Web Novel

Chương 6: Nhân Tố Nguy Hiểm

2025-11-04

4

“Hú. Hôm này lại một ngày đẹp trời nữa.”

Nhìn mặt trời đã lên cao, tôi uể oải vươn vai. Kế đến, tôi vuốt lại mớ tóc rối như tổ quạ và thay bộ đồ ngủ sang đồng phục.

Hôm nay đánh dấu tròn một tháng kể từ ngày tôi sống tại tư dinh Eldrion.

Tôi cứ tưởng mấy ngày này sẽ bận lắm, ai dè Hoàng đế chẳng đưa ra yêu cầu nào kể từ lần diện kiến ấy hết. Mọi ngày của tôi trôi qua ngột ngạt với câu hỏi chất chứa ngày một tăng, nhưng cũng đủ thoải mái để chịu đựng.

“Chắc cũng sắp đến lúc cô ta tới rồi.”

Đúng như dự đoán, một tiếng gõ cửa vang lên trước khi cô ta bước vào mà không kiêng nệ gì.

Người phụ nữ với mái tóc trắng như tuyết nổi bật dài đến thắt lưng – chấn thương tâm lý sống của tôi.

Irelpi Yustiha.

“Ra là vậy, hôm nay ngươi lại lười biếng nữa rồi.”

“Chỉ để cho công việc của cô dễ dàng hơn thôi.”

Tôi đáp trả một cách không biết xấu hổ.

Chúng tôi đã ở chung sống ở tư dinh này kể từ sau buổi diện kiến. Dù ban đầu khá gai góc, nhưng giờ đây cô ta đã dịu đi đáng kể.

“Ngươi có biết là ta mỗi ngày đều phải nấu bữa sáng cho ngươi không?”

“Vậy cô nên nhờ giúp sớm hơn chứ.”

“Ồ? Nếu ngươi muốn thì đành vậy.”

Nghe giọng điệu bỗng dưng đầy hy vọng của cô ta, tôi lờ đi và chuồn thẳng xuống hành lang.

“Đừng có có lơ ta!”

Chỉ là, cô ta là không hề hay biết gì về kỹ năng nấu nướng kinh hoàng của mình. Sống bằng kiếm, các món ăn của cô ta nồng nặc mùi sắt. Tôi còn nhớ như in cái lần suýt nôn ọe khi đi ngang qua căn bếp.

Các người hầu run rẩy mỗi ngày, họ không được quyền góp ý về thảm họa ẩm thực của Ngài Hầu tước Yustiha.

“...Ta đi ăn ngoài thôi.”

“Thật không thể tin được. Đây là lỗi của ai chứ?”

“Thất bất công thì cứ việc trở nên bất tử đi nhá.”

“Chậc…”

Lần này, tôi mới là bên bị oan. Sau buổi diện kiến, chúng tôi đã chuyển đến tư dinh của quý tộc lập quốc này, nơi đã có sẵn người hầu. Và tôi đã bảo họ:

[Cứ giữ cho sạch sẽ là được. Coi nơi này như nhà của mình – không cần chuẩn bị bữa ăn.]

Những người hầu sững sờ há hốc mồm cho đến khi Irelpi can thiệp:

[Khoan đã! Vậy còn bữa ăn của ta?]

[À… Mọi người có thể chỉ phục vụ Hầu tước được không? Chỉ là đừng phục vụ tôi! Tôi không muốn làm phiền họ!]

Mặt Irelpi đỏ bừng lên trước khi phát rồ.

[Ngươi đang biến ta thành kẻ xấu đấy à? Được thôi! Để ta tự nấu!]

Cô ta chẳng có gì phải thấy tội lỗi cả – tôi mới là kẻ kỳ quặc khi bảo người hầu không cần làm việc. Chắc là cô ta đã bị ngợp bởi việc chúng tôi bị buộc phải sống chung.

‘Mình dần tìm ra cách đối phó với cô ta rồi.’

Cuộc chung sống oan gia ngõ hẹp của chúng tôi đã giúp tôi hiểu rõ hơn về tính cách kỳ quặc của cô ta.

“Hôm nay chúng ta sẽ đến cửa hàng bánh dâu.”

“Cô có nhận ra là chúng ta đã ăn bánh cho mọi bữa từ hôm qua không?”

“Nó ngon mà. Dù sao thì ngươi ăn chỗ nào mà chẳng được.”

“Hự.”

Khi tôi nhăn mặt, cô ta thỏa hiệp một cách đầy kịch tính:

“Được rồi. Hôm nay đổi sang sô cô la đi. Sô cô la dâu cho bữa trưa, sô cô la đen cho bữa tối.”

“Nói thật đi – cô cũng có khả năng tái sinh à? Hay răng của cô là răng sữa? Cân bằng dinh dưỡng của cô đâu?”

“Ngươi… đang lo lắng cho ta à?”

Mặt tôi nhăn lại vì cảm thấy ghê tởm.

“Gì cơ?”

“Không cần. Bánh và sô cô la là những thực phẩm hoàn hảo.”

Cô ta kinh thường quay đi. Quả là một kẻ cuồng đồ ngọt và có khẩu vị khác thường.

Thực sự bất thường.

‘Đây mà là kẻ mạnh nhất thế giới sao?’

Cho rằng cô ta đã dùng khả năng bảo vệ lên răng mình, tôi đi theo cô ta ra ngoài.

Tại một quán cà phê đông đúc vào buổi trưa, một người phụ nữ lập dị thu hút mọi ánh nhìn. Tiếng xì xào về chúng tôi tràn ngập bầu không khí.

Giá như đó chỉ là vì vẻ đẹp của Irelpi. Tầm nhìn của tôi bị chặn bởi một núi sô cô la dâu và nước ngọt có ga trên bàn. Vị ngọt lợ ngập tràn không khí – một cực hình cho các giác quan nhạy cảm của tôi.

“…Cô ăn được hết đống này à?”

“Hương vị và khẩu phần cũng tạm ổn.”

"Khẩu phần tạm ổn" của cô ta khiến tôi cạn lời. Cô ta đã ăn cả chục phần rồi, ấy vậy mà bụng chứa của cô ta vẫn không khỏi làm tôi kinh ngạc.

Khi ngọn núi sô cô la vơi đi, cuối cùng tôi cũng bắt gặp ánh mắt cô ta.

“Ngươi nợ ta một lời cảm ơn.”

“Tôi ư? Bị buộc phải đi theo để hộ tống các bữa ăn của cô á?”

“Giám sát liên tục rất mệt mỏi. Duy trì nhận thức giác quan bao trùm tư dinh trong khi ngủ rất phiền phức.”

Cô ta thản nhiên đề cập đến việc cảm nhận được mọi chuyển động của sinh vật sống trong giấc ngủ. Không phải mệt – mà là bực mình. Do không thể ngủ chung, nên đây là sự thỏa hiệp của cô ta.

Quái vật thực sự chính là cô ta.

“...Cô lo tôi sẽ gây rối à?”

“Phải. Do đó ta cần nạp năng lượng.”

Cô ta vội vàng nói thêm:

“Bình thường ta không ăn nhiều thế này đâu.”

‘Ừ ừ.’

“Đáng lẽ ta có thể ăn thoải mái hơn ở tư dinh của mình.”

“Nhiều hơn? Hơn cả đây?”

Cô ta chắp tay một cách đầy kịch tính – trông gần như thuyết phục nếu không dính phải vệt si-rô đỏ trên môi.

“Ta đã hi sinh tất cả vì việc giám sát ngươi đấy. Ngươi nên cảm ơn ta.”

“Cảm ơn cô vì đã phanh thây tôi.”

“Hự!”

Đòn phản công bất ngờ của tôi khiến cô ta im bặt. Tuy đang chỉ thực thi mệnh lệnh, song giờ đây cô ta đang phải dùng bữa với người đàn ông mà cô ta đã tàn sát.

Với tai tiếng khét lẹt của tôi, cô ta có lẽ chẳng thấy tội lỗi gì...

“…Thay vào đó hãy cảm ơn sự tùy hứng của Bệ hạ.”

“Thân là là một hiệp sĩ, cô xem thế mà được à?”

“Ngươi không nói, đâu có ai biết? Thực ra, ta có thẩm quyền kiềm chế cả Bệ hạ vì sự an toàn của ngài ấy. Nhưng để đối phó với ngươi thì…”

Khi cô ta đang thao thao bất tuyệt, một người đàn ông có vẻ lúng túng chợt ngắt lời:

“A hèm. Tôi không cố ý nghe lỏm.”

“Và anh là?”

“Tôi mang lời từ Bệ hạ… Tôi định nói sau khi hai vị dùng bữa xong.”

Anh ta bèn đưa ra một huy hiệu xích vàng. Tôi thấy mắt Irelpi run lên như có động đất.

Mắt tôi sáng lên khi tôi tuyên bố:

“Thật không may... Anh sẽ cần phải báo cáo lại mọi thứ nghe được về việc Ngài Hầu tước Yustiha đây phỉ báng Bệ hạ.”

“Nephy?!”

“Nhớ nhấn mạnh việc tôi đã quở trách cô ấy thế nào nhé.”

“Khoan đã! Ngươi cũng là đồng phạm...”

Người đàn ông cười khúc khích, rồi ngồi vào bàn chúng tôi:

“Tại sao ngài không đích thân truyền đạt? Bệ hạ cũng muốn gặp Hầu tước Alteon mà.”

Alteon – tước hiệu mới của tôi kể từ buổi diện kiến. Giờ đây tôi là Nephi Alteon.

“Tuyệt vời! Tôi sẽ tô vẽ thêm thắt mọi chi tiết trong báo cáo của mình!”

“N-Nephy! Không được thêm thắt!”

Gã phái viên hạ giọng:

“Bệ hạ yêu cầu một buổi diện kiến riêng tư. Hầu tước Yustiha nên quay về…”

“Từ chối.”

Thái độ của Irelpi thay đổi ngay lập tức. Uy quyền băng giá của cô ta khiến cả quán cà phê im bặt.

“Dựa trên nghĩa vụ và quyền hạn của ta, ta từ chối sắc lệnh. Ta sẽ đi cùng ngươi đến cung điện.”

Người đàn ông nuốt nước bọt và run rẩy. Thấy vậy, tôi bèn can thiệp:

“Được rồi, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Bình tĩnh đi – cô đang làm gián đoạn việc kinh doanh đấy.”

“Ta không…”

Bỏ mặc cô ta, tôi kéo gã phái viên đi:

“Đi thôi. Chuẩn bị xe ngựa sẵn rồi chứ?”

“V-vâng! Ngay bên ngoài ạ!”

“Hoàn hảo.”

Vụ việc được giải quyết nhanh gọn như giấu một cái bánh đậu khỏi đàn kiến. Irelpi và tôi lên xe trong khi gã phái viên ngồi bên ngoài với người đánh xe.

Chẳng mấy chốc, cuộc trò chuyện của họ lọt vào thính giác nhạy cảm của tôi:

“…Hầu tước Yustiha sẽ lấy đầu tôi mất.”

“Đừng lo, thưa ngài. Quý tộc không bao giờ nhớ mặt chúng ta đâu.”

“Anh không thấy cơn thịnh nộ của ngày ấy à... Ôi, cô vợ tội nghiệp của tôi...”

Irelpi vẫn giữ vẻ mặt sắt đá và nhìn ra cảnh quan bên ngoài. Nơi đây quả là có một hệ thống phân chia cấp bậc cay đắng mà.

Với những suy nghĩ đó, chúng tôi tiến vào hoàng cung.

“Chào mừng, Hầu tước Alteon…Và Hầu tước Yustiha.”

Hoàng đế nao núng trước vị khách không mời nhưng bèn gật đầu thông cảm khi thấy vẻ mệt mỏi của tôi.

“Ngài vẫn khoẻ chứ, thưa Bệ hạ?”

“Chúng thần xin bày tỏ lòng kính trọng.”

Chúng tôi cúi chào khác nhau – Irelpi quỳ xuống một cách trang trọng trong khi tôi đứng thẳng do lỡ mất thời cơ thích hợp.

Hoàng đế ra hiệu miễn lễ.

“Việc quốc gia bận rộn khiến ta không thể triệu tập ngài sớm hơn. Chúng ta hãy vào trong nói chuyện.”

Chúng tôi đứng trước một nhà kính khổng lồ. Khi chúng tôi chuẩn bị bước vào, hoàng đế bèn ngăn Irelpi lại:

“Hầu tước Yustiha sẽ đợi bên ngoài.”

“Bệ hạ, việc đó…”

“Ta chọn nhà kính này chính vì tầm nhìn của nó. Bất kỳ sự xáo trộn nào cũng sẽ bị phát hiện ngay lập tức.”

Một sự nhượng bộ đáng kể và cũng là thể hiện sự tin tưởng vào khả năng của cô ta để bảo vệ đức vua khỏi tôi.

“…Nguyện ý bệ hạ.”

Hiểu được ý, cô ta bèn nhượng bộ.

Vào bên trong, Hoàng đế đích thân khóa cửa. Irelpi thấy vậy bèn giật nảy mình, nhưng đức vua lại cười sảng khoái:

“Thật ra ta chỉ nói thật một nửa thôi. Đây là nơi yêu thích của ta.”

“Nơi đây thật mê hoặc.”

“Rất vui vì ngài thấy vậy!”

Hoàng đế ngồi vào bàn trà và mời tôi tham gia. Ngay lập tức, ông đan các ngón tay vào nhau:

“Thật lòng mà nói, ta không đặc biệt muốn kiến thức của Quý Tộc Lập Quốc... xin lỗi, là của ngài Hầu tước mới phải.”

Sự thẳng thắn của ông làm tôi ngạc nhiên.

“Vì sao vậy?”

“Chưa đến lúc. Thay vào đó, ta muốn xin quan điểm của ngài.”

“Thần không chắc quan điểm của mình có thể giúp ích.”

“Ngài cứ nói thoải mái.”

“…Xin mời ngài hỏi.”

Ánh mắt Hoàng đế sâu hơn. Cảm giác kỳ lạ từ lần diện kiến đầu tiên quay trở lại – cảm giác bị nhìn thấu hoàn toàn.

‘Như thể ông ấy đang nhìn thẳng vào linh hồn mình vậy.’

Cuối cùng ông cũng lên tiếng:

“Ngài cho rằng mối đe dọa lớn nhất hiện nay đối với an ninh của Đế chế Eld là gì?”

Sau khi cân nhắc, tôi thận trọng trả lời:

“Chà… sự phát triển của các quốc gia láng giềng, Hiện tượng Chain Lich…”

Thấy tò mò, ông bèn hỏi thêm:

“Thật sao? Không có suy nghĩ nào khác?”

“Đó là… Hừm.”

Đối diện với ánh mắt xuyên thấu của ngài, tôi nhận ra ngài biết tôi đang giấu đi suy nghĩ thật của mình. Sự chắc chắn này không đến từ logic, mà từ bản năng nguyên thủy của Netionpis trong tôi.

Ông đã hỏi "quan điểm" của tôi, nhưng tôi lại đưa ra "kiến thức".

Hoàng đế khẽ thở dài trước câu trả lời ngập ngừng của tôi.

“Irelpi Yustiha. Cô ta vừa là sức mạnh lớn nhất của Đế chế Eld… vừa là mối đe dọa lớn nhất của nơi đây.”