Chuyển sinh vào một trò chơi khiêu dâm

Chương 05

2024-10-31

5

"Ahaha, tuyệt quá!”

"Áy, tự nhiên cậu làm gì vậy hả!"

"Haha, nếu cay thì cứ thử bắt tớ đi xem nào!"

"Đứng lại đó... sao cậu có thể nhanh đến thế khi ở dưới nước!?"

"Hahaha! Này, Kuroo!"

"Cái giề?"

"Không về à?"

"…Tự mất hứng vậy, mọi người sẽ đều cảm thấy bất ngờ khi thấy cậu như này đó."

Kuroo lại gần và nhìn tôi bằng ánh mắt trách cứ, nhưng cũng không còn cách nào khác mà.

Vốn dĩ tôi có giỏi vận động đâu.

Nếu được, tôi chỉ muốn ở trong nhà và chơi game cả ngày thôi.

Tóm lại thì tôi tụt hứng chỉ vì không thể làm điều mình muốn.

"Tớ chán rồi."

"Cậu nhanh chán quá đấy, chúng ta còn chưa bơi hết một vòng hồ nữa mà?"

"Cứ nằm nổi lênh đênh để dòng nước cuốn đi thì có gì vui chứ?"

"...Vậy qua bên hồ bơi thường không?"

"Bên đó thì cũng chỉ đi qua đi lại một chỗ, chẳng phải nó còn vô vị hơn sao?"

"Cậu đòi hỏi vô lý quá đấy."

"Tớ không ngờ lại bị Kuroo nói là đừng đòi hỏi vô lý đấy."

"Cậu nghĩ tớ là thể loại nào vậy hả?"

"Dù sao thì..."

"Này!"

Tôi bước lên thang gần đó, di chuyển lên bờ hồ.

Tôi đề nghị với Kuroo đang định đi theo tôi. “Sao chúng ta không làm thế này đi?”

"Kuroo, cậu cứ bơi ở đây đi."

"Tớ có cảm giác cậu đang có ý đồ không tốt đẹp gì, nhưng cứ nói tiếp đi."

"Tớ sẽ ngồi ở khu vực nghỉ phía trên và nhìn cậu bơi."

"Không đời nào, chắc chắn cậu sẽ chơi game mà chẳng thèm đặt tớ vào mắt đâu."

"Tin tớ đi mà!"

"Làm như hằng ngày cậu đáng tin lắm ấy."

Thế là đề nghị của tôi bị gạt phắt đi.

Quá đáng thật..

"Dù sao thì, tớ có bơi hay không thì mẹ cũng đâu biết được nhỉ?"

"Tiếc là mẹ cậu đã dặn tớ phải nói thật."

"Vậy giữa tớ và mẹ tớ, cậu chọn ai?"

"...Ừm, cái đấy không liên quan."

"Sao tự nhiên lại ấp úng thế?"

"Kệ đi!"

Kuroo bỗng đỏ mặt và đáp lại như thách thức tôi.

"Giờ mới có hơn 9 rưỡi thôi đấy. Cậu định giết thời gian chơi game tới khi nào đây, pin chịu nổi không?"

"Ờm..."

Để mà nói thật thì, pin của cái máy chơi game này sắp phải thay đến nơi rồi, nên dù có đầy pin thì chắc cũng chả chơi được cả ngày đâu.

Có khi chưa đến nửa ngày nó đã sập rồi ấy.

Thường thì khi biết người ta sẽ thay pin ngay, nhưng tôi thì lại quá lười để làm việc đó, giờ thì phải trả giá .

"Nhưng mà chơi mãi ở hồ bơi cũng chẳng vui phải không?"

"Cậu có thể vào phòng xông hơi thư giãn chẳng hạn?"

"Chúng ta đến đây để tránh nóng thì vào mấy cái chỗ như cái lò thế làm gì... Thật là..."

Làm sao giờ nhỉ.

Tôi muốn bằng cách nào đó thuyết phục Kuroo ra khỏi hồ bơi này.

Tôi cảm giác là sẽ rất khó để thuyết phục cậu ấy… hửm?

Lúc đó, một chiếc phao lăn đến chân tôi và dừng lại.

Khi tôi nhặt nó lên và nhìn về hướng nó lăn tới, tôi thấy một cô gái lớn tuổi hơn đang tiến lại gần.

Có vẻ cô ấy là học sinh trung học.

Cô gái với mái tóc nâu được buộc thành đuôi ngựa một bên, cúi đầu và nói: "Xin lỗi nhé."

"Cảm ơn vì đã nhặt giúp chiếc phao ạ."

"Không có gì."

Tôi chỉ nhặt đồ lăn tới thôi mà.

Sau khi tôi trả lại phao, một đôi nam nữ khác xuất hiện.

Hay đúng hơn là họ vừa đuổi kịp cô gái này.

Nhìn bầu không khí thì có vẻ hai người này cũng quen biết cô gái trung học kia.

Một trong số đó là một cô bé có vẻ ngoài nhỏ nhắn.

Chắc chắn là còn nhỏ tuổi hơn chúng tôi, trông rất đáng yêu.

Cô bé nắm chặt tay cậu bạn bên cạnh, có lẽ họ là anh em chăng?

Và khi tôi nhìn thấy cậu bạn mà cô bé kia đang nắm tay, tôi đã rất ngạc nhiên.

Trực giác của tôi mách bảo và hơn cả là một niềm tin chắc chắn.

Tôi biết cậu trai này.

Dù chưa từng gặp trong kiếp này, nhưng tôi biết.

Khi nhận ra cậu ấy là ai, tôi cũng hiểu được tính cách của ba người này.

Cậu ta chính là nhân vật chính của thế giới này.

Tên thì... tôi chả nhớ.

Tên của nhân vật chính trong Bó hồng tuyệt sắc cũng sẽ bị nhấn chìm trong bóng tối là do người chơi đặt.

"À, cho hỏi... tên cậu là gì?"

"Hả, tôi á?"

Đột ngột bị hỏi tên, cậu ta ngơ ngác.

Nhưng vẫn tự giới thiệu bản thân.

"Tôi là Hirai Naohito."

"Hirai Naohito..."

Tôi lặp lại cái tên đó.

Hiểu rồi, Hirai Naohito— giờ thì tôi nhớ rồi.

Vậy cậu ta là nhân vật chính.

Và hai cô gái xinh đẹp này là nhân vật sẽ bị Kuroo cướp mất trong tương lai.

Takanashi Kotori và Takahara Riri.

Ba người nhìn thì có vẻ rất thân thiết như anh chị em, nhưng thực ra là bạn thuở nhỏ với nhau.

Tuy nhiên, mối quan hệ đó sau này sẽ bị Kuroo phá hoại trong trò chơi.

Nhưng đó chỉ là chuyện trong game thôi, còn đây là thế giới thực.

Tôi tò mò liệu họ là kiểu người như nào ở đây?

Sự hứng thú của tôi không hề có hồi kết.

"Này, nếu được..."

"Về thôi, Ayumu."

Bỗng dưng Kuroo gọi tôi, giọng khá khó chịu.

Không kịp đợi tôi trả lời, cậu ta nắm lấy tay tôi và kéo đi.

"Khoan, từ từ đã..."

Tôi ngạc nhiên và hỏi, nhưng cậu ấy không đáp lại.

Cuối cùng, khi đến chỗ phòng thay đồ, Kuroo mới chịu thả tay tôi ra và tôi hỏi lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"...Không có gì."

"Nhưng mà..."

"Tớ đã nói là không có gì mà!"

Cậu ấy nhìn đi nơi khác và trả lời lạnh lùng, rồi tự mình đi vào phòng thay đồ.

Tôi chỉ biết đứng đó, chẳng hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

"....?"