Vol 01

Chương 3.1: 【Báo Động!】Ngôi sao (Có thể?) Đã đến, và rồi… hỗn loạn ập tới!

2025-09-28

1

Sáng hôm sau. Khi tôi bước vào lớp, Noa đã ở đó trước tôi, điều này khá bất thường.

"Chào buổi sáng."

“Chào buổi sáng, Souta.”

Sau khi chào hỏi và ngồi xuống, một tin nhắn mới xuất hiện trên điện thoại của tôi.

Người gửi là Noa, đang ngồi ngay cạnh tôi.

【Khi nào chúng ta nên tiến hành tư vấn?】

Vẫn còn chưa đến giờ học, và vì cô đang ngồi ngay cạnh tôi, cô ấy có thể hỏi thẳng tôi. Nhưng tôi đoán đó là cách cô thể hiện ra sự quan tâm.

【Giờ nghỉ trưa. Có thể là trong một lớp học trống hoặc nơi nào đó tương tự.】

【Hiểu rồi.】

Sau khi trao đổi tin nhắn, tôi liếc nhìn sang bên cạnh, và Noa khẽ gật đầu. Souta cảm thấy mặt mình nóng bừng và hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Được rồi, mình nên làm gì đây?

Trước đây cậu chưa từng tìm đến ai để xin lời khuyên về chuyện tình cảm.

Dù sao thì vẫn còn thời gian trước giờ nghỉ trưa. Ít nhất mình cũng nên chuẩn bị các bước để nêu vấn đề này ra.

 ◇

—Hoặc đó là cậu nghĩ vậy.

“…Zzz.”

Ngay cả khi giờ ăn trưa đã đến, Souta vẫn chưa thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Souta, cậu không đi sao?”

“Ờ—à, được rồi, đi thôi.”

Rời khỏi lớp học cùng nhau, họ đi đến một phòng học trống ở tầng ba, nơi thỉnh thoảng họ thường sử dụng.

Sau khi xác nhận không còn ai khác ở bên trong, họ bước vào. Souta mang một bộ bàn ghế từ phía sau ra và sắp xếp chúng sao cho đối diện nhau.

"Chúng ta hãy vừa ăn trưa vừa nói chuyện nhé."

“Rõ.”

Một sự căng thẳng mơ hồ hiện lên giữa họ. Rõ ràng Souta không phải là người duy nhất đang chuẩn bị tinh thần.

Để phá vỡ sự ngại ngùng trước, Souta quyết định nói về một chủ đề thân quen.

“Ồ, bữa trưa hôm nay là cơm trộn nhỉ?”

“Đồ ăn thừa từ bữa tối hôm qua đấy. Nhưng sáng nay tớ đã làm món trứng cuộn và kinpira.”

“Đó là do bà của cậu làm phải không?”

“Ừ, bà tớ làm đấy. Muốn ăn không?”

“Thôi, thôi tớ từ chối. Nếu tớ ăn thứ gì quá ngon, tớ sẽ bắt đầu ghét đồ ăn trưa ở cửa hàng tiện lợi mất.”

Cuộc trò chuyện nhỏ nhặt đó tiếp tục một lúc.

"À mà này, lớp Hóa tiết năm ở phòng khác phải không? Hình như là phòng thí nghiệm khoa học số hai."

“Ôi, tớ ghét chỗ đó lắm. Nó đầy mùi hóa chất.”

"Cậu lúc nào cũng kém ngửi mùi nhỉ. Mũi cậu nhạy cảm lắm à?"

“Chắc thế. Nhưng cũng có những mùi hương tớ thích.”

"Ồ vậy sao? Như mùi nào?"

“…Không nói.”

“Ô-ồ.”

Không hiểu sao má Noa lại đỏ lên, trông cô có vẻ ngượng ngùng. Rõ ràng là không nên tiếp tục hỏi nữa.

Họ tiếp tục trò chuyện đôi chút về cuộc sống thường ngày trong khi thưởng thức bữa trưa.

—Khoan đã, không! Mình đang làm gì thế này!? Mình đến đây để xin lời khuyên! Gọi cô ấy đến đây làm gì nếu mình không định nói ra chứ!?

Souta tự trách mình và liếc nhìn Noa.

Cô trông có vẻ hơi khó chịu một lúc rồi. Chắc hẳn cô đang tò mò về "buổi tư vấn" này nhưng đang cố kìm nén để không thúc giục cậu. Điều đó khiến cậu cảm thấy tội lỗi.

Sau khi ăn xong, Souta gấp gọn giấy gói bánh sandwich lại và quay mặt về phía cô.

“Noa.”

“V-Vâng!?”

Cô giật mình một chút trên ghế, rõ ràng là đang bối rối.

“Nè, tớ mới là người đang xin lời khuyên đấy. Cậu không cần phải hoảng sợ vậy đâu.”

“D-Dĩ nhiên, tớ biết mà. …Được rồi, giờ tớ bình tĩnh lại rồi.”

Sau một hơi thở nhẹ, Noa lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày. Ánh mắt cô hơi cụp xuống, nhìn vào khoảng không trước mặt với vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, chiếu lên mái tóc đen mượt và đôi mắt to tròn của cô.

Khung cảnh như khoác lên một gam màu huyền bí. Đường nét của cô cân đối hoàn hảo đến nỗi chỉ cần nhìn thôi là Souta đã cảm thấy như mình sắp bị hút vào. Với một cô gái xinh đẹp như vậy bên cạnh, việc yêu cầu cậu đừng yêu cô là điều vô lý.

“Souta.”

“V-Vâng!?”

Lần này, Souta là người thốt lên tiếng kêu kinh ngạc.

Thấy vậy, Noa che miệng lại và cười khúc khích.

“Tớ đang lắng nghe đây, vậy nên hãy hỏi lời khuyên từ tớ nhé?”

Nụ cười dịu dàng đó khiến trái tim cậu lỡ nhịp.

Đây có phải là thứ người ta gọi là cảm giác ấm áp, được chấp nhận không? Souta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cảm nhận được điều đó từ Noa. Nhịp tim cậu ngày một mạnh hơn và nhanh hơn, dồn dập như tiếng trống.

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Trước tiên mình cần phải giữ bình tĩnh đã…

Cậu cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình một lần nữa.

Chủ đề là lời khuyên về tình yêu. Dĩ nhiên, cậu không thể nói rằng cậu thích Noa được. Cậu chỉ muốn thoát khỏi tình trạng bế tắc hiện tại, nhưng không biết phải làm thế nào.

Nhưng giờ đây, câu hỏi lại nảy sinh: liệu có lạ không khi bạn lại hỏi chính người mình thích lời khuyên về họ?

Dù vậy cũng không còn thời gian để do dự nữa. Giờ nghỉ trưa sắp hết, và Noa đã sẵn sàng lắng nghe. Nếu cậu còn chần chừ nữa, chuyện này sẽ càng khó nói hơn. Nhưng cậu nên bắt đầu thế nào đây?

Mình có nên nói thẳng ra là "Tớ không định hẹn hò với bạn tớ đâu. Xin lỗi, nhưng thôi bỏ qua cho họ đi nhé"...?

…Không, điều đó chắc chắn là sai rồi. Người nghe sẽ bối rối, và nếu "bạn" lại ám chỉ chính Noa thì đúng là thảm họa.

Ugh, đầu óc mình rối tung lên rồi.

Nhưng Noa đang nhìn cậu, và chờ đợi. Cậu phải nói điều gì đó sớm thôi… có lẽ cậu có thể học được chút gì đó từ cô.

Đúng rồi. Noa đã bắt đầu thế nào khi cậu ấy hỏi xin lời khuyên của mình nhỉ?

Khi Souta tự dồn bản thân vào thế bế tắc, tâm trí cậu đã đi đến một kết luận.

Noa đã nói—

“…Ừm, vậy thì… chỉ là hỏi hộ cho một người bạn thôi.”

Vừa nói ra, Souta đã hoảng hồn. Chết tiệt, mình đã lỡ nói mất rồi...

“Hmph, đây rõ ràng là câu chuyện của cậu nhỉ, Souta.”

“Sao cậu lại nghĩ vậy thế!?”

Câu trả lời ngay lập tức cho thấy cô không hề ngạc nhiên chút nào. Thay vào đó, cô cười ranh mãnh như muốn nói đừng giả vờ nữa .

“Fufu… bắt đầu theo cách đó thực chất là tự thú nhận vấn đề của mình. Đó là cách mấy cái khuôn mẫu đó hoạt động.”

“…Xem ai đang nói kìa.”

"Nhưng đừng lo. Chỉ vì tớ hiểu ra không có nghĩa là cậu phải xấu hổ. Khi bị dồn vào đường cùng, ai cũng có thể mắc lỗi mà."

“Không, nghe này—”

“Hửm?”

"Noa, cậu không nghĩ mình nên suy nghĩ lại lời nói của mình sao? Cậu là người đầu tiên nói câu 'chỉ hỏi hộ một người bạn' thôi đấy. "

“…Hả? Ah—! Quên hết những gì tớ vừa nói đi! Lúc đó tớ thực sự chỉ muốn hỏi hộ một người bạn thôi! Chỉ có vậy thôi!”

Noa nghiêng người qua bàn, mặt đỏ bừng, cố nài nỉ một cách tuyệt vọng.

Nhờ nhìn thấy vẻ bối rối của cô, Souta đã có thể bình tĩnh lại.

“Được rồi, được rồi, tớ hiểu rồi. Bình tĩnh lại một chút đi.”

“Ughhh…!”

Quá xấu hổ để có thể xử lý được, Noa quằn quại trong sự bực bội và quay đi với vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi.

Giờ thì Souta vẫn chưa thực sự nói đến vấn đề chính. Về mặt kỹ thuật, giờ cậu có thể rút lại lời nói và nói "Thật ra, không chỉ là hỏi hộ một người bạn..." —nhưng như vậy có thể nghe như cậu không tin lời Noa lúc đó.

Hơn nữa, Noa có thể sẽ tiếp tục kéo dài cái chuyện "chỉ muốn hỏi hộ một người bạn" này, và thành thật mà nói, bản thân Souta cũng quá xấu hổ để rút lại lời nói lúc này.

Vì tất cả những lý do đó, cậu quyết định giữ nguyên lập trường hiện tại của mình.

“Dù sao thì tớ thực sự hiểu rồi. Vậy, tớ có thể tiếp tục câu chuyện của mình được chứ?”

“…Được rồi. Tớ tin lời cậu. Vậy thì 'bạn' của cậu làm sao, Souta?”

Ngay cả khi nói vậy, ánh mắt của Noa vẫn sắc bén đầy nghi ngờ.

Rõ ràng là cô vẫn còn nghi ngờ cậu. Nhưng vì cô đã hứa sẽ tin cậu nên ít nhất cô cũng sẽ lắng nghe.

Điều đó có nghĩa là điều duy nhất cô ấy nghi ngờ lúc này là liệu cậu có tin câu chuyện của bạn cô ấy hay không. Souta không thể làm gì được về điều đó.

Cậu ấy thực sự bướng bỉnh và hay nghi ngờ khi nói đến những chuyện như thế này…

Trong mọi trường hợp, nếu cậu không tiến lên thì sẽ không có vấn đề gì được giải quyết.

Và thành thật mà nói, việc cứ mắc kẹt như thế này khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Cậu chỉ muốn trút hết nỗi lòng ra và cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cuối cùng Souta cũng chuẩn bị tinh thần để nói ra điều đó.

“À, ừm… bạn của tớ, cậu ấy có người mình thích rồi. Nhưng người đó có thể đã thích người khác rồi… hoặc có thể không. Còn bạn của người đó—à không, tôi đoán phần đó không quan trọng.”

“…Cậu đang nói cái gì vậy?”

“Xin lỗi, tớ thậm chí còn không chắc mình đang nói gì nữa. Dù sao thì… giống như cậu ấy đang tự hỏi liệu mình có nên để tình yêu của mình kết thúc hay không. Nhưng cậu ấy cũng không biết phải làm thế nào!”

Noa gật đầu một cách trầm ngâm, như thể cô ấy đã hiểu ra điều gì đó.

“Tớ hiểu rồi. Vậy ra Souta chỉ muốn tìm một người bạn có quan điểm khá nữ tính về tình yêu thôi.”

“Ugh… ( Xin lỗi vì hơi nữ tính nhé).”

"Cậu nói gì vậy? Phần cuối toàn là lẩm bẩm thôi—tớ nghe không rõ."

Souta lắc đầu liên tục, từ bên này sang bên kia.

Tuy nhiên, cú đâm ấy vẫn thật đau. Anh biết Noa không hề có ý gì xấu. Nếu có, chính vì cô ấy tin rằng đó không phải chuyện của cậu nên cô ấy mới có thể thản nhiên nói ra những lời sắc bén như vậy với kẻ đang nói dối.

Đó chính là lý do tại sao Souta buộc mình phải lấy lại bình tĩnh.

“Ahem. Dù sao thì, trong những tình huống này, chẳng phải việc nghĩ đến cảm xúc của người kia cũng là điều bình thường sao? Kiểu như, nếu họ không hứng thú với chuyện tình cảm, cậu sẽ không muốn xen vào. Nhưng nếu họ thích cậu, cậu sẽ muốn chấp nhận điều đó, đúng không? Vấn đề là, cậu ấy bị mắc kẹt vì cậu ấy không biết chắc chắn điều gì cả. …Đó chính là điều bạn tớ đang phải đối mặt.”

“Ừm. Tớ có thể nói vài điều về chuyện đó… nhưng trước đó, tớ muốn hỏi một điều.”

“Đó là gì?”

“Người bạn này của cậu—có phải là Yacchan không?”

Yacchan—tức là Yachiyo. Noa dường như nghĩ rằng "bạn" của Souta chính là cô ấy.

Tại sao cô lại nghĩ thế là một điều bí ẩn, nhưng đây là tình huống mà cậu phải xử lý mọi việc một cách bình tĩnh.

Hồi Noa mới nói "chỉ là hỏi hộ cho một người bạn thôi", cô ấy đã kiên quyết không tiết lộ người bạn đó là ai. Có lẽ vì ngay cả một sơ suất nhỏ cũng có thể tiết lộ quá nhiều và khiến người khác nhận ra họ. Điều đó đáng ghi nhớ—Souta cũng phải cẩn thận không kém.

Vì thế-

“…Miễn bình luận.”

Cậu cố tình bắt chước câu nói thường dùng của Noa để phớt lờ người khác. Nếu cậu định bắt chước theo cô, cậu quyết sẽ làm đến cùng.

Noa dường như đã hiểu theo cách riêng của mình, gật đầu như thể hài lòng.

“Được rồi, cậu không cần phải nói. Nhưng ít nhất hãy cho tớ biết—họ là nam hay nữ?”

"Này, tớ đã bảo là từ chối trả lời mà! Cậu nhất quyết muốn moi thông tin từ tớ à?"

"Ừm. Khó hơn tớ nghĩ."

Souta im lặng, cố kìm nén sự thôi thúc muốn nói toẹt ra rằng cậu chỉ đang làm theo cô thôi.

Nhìn Noa cau mày suy nghĩ, Souta nhận ra đây là cơ hội hoàn hảo để hỏi điều mà cậu đã băn khoăn bấy lâu nay.

“Nhân tiện, Noa… cậu có thích ai không?”

“Cái—!? Tại-tại sao đột nhiên cậu lại—”

Mặt Noa đỏ bừng, mắt đảo khắp nơi. Cô hoàn toàn trở nên bối rối, nói năng lắp bắp. …Liệu có phải cậu nói trúng tim đen rồi không?

"Phản ứng đó có nghĩa là cậu có đúng không?"

"Đó là bí mật của con gái! Nếu cậu còn ép tớ thêm nữa, tớ sẽ không bao giờ—không, tớ sẽ không nói chuyện với cậu trong ít nhất một tuần!"

“Tớ chỉ nghĩ rằng nó có thể giúp ích như một tài liệu tham khảo thôi… nhưng nếu cậu không muốn nói, tớ sẽ không ép cậu.”

Ngay cả khi nói vậy, Souta vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Bởi vì phản ứng của Noa chính xác là những gì một người sẽ làm nếu họ thực sự để ý đến một người đặc biệt.

Có thể nào lời cậu ấy nói "chỉ muốn hỏi hộ bạn" chỉ là cái cớ, và thực ra cô ấy thích mình không...?

…Không. Đó chỉ là suy nghĩ viển vông thôi. Mình không đủ bằng chứng để đi đến kết luận đó.

“D-dù sao thì, quay lại vấn đề chính thôi. Bạn của Souta ấy—khi nào cậu ấy nhận ra mình thích người này?”

Đó rõ ràng là chuyển đề tài một cách trắng trợn, nhưng Souta không có lý do gì để phản đối cả.

“Ừm… không rõ chính xác là khi nào, nhưng tớ đoán là khi anh ấy nghĩ có lẽ người kia đã thích người khác. Đó là lúc anh ấy cảm thấy mình phải thực sự hành động.”

“Hai người họ có thân thiết không?”

“Theo những gì tớ nghe thì có.”

"Tớ hiểu rồi…"

Cậu cố gắng giữ mọi thứ mơ hồ để trông như cậu đang không nói về chính mình.

Nếu cậu tiết lộ những chi tiết như "dạo này, cậu ấy cảm thấy cô ấy có thể thích mình" hoặc "bọn họ là thanh mai trúc mã" , cậu sẽ ngay lập tức tự bóp chính mình.

Nhưng chính vì thế, cậu không cung cấp cho cô nhiều thông tin để tiếp tục, và Noa trông có vẻ bối rối.

“Ừ, chỉ có nhiêu đây thôi thì khó lắm.”

“Tớ cũng nghĩ vậy… Mà này, Souta, ít nhất cậu có biết bạn cậu đang thích ai không?”

Cậu gần như suýt nói có—trước khi bản năng ngăn cản cậu.

Nếu cậu thừa nhận, tất nhiên cô sẽ hỏi đó là ai. Theo logic của Noa, có thể nói như vậy là đúng... nhưng—

Tôi không thể nào nói rằng, 'Cậu ấy thích cậu.'[note81071]

Trên hết, nguy cơ bị phát hiện ra rằng đây thực chất là vấn đề của Souta là quá lớn.

Lúc đó, Noa đã nói thẳng với cậu điều gì đó, nhưng đó thực sự là buổi tư vấn cho bạn cô ấy . Nếu không phải do cô tự chuốc lấy thì nói ra cũng chẳng có gì sai.

Phải—Noa chỉ nói về bạn mình , Akane. Chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến tình huống của Souta.

Đó là lý do tại sao Souta chọn không trả lời.

“Không, tớ không biết bạn tớ thích ai. Xin lỗi.”

“Tớ hiểu rồi. Thật đáng tiếc.”

“Tớ xin lỗi.”

"Cậu không cần phải xin lỗi đâu Souta. Cậu chẳng làm gì sai cả."

“Ừ-Ừm, đúng vậy, tớ đoán vậy.”

Lòng tốt của cô chỉ khiến Souta cảm thấy tội lỗi hơn—nhưng cậu biết cô không có ý xấu.

Và Noa cũng không có nhiều kinh nghiệm về chuyện tình cảm.

Cậu đến đây với hy vọng mong manh, nhưng nếu cô không thể cho cậu lời khuyên cụ thể thì cậu không còn cách nào khác.

Ngay khi cậu sắp bỏ cuộc—

“Được rồi, tớ hiểu rồi. Với suy nghĩ đó, có điều tớ có thể nói ngay bây giờ.”

Noa nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Gương mặt cô tràn đầy sự tự tin, tự nhiên làm tăng thêm sự kỳ vọng của Souta.

“Tớ muốn nghe điều đó.”

"Tốt."

Sau khi dành thời gian, Noa hít một hơi thật sâu và tuyên bố:

“Trong tình yêu không có cao hay thấp. Nếu cậu muốn theo đuổi nó đến cùng, hãy cố gắng hết sức mình.”

“…Những lời đó là của ai?”

“Là của tớ. Dù có người khác nói trước đi nữa, tớ cũng không lấy đó làm tài liệu tham khảo. Vậy nên không có lý do gì để gọi là đạo văn.”

“Ý tớ không phải vậy… nhưng về cơ bản, ý cậu là trong tình yêu không có thứ bậc đúng không?”

Hoặc có thể là "Không có gì là cao hay thấp khi nói đến ngực."[note81072]

“Cảm giác như cậu đang tìm cách buộc tội tớ đạo văn, nhưng thôi được. Phải, ý tớ là vậy. Chỉ lo cho người khác hay bạn đời thì chẳng ích gì. Tớ nghĩ cậu nên đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu.”

“Được-Được rồi.”

Vì lý do nào đó, lời nói của cô lại có sức nặng đáng kinh ngạc.

Giống như thể chính Noa cũng sống theo nguyên tắc đó mỗi ngày.

Nhưng mà cô vẫn luôn như vậy. Noa chưa bao giờ quan tâm đến ý kiến của người khác, luôn đi theo con đường riêng của mình. Chính vì vậy mà lời nói của cô mới vang vọng đầy sức thuyết phục đến vậy.

"Đó là một trong những điều tớ luôn ngưỡng mộ ở cậu đấy, Noa ạ. Tớ đã thích điều đó ở cậu ngay từ lần đầu rồi."

“—! C-Cậu vừa nói… thích…!”

"Hả...? Khoan đã, ý tớ không phải vậy! Ý tớ là tớ thích điểm đó trong tính cách của cậu!"

Cả hai mặt đỏ bừng, lắp bắp nói.

Cố gắng để phá vỡ bầu không khí ngọt ngào, ngột ngạt này, Souta buộc mình phải lên tiếng.

“Nhưng thực sự, điều đó đã giúp ích rất nhiều. Ý tớ là, nó đã cho tớ sự tự tin. Đối với bạn tớ thì đúng hơn.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy thì tớ mừng rồi.”

“Noa, cậu cũng nên nói với bạn cậu như vậy đi—hãy cho họ thấy cách sống của cậu. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ cho họ sự tự tin rồi.”

“Không. Bạn tớ nhát lắm.”

Biểu cảm của cô trở nên xa cách, gần như lạnh lùng, như thể đang cảnh báo cậu đừng tò mò thêm nữa.

Cái khí tức lạnh lẽo đó khiến Souta phải rụt người lại một chút.

“Đ-Đúng rồi, không phải việc của tớ. Quên hết những gì tớ đã nói đi.”

“Ừ… Dù sao thì, còn một điều nữa. Dù cậu có muốn thay đổi tình hình đến đâu, tớ vẫn nghĩ ở bên nhau là tốt nhất. Cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người—như người ta vẫn nói trong truyện tình cảm—chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp cả.”

"Cậu nghĩ vậy sao? Nghỉ ngơi một chút để bình tĩnh lại là một động thái khá bình thường trong chuyện tình yêu mà, cậu biết đấy."

“Tớ không khuyến khích điều đó. Ở một mình thì cô đơn lắm.”

“…Ừm, cậu nói đúng. Tớ hiểu rồi.”

Vấn đề ở đây không phải là logic.

Thay vì dùng một thủ thuật thông minh nào đó để xoay chuyển tình thế, điều thực sự quan trọng là chọn ở bên cạnh họ.

Khát khao được gần gũi—Souta cũng cảm thấy như vậy.

—Ding-dong, ding-dong.

Chuông đã reo. Đúng lúc.

“Được rồi, vậy là hết rồi. Cảm ơn Noa. Điều này thực sự hữu ích.”

“Thật sao? Tớ cảm thấy mình chưa đưa ra cho cậu giải pháp cụ thể nào cả.”

"Không, cậu đã làm nhiều rồi. Cơ bản là cậu bảo tớ rằng khi nói đến tình yêu, cậu cứ ích kỷ mà tiến về phía trước, đúng không? Tớ không biết mình có thể thực hành ngay được không, nhưng cậu chắc chắn đã thúc đẩy tớ rất nhiều."

“Theo cách cậu nói, nó khiến tớ trông có vẻ ích kỷ.”

“Cậu đang bóp méo lời tớ nói rồi. …Nhưng này, nếu cậu thấy mình trong đó, thì có lẽ đó là sự thật.”

“…Cậu thật đáng ghét.”

Nhưng sự thật là—Noa thực sự chẳng hiểu gì cả. Nếu có gì đó, có lẽ cô ấy thuộc tuýp người ích kỷ.

"Vậy thì chúng ta quay lại lớp thôi. Chuông reo rồi."

“Phiền phức, phiền phức.”

"Được rồi, được rồi, xin lỗi nhé. Chỉ là Noa thoải mái hơn mọi người một chút thôi~"

“Phiền phức, phiền phức, phiền phức…”

Noa lẩm bẩm, nheo mắt nhìn cậu. Souta lờ đi và đứng dậy khỏi ghế.

"Đi thôi, bọn mình đi thôi. Tiếp theo là môn Hóa, và mình phải đổi lớp đấy."

Khi họ bắt đầu đi, Souta liếc sang bên và nhận thấy vẻ mặt của Noa trở nên u ám.

Cô dường như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp khiến cậu lo lắng.

“Ừm… chuyện đó có thực sự đáng để tức giận đến thế không?”

“Không, không phải vậy.”

“Vậy thì sao? Cậu có vấn đề riêng à? Có liên quan đến bạn cậu không?”

“Không hẳn vậy… Tớ chỉ đang nghĩ về một điều khiến tớ bận tâm.”

“O-Oh?”

Thỉnh thoảng, Noa lại chuyển sang một trạng thái mà Souta không thể hiểu nổi. Cậu quyết định tin rằng đây chỉ là một trong những lần như vậy.

 

◆ ◆ ◆

Trên đường trở lại lớp, tâm trí của Noa đang hoạt động hết công suất.

—Theo diễn biến cuộc trò chuyện, "bạn" của Souta không thể là Akane được. Em ấy đã tỏ tình với cậu ấy và bị từ chối. Vậy nên điều đó không hợp lý. Nhưng người mà "bạn" cậu ấy thích... thực sự giống như Souta vậy. Nếu vậy, vậy thì mình vừa ủng hộ hết mình cho một đối thủ sao? Người "bạn" này rốt cuộc là ai vậy? Souta đâu có nhiều bạn thân đến vậy. Một người "giống bạn" với cậu ấy sẽ là...

“—!”

Ngay lúc đó, Noa cảm thấy một tiếng động trong đầu, giống như một mảnh ghép đang trượt vào đúng vị trí.

Và ngay sau đó, cô đã chắc chắn.

—“Bạn” của Souta chắc chắn là Yacchan.

Đó chính là linh cảm mà cô đã có ngay từ đầu, khi Souta lần đầu tiên nhắc đến nó.

Bây giờ khi cô đã tự thuyết phục mình, mọi thứ đột nhiên trở nên rõ ràng.

Vậy là đến lúc này, ngôi sao mới xuất hiện…? Tệ quá. Mình cần phải hành động nhanh thôi.

…Và với điều đó, Noa đã gây ra một sự hiểu lầm nghiêm trọng.

◆ ◆ ◆

Ghi chú

[Lên trên]
Thực sự là nguồn eng dịch chán vl=)), đoạn bên trên dịch mãi ms hiểu
Thực sự là nguồn eng dịch chán vl=)), đoạn bên trên dịch mãi ms hiểu
[Lên trên]
Thực sự là nguồn eng dịch chán vl=)), đoạn bên trên dịch mãi ms hiểu
Thực sự là nguồn eng dịch chán vl=)), đoạn bên trên dịch mãi ms hiểu
[Lên trên]
vl ví dụ=))
vl ví dụ=))