rồi.
Vậy nên phong cách chỉ biết cười đùa gọi nhân vật nữ là “sexy, gợi cảm” của Sakura lại thành ra giống hệt dáng vẻ hời hợt của một cô gái sành điệu vốn chẳng quan tâm gì đến anime. Kết quả là, dù thực chất đang bộc lộ tình yêu với tác phẩm, cô vẫn không bị ai nghi ngờ.
Hơn nữa, dường như Sakura cũng ý thức rõ rằng khi mình quá phấn khích trong mấy cuộc trò chuyện với “tụi otaku”, cái nhãn “cô gái hợp thời chỉ biết đùa cợt” kia lại trở thành tấm bùa hộ mệnh giúp che giấu bản chất thực sự. Nếu không, có lẽ ngay từ trước khi nhập học, mong muốn “đã cùng lớp thì muốn được nói chuyện với anh trai” của cô đã bị chính cô tự tay chôn vùi mất rồi.
Sakura ngửa cổ lên uống cạn ly nước cam, gương mặt rạng rỡ nụ cười.
“Ana-chan tuyệt nhất! Đúng là thiên sứ mà!”
… Đó là gương mặt của buổi trưa.
“Sakura đỉnh quá! Thật sự còn ngầu hơn cả mấy người mẫu độc quyền nữa ấy!”
…Còn đây là gương mặt của buổi sáng.
Trước tiết sinh hoạt...
Ở cuối lớp học, bảng thông báo dán đầy giấy tờ của nhà trường đang thu hút đám đông. Và ở ngay trung tâm chính là Sakura, cô nàng đứng đó, ngượng ngùng tựa lưng vào bức ảnh treo trên bảng.
Bức ảnh ấy là gì, tôi quá rõ. Từ chỗ ngồi của mình, tôi chỉ lấp ló thấy qua kẽ hở giữa đám người, nhưng tối qua Sakura đã cho tôi xem rồi.
Đó là tấm hình của Sakura trên tạp chí thời trang với tư cách người mẫu.
Câu chuyện bắt đầu từ mùa đông năm cuối cấp 2, khi Sakura còn sống ở quê. Một biên tập viên của tạp chí vốn quen mẹ tôi.. người thợ may vest tình cờ gặp Sakura. Vừa nhìn thấy cô, ông ta đã thốt lên…
“Trong cô bé này có một khúc ca phức tạp của tình yêu và cô độc. Và cô bé lại có trí tuệ để biểu đạt nó bằng những cử chỉ đơn giản đến mức khiến người ta ấn tượng mạnh.”
Thế là Sakura được đưa lên Tokyo vài ngày, nghỉ học để chụp ảnh thử với một nhiếp ảnh gia tài năng. Một trong số đó đã được chọn và đăng trong số báo tháng này.
“Cảm ơn nha, Miya. Còn cắt riêng trang có tớ rồi ép nhựa cho cẩn thận thế này nữa.”
Sakura cười rạng rỡ với cô bạn. Người ấy... Hiyodori Miya… lập tức ngửa người ra sau, trông như sướng đến tận trời. Chính cô là người mang tấm hình cắt ra đến lớp. Miya cũng thuộc nhóm bạn thân “nhất ” của Sakura, gần như là tri kỷ. Tính cách sôi nổi, ba ngày lại than thở một lần rằng muốn đi bấm lỗ tai như Sakura, thỉnh thoảng còn bộc lộ tình cảm mãnh liệt vượt quá mức bạn bè. Như lúc này đây chẳng hạn.
“Chỉ cần Sakura vui là tớ cũng hạnh phúc rồi!”
“Hôm qua mới phát hành, chắc vất vả lắm đúng không?”
“Không đâu! Vốn đã mua sẵn đọc thường xuyên rồi. Lúc thấy Sakura xuất hiện, tớ phấn khích đến nỗi mất trí, tỉnh dậy thì đã sáng, trước mặt có sẵn tấm hình được ép nhựa. Thế nên tớ chẳng thấy mệt chút nào!”
“V-vậy à… thì tốt rồi, ahaha…”
Đến Sakura cũng phải gãi đầu ngượng ngùng.
Một cậu con trai lên tiếng khen…
“Tấm ảnh đẹp thật. Kagutsuki, cậu giỏi thật đấy. Đây là màn ra mắt người mẫu đúng không? Mà lại là chụp studio chứ không phải street snap nữa. Debut như thế này hiếm lắm đó.”
Đó là Otani Ichirou, ngôi sao của lớp. Mới nhập học mà đã được xem như suất đá chính trong đội bóng đá. Ngoại hình ưa nhìn, tính cách dịu dàng, được cả nam lẫn nữ yêu quý.
“Hehe~ Có lẽ tớ đang được kỳ vọng nhiều đấy nhỉ?”
Đám bạn trai bắt đầu vỗ tay đùa… “Làm lại dáng trong ảnh đi!”
Sakura so sánh ảnh với bản thân một lúc, rồi đỏ mặt tạo dáng giống hệt, cả vẻ mặt lạnh lùng liếc xuống cũng tái hiện hoàn hảo.
Lập tức, cả lớp bật cười và reo hò khen ngợi.
Miya thì nhảy cẫng lên, hớn hở la hét…
“Giống y như bước ra từ trong hình ấy!”
“Ehehe, cảm ơn Miya. Nhưng giờ tớ mặc đồng phục chứ không phải trang phục trong ảnh đâu.”
“Cũng muốn có thêm một Sakura bước ra nữa cơ!”
“C-cái đó thì chịu, dù tớ có giỏi cũng không làm được đâu.”
Miya vừa vỗ tay vừa hô hào, khiến cả lớp cũng vỗ tay theo. Từ chỗ tôi đứng ngoài vòng, trông khung cảnh ấy có chút kỳ lạ, nhưng Sakura được khen thì dĩ nhiên tôi cũng thấy vui. Giống hệt một khán giả bất ngờ được thưởng thức vở diễn hoàn hảo trong một nhà hát nhỏ, rồi đứng dậy vỗ tay rần rần vậy.
“Các cậu kia! Trước giờ sinh hoạt thì làm gì mà ồn ào thế hả? Jinmiya-sensei chưa đến à?”
Từ ngoài lớp, một giọng nam to vang lên. Đó là Tendou-sensei, giáo viên thể dục kiêm chủ nhiệm lớp 1-3 sát bên lớp tôi.
Có lẽ vì nghe ồn quá nên thầy chạy sang. Cả lớp lập tức ngưng vỗ tay, nín thở. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Tendou-sensei nhanh chóng để ý đến bức ảnh.
“Cái gì đây? Ai cho dán mấy thứ linh tinh lên bảng thông báo hả?”
Chắc thầy nghĩ chỉ cần nói vậy là giải tán được đám học sinh. Nhưng tất cả bọn tôi…cả những người đang vây quanh, lẫn cả những đứa đứng ngoài nhìn như tôi… đều nghĩ ngược lại.
Và quả đúng thế.
“Dán thì có sao đâu thầy, chỗ trống đầy ra đấy mà!”
“Linh tinh gì chứ! Em còn thấy nên dán khắp các lớp mới đúng!”
“Thầy mới phải quan tâm đến bảng thông báo nhiều hơn đó. Nhìn đi, ngay cạnh tấm ảnh là thông báo “Tuần lễ làm đẹp” đấy nhé!”
“Việc bọn em dán ảnh Kazouki cũng là một phần của hoạt động làm đẹp đó thầy!”
Y như dự đoán, những học sinh sôi nổi nhất lập tức phản công. Sức mạnh ấy còn khiến thân hình cường tráng của Tendou-sensei phải lùi một bước.
“C-các em…! Không, thầy chỉ muốn nói là… Ơ, ừm…”
Cuối cùng thầy cũng nghẹn lời. Vừa vung tay múa chân ra vẻ biện minh, thầy vừa lắp bắp…
“Ý thầy là… trong giờ học, các em quay lên bảng thì không sao. Nhưng thầy mà đứng giảng thì lại vô tình chạm mắt với một người mẫu thời trang hàng đầu mất… ha ha…”
Nói xong, thầy coi như bỏ cuộc, vội vàng chuồn khỏi lớp.
Trong trường, trật tự cơ bản là… học sinh nổi bật, sành điệu → giáo viên → học sinh nhạt nhẽo, ít nói.
Vậy là nhóm hạng nhất đã bảo vệ thành công bầu không khí lễ hội của mình khỏi “j địch” Bọn họ hò reo high-five ăn mừng.
Kikutarou tiến lại gần tôi, ghé tai thì thầm…
“Tớ mới trúng được tấm bảng minh họa Anastasia trong đợt bốc thăm ở cửa hàng tiện lợi dạo trước. Hay là mang ra góp phần cho tuần lễ làm đẹp nhỉ?”
“Thôi đi… xin cậu đấy.”
…Và rồi, bức ảnh của Sakura cũng bị cô chủ nhiệm lớp chúng tôi Jinmiya Mari-sensei (cả lớp hay gọi thân mật là Mari-chan) thẳng tay gỡ xuống ngay trong giờ sinh hoạt, không cần nghe ai giải thích.

