Web Novel

Chương 7: Charlotte Milote (1)

2025-11-05

5

Hoàng Đế dường như không mấy ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi.

"Hừm. Hầu tước Alteon quả nhìn xa trông rộng... Ngài biết chính xác những gì?"

"Thần biết Hoàng thất đang chăm sóc cho em gái của Irelpi."

"Thật thẳng thắn! Nếu ta hỏi làm cách nào mà một người đã ngủ gần 400 năm lại biết được chuyện này, ngài có bằng lòng cho ta biết không?"

"Thần muốn giữ im lặng hơn. Thần cũng đã cân nhắc lựa chọn từ ngữ cẩn thận... nhưng làm vậy trước mặt Bệ hạ cũng chỉ là vô ích."

Nghe lời tôi nói, vẻ mặt Hoàng Đế trở nên vô cùng nghiêm trọng. Ông nghiêng người về phía trước và tra hỏi:

"Tại sao ngài nghĩ vậy?"

"Vậy để thần hỏi ngược lại. Bệ hạ, chính xác thì ngài đang nhìn thấy điều gì?"

Tôi biết hành động này không chỉ là táo bạo mà còn gần như là thô lỗ. Nhưng nếu trực giác của tôi là đúng, Hoàng Đế sẽ không nổi giận.

"Hô hô..."

Hoàng Đế chỉ cười khẽ. Nụ cười đó trông có phần trống rỗng, nhưng lại có chút gì đó sảng khoái.

Tôi nói ra kết luận của mình:

"Bệ hạ có thể đọc được suy nghĩ, hoặc sở hữu một khả năng tương đương, phải không?"

"Ngài thực sự tin rằng những khả năng phi lý như vậy tồn tại sao, Hầu tước?"

Tôi có thể trả lời câu hỏi này bằng niềm tự tin tuyệt đối.

Rầm!

"Thế giới này còn có các cá nhân như Irelpi! Những sinh vật sống thách thức nhân lý có tồn tại, thưa Bệ hạ!"

Tôi chỉ tay về phía Irelpi đang ở bên ngoài nhà kính như để buộc tội. Vẻ mặt cô ta nhăn lại trước lời buộc tội bất ngờ.

Do đây giống như vu khống hơn là nói đùa, nên tôi cũng cảm thấy hơi tội lỗi.

Nghe câu trả lời của tôi, Hoàng Đế cuối cùng cũng bật cười sằng sặc.

"Phụt hahahahahaha!"

Irelpi nhìn Hoàng Đế đang quên cả giữ hình tượng mà cười bằng vẻ mặt không thể tin nổi. Chắc cô ta đã hiểu lầm rằng cuộc trò chuyện của chúng tôi đang xoay quanh nói xấu cô.

Khi Hoàng Đế cuối cùng cũng ngưng cười, ông bèn đưa ra câu trả lời:

"Đúng vậy. Ta không thể đọc suy nghĩ, nhưng ta có thể nhìn thấy ác ý và thiện ý của con người, cùng với nhiều cảm xúc khác."

"Thật đáng kinh ngạc."

Tôi thực sự ngưỡng mộ điều này. Là một hoàng đế, đây là một năng lực trời ban không gì sánh bằng. Về mặt chính trị, nó sẽ là một cái máy phát hiện bọn phản gián tuyệt hảo.

"Đúng thế. Chỉ là đôi khi nó quá đỗi phi thường – có nhiều lúc ta ước mình không có khả năng này."

“Bệ hạ nói vậy là sao?”

"Ngài có biết cảm giác khi là người duy nhất nhận ra cặp đôi nổi tiếng yêu nhau thắm thiết trong xã hội thực ra đang cắm sừng nhau không? Cảm giác ngứa ngáy muốn vạch trần họ khiến ta mất ngủ hàng đêm."

Ngài đã từng thử đào một cái hố để hét bí mật đó vào, nhưng đã bị viên thị thần đứng đầu ngăn lại.

Đến lúc này tôi mới hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của Hoàng Đế trong buổi diện kiến đầu tiên.

"Vậy là ngài đã chắc chắn thần không hề có sát ý."

"Chính xác. Thậm chí, ngài còn có vẻ khá có thiện cảm với ta."

"À, chuyện đó…”

Kể cả có bị dao kề cổ, tôi cũng không thể nói đó là vì tôi đã mượn cớ đó để trêu chọc Irelpi được.

"Ngài đã gây cho tôi ấn tượng tốt ban đầu.”

"Ta thấy ngài cũng là một kẻ thú vị đấy."

Hoàng Đế cũng đáp lại bằng một câu đùa. Để đề phòng, tôi bèn hỏi lại:

"Nhưng ngài thực sự không thể đọc suy nghĩ sao?"

“Chắc chắn là không. Nếu ta có thể đọc suy nghĩ, ta đã thử mọi cách để loại bỏ khả năng đó rồi.”

Thật bất ngờ. Chắc do biểu cảm của tôi đã lộ rõ hết, nên Hoàng Đế đã tự nguyện giải thích thêm:

“Thú thực là, tuy Hoàng hậu và ta đều đã có tuổi, nhưng chúng ta vẫn khá... mãnh liệt ở một vài phương diện và thường xuyên nằm chung chăn gối."

"Vâng?"

Tôi không chỉ xấu hổ mà còn sốc nặng khi ông lại chia sẻ chuyện riêng tư như vậy với một người chỉ mới gặp hai lần. Sự cởi mở của Hoàng Đế đã đến mức phi lý.

Phớt lờ phản ứng của tôi, Hoàng Đế tiếp tục:

"Ta thề là ta yêu Hoàng hậu tha thiết, nhưng chắc là nàng không hề hay biết chuyện ấy. Dù nàng vẫn nhìn ta với ánh mắt trìu mến, nhưng chẳng phải cả hai chúng ta đều đã có tuổi rồi sao? Tuy cơ thể chúng ta được giữ gìn, nhưng ai biết được lòng dạ con người chứ?"

Tuy ông trông như đang tìm kiếm sự đồng tình, tôi cũng không dám bình luận gì. Người xưa đã nói, đừng bao giờ can dự vào chuyện vợ chồng – huống hồ đây lại là chuyện của Hoàng Đế và Hoàng hậu.

Ngay cả khi thấy vẻ mặt cứng đờ của tôi, Hoàng Đế vẫn không dừng lại. Miệng của ngài như một đoàn tàu mất phanh không thể cản phá.

"Nếu dù chỉ một khoảnh khắc trong lúc ân ái, ta thấy tên hay khuôn mặt của một gã trai trẻ đẹp đẽ nào đó lướt qua tâm trí nàng, chắc hẳn ta sẽ nhảy thẳng ra cửa sổ ngay lúc đó. Thứ chuyện ấy tuyệt đối không được phép xảy ra. Mắt không thấy, tim không đau.”

Tôi nheo mắt, cố gắng nặn ra một câu trả lời gượng gạo:

"... Xem ra như Bệ hạ rất yêu Hoàng hậu."

“Nàng ấy là tất cả của ta. Nếu thế giới của ta chỉ có duy nhất nàng ấy, ta cũng chẳng cần quyền lực hay của cải gì.”

Vẻ mặt Hoàng Đế trở nên kiên định. Lý do duy nhất mà một người có khả năng đọc cảm xúc vẫn không bị tổn thương chắc chắn là vì mối quan hệ của họ là thật lòng từ cả hai phía.

Đúng là một câu chuyện đẹp. Nhưng...

'Đó cũng chính là lý do ông đã đưa ra lựa chọn tồi tệ đó.'

Đây là lần đầu tiên tôi nghe về khả năng đọc được cảm xúc thiện ác của Hoàng Đế. Không nghi ngờ gì nữa, khả năng này chính là nền tảng cho danh tiếng của ông với tư cách là một vị minh vương.

Nhưng tôi đã biết rằng ông sẽ sớm bị gọi là Bạo Chúa.

Đương nhiên, Hoàng Đế cũng là một nhân vật trong Eldchain. Ông sẽ trở thành vị hoàng đế cuối cùng của Đế chế Eld, được mệnh danh là <Bạo Chúa Cuối Cùng>.

Ông được định mệnh sắp đặt để trở thành kẻ thù không đội trời chung của Irelpi trong tương lai. Vì ông, Irelpi sẽ mất tất cả và trở thành một kẻ báo thù hủy diệt Đế chế Eld. Và rồi, cô sẽ chết chìm trong cái ác giữa các cuộc tấn công của nhân vật chính thứ ba và các thế lực khác.

Một kết cục đầy thảm khốc và cay đắng.

'Mình có nên cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy không?'

Tuy Irelpi vẫn làm tôi sợ hãi và bực bội, nhưng ngay cả vài cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng bộc lộ được nét quyến rũ của cô ấy – hơi hống hách và vô duyên, nhưng lại cực kỳ chân thành và ngay thẳng.

Một cái kết như vậy hoàn toàn không phù hợp với cô ấy. Còn chuyện gáy tôi cứ ngứa ran mỗi khi nhìn thấy cô ấy lại là một chuyện khác.

"Bệ hạ. Mặc dù chúng ta đã hơi lạc đề, nhưng chắc ngài cũng đã đoán được tại sao thần lại coi Irelpi là một mối nguy hiểm rồi chứ?"

"Ý ngài là Miren Yustiha, em gái của Hầu tước Yustiha?"

"Chính xác."

"Nhưng đứa trẻ đó đang được hoàng cung bảo vệ rất tốt. Cô bé được bảo vệ nghiêm ngặt không kém gì Hoàng hậu."

"Ngài đang làm rất tốt. Tuy nhiên, đừng bao giờ quên rằng Sợi Xích Vàng – Eldchain – tuyệt đối phải được sử dụng cho em gái cô ấy, bất kể điều gì xảy ra."

"Tất nhiên. Ta sao có thể không biết nguồn gốc lòng trung thành của Hầu tước Yustiha từ đâu ra chứ?"

'Không, ngài sẽ hy sinh Miren Yustiha vì Hoàng hậu.'

Tôi tránh so sánh trực tiếp giá trị của Hoàng hậu và Miren Yustiha. Hiện tại, chỉ một lời cảnh báo là đủ.

"Vì đằng nào ngài cũng sẽ đọc được cảm xúc của thần, nên thần sẽ nói thẳng. Bệ hạ, nếu cái có thể gọi là bước ngoặt lớn của số phận xảy ra, xin hãy tin tưởng thần vào lúc đó."

"Hừm!"

Hoàng Đế có lẽ không đoán được ý của tôi. Nhưng với khả năng của mình, ông hẳn đã cảm nhận được rằng những lời tôi nói là vì ông và cả đế chế.

"Đổi lại, thần nhất định sẽ tặng ngài một 'Kết thúc có hậu'."

"..."

Cuộc nói chuyện bí mật của chúng tôi chỉ kết thúc sau khi hoàng hôn buông xuống.

Irelpi có đủ mọi lý do để tò mò về cuộc trò chuyện của chúng tôi, ấy vậy mà cô ấy không hỏi một câu nào sau khi chúng tôi ra khỏi nhà kính.

Bất kể là do đạo đức cá nhân hay lòng trung thành chân chính, sự chính trực của cô ấy là lý do tôi không thể thực sự ghét cô gái được sắp đặt là kẻ thù này của mình.

"Mình vừa nghĩ cái quái gì vậy..."

“Ngươi đang mưu phản à?"

Lưỡi kiếm của Irelpi lóe lên ánh bạc lạnh lùng cùng tiếng kim loại. Tôi hét lên kinh hãi:

"Cô điên à?! Cất ngay cái thứ quái dị đó đi!"

Đây là chuyện liên quan đến em gái cô đấy!

Chỉ cần nghe thấy tiếng kim loại chết chóc đó, eo và các chi bên trái của tôi lại đau ê ẩm.

"Thật đáng thất vọng."

Irelpi chỉ thở dài khi tra kiếm vào vỏ.

'Cô đúng là không biết nghĩ cho người khác mà...!'

Yêu cầu cuối cùng của Hoàng Đế trong cuộc trò chuyện riêng liên quan đến hạnh phúc của Irelpi.

[Xin hãy chăm sóc Hầu tước Yustiha. Ta muốn thấy cô ấy cười thật lòng ít nhất một lần.]

Rõ ràng, Irelpi đã không cảm nhận được niềm vui thực sự kể từ sau biến cố của cô em gái Miren Yustiha. Hoàng Đế cảm thấy vô cùng hối tiếc về điều này.

Tuy ông sẽ trở thành kẻ phản bội và kẻ thù không đội trời chung của cô, nhưng đó vẫn là chuyện tương lai – một tương lai có thể ngăn chặn được.

Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ bảo vệ mối quan hệ hiện tại của họ. Cùng quyết tâm đó, tôi trở về dinh thự của Quý tộc Sáng Lập.

Cô ấy tỏ vẻ bối rối khi vừa về đến dinh thự.

"Có một cỗ xe lạ ở đây. Anh gọi ai đến à, Nephy?"

"Tôi lại tưởng cô gọi chứ."

Kết luận: Một vị khách không mời đang ở trong dinh thự. Lạ thay, tôi không hề lo lắng.

"Tôi đã bảo người hầu cứ tự nhiên sử dụng dinh thự mà. Chắc là người quen của họ thôi."

"Dù vậy, chẳng phải họ nên biết chừng mực sao? Người ta thường phải có ý tứ chứ..."

Tôi nhớ lại sự việc ở trạm kiểm soát thủ đô.

Cái cảnh Irelpi vỗ vai lính gác và hỏi cô có làm anh ta khó chịu không đúng chuẩn là hành vi của một kẻ du côn.

"Mà, chúng ta là chủ nhà thì không nên bận tâm. Vào thôi."

"Tôi cũng là chủ nhà sao?"

"Hả? À..."

Giờ nghe cô ấy nhắc, tôi mới thấy hơi kỳ. Sửa lại lời cô ấy cũng ngượng. Sống chung nhà hơn một tháng đã làm mờ đi khái niệm về quyền sở hữu.

Nói chính xác thì, đây là dinh thự của Netionpis, không phải của Nephy Alteon. Cứ nhớ đến việc nó thuộc về gã Netionpis ghê tởm đó là tôi lại muốn vứt bỏ nó đi.

'Đến cái cơ thể này mình còn muốn vứt đi, một cái dinh thự thì có là gì?'

Vì thế, tôi có thể nói nhẹ bẫng:

"Được thôi, tôi cho cô một nửa."

“Ngươi coi ta là ăn xin à?”

Không ngạc nhiên mấy, Irelpi lập tức xù lông. Cô ấy dường như coi lời nói của tôi là một sự khiêu khích – hoặc là cô ấy nghĩ rằng ngay cả dinh thự này cũng không xứng với mình.

"A, hai ngài đã về!"

Một người hầu vội vã chạy về phía chúng tôi ngay khi chúng tôi bước vào. Thái độ lúng túng của họ cho thấy họ đã chứng kiến điều gì đó không hay.

"Lúc nãy có một vị khách đến tìm Hầu tước... Vị đó cứ khăng khăng nên chúng tôi đành phải để y vào. Chúng tôi vô cùng xin lỗi!"

"A, không vấn đề gì. Chuyện nhỏ thôi mà."

Phản ứng thản nhiên của tôi khiến cả người hầu và Irelpi đều sững sờ.

Dù bản tính tốt, Irelpi vẫn là một quý tộc. Đương nhiên, cô ấy sẽ bị sốc văn hóa khi thấy tôi không quở trách người hầu đã phạm lỗi.

"E hèm. Vậy, Hầu tước nào có khách, và vị khách đó là ai? Ở đây có tới hai vị Hầu tước lận."

Irelpi lên tiếng hỏi. Xem ra cô ấy bằng lòng bỏ qua lỗi lầm của người hầu vì nể mặt tôi.

"Chúng tôi xin lỗi! Đó là khách của Hầu tước Yustiha ạ. Vị đó nói rằng ngài sẽ biết tiểu thư Charlotte của gia tộc Bá tước Milote."

"Charlotte của gia tộc Milote?"

Irelpi lặp lại. Charlotte Milote cũng là cái tên xa lạ với tôi.

Irelpi hơi run rẩy trước khi quên hết mọi lễ nghi, nhảy vọt qua lan can để lao về phía phòng khách. Là ai mà có thể khiến cô ấy có phản ứng như vậy?

Khi tôi vội vã chạy theo, Irelpi đã đẩy tung cửa phòng khách.

"Charlotte Milote."

"Elpi?"

Một cô gái mặt đứng dậy từ bên trong. Kéo lê bộ váy lộng lẫy như châu báu, cô ấy lao tới ôm chầm lấy Irelpi.

"Lâu quá không gặp, Elpi!"

Charlotte Milote sụt sịt trong khi ôm Irelpi, tận hưởng cuộc hội ngộ của họ. Và rồi, cô ta lườm tôi từ trên vai Irelpi.

"Và ngươi hẳn là Hầu tước Alteon? Kẻ đã cả gan cản đường hôn nhân của Elpi nhà ta?"

Lời chào nhỏ ra toàn ác ý. Tưởng chừng mình nghe nhầm, tôi hỏi lại:

"Cô... vừa nói… gì cơ?"

Charlotte Milote. Ngày hôm đó, tôi đã chạm trán một kẻ thù tự nhiên ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với Irelpi.