Mọi thứ đều tiến triển theo kế hoạch, ngoại trừ việc tôi mới phát hiện ra Noh Do-hwa nghiện trò bóp cổ.
SG Net cũng bắt đầu trở nên xôn xao.
- Anonymous: Tôi nghe nói hiện giờ chủ tịch Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia đang vắng mặt, không biết có thật không?
- [Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia] Sĩ Quan: Phải. Chủ tịch của chúng tôi đang đi nghỉ dài ngày.
└ Anonymous: ?
└ Anonymous: ?
└ Cô Gái Văn Chương: Cái máy đấy mà cũng biết nghỉ á??
- [Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia] Sĩ Quan: Vâng. Vậy nên tất cả nhân viên trong ban quản lí đều bị sốc. Kể từ khi Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia được thành lập, chưa từng có một ngày nghỉ lễ nào chứ đừng nói đến kì nghỉ. Nhưng lần này, Chủ tịch đã xin nghỉ phép tận 21 ngày và biến mất mà không nói một lời nào.
└ Anonymous: Cái người đó đúng là thất thường từ trong ra ngoài. Thần kinh của cô ta chắc chắn có vấn đề.
- Goryeojang: ? lol
└ [Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia] Sĩ Quan: Hả? Có gì buồn cười à?
└ Goryeojang: Chủ tịch của các người xin nghỉ phép đúng 21 ngày à? Lại còn biến mất không một dấu vết? lolol
└ [Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia] Sĩ Quan: Đúng rồi. Vậy thì sao?
└ Goryeojang: lololololololol
└ [Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia] Sĩ Quan: ?
- [Tam Thiên] Kẻ Xét Xử Phù Thủy: Hừm…
“Hừm…”
Khi tôi đọc đến bình luận này, Noh Do-hwa buông một tiếng thở dài ngay cạnh tôi. Tôi cũng tắt điện thoại, rời xa thế giới ảo để quay trở về thế giới thực.
“Có chuyện gì vậy?”
“…Không có gì. Loại khoáng sản này đúng là đáng kinh ngạc. Nhẹ mà cứng. Đây quả nhiên không phải vật có thể tìm thấy trên Trái Đất. Anh gọi nó là ada-gì đó đúng không…?”
“Adamantium. Đừng nhầm lẫn nó với mithril đấy, kể cả vô ý cũng không được. Nếu không kiểu gì cũng có chuyện cho xem.”
“…? Hai từ đó phát âm đâu có giống nhau…”
Noh Do-hwa lấy chiếc kính một mắt của mình ra và đeo lên. Mắt trái của cô đúng là có thị lực rất kém, nhưng cử chỉ này cũng giống như một thói quen để cô chuẩn bị tinh thần làm việc nghiêm túc. Giống như cách mà những cầu thủ bóng đá chạm tay xuống mặt cỏ hay cầu nguyện mỗi khi họ ra sân.
“Hừm…”
Noh Do-hwa lang thang quanh ngôi làng mỏ một lúc lâu, quan sát các dwarf rèn vũ khí qua mắt kính của mình.
Keng, keng!
Các dwarf nện búa vào vũ khí như những cái máy, và ngay khi xong việc, họ làm hết lại từ đầu. Nhưng những thành phẩm của họ không ở yên một chỗ, mà lại tan vào hư vô rồi biến mất. Noh Do-hwa giơ tay chạm vào tàn dư trong không khí.
“Hừm… Một ngôi làng nơi các sản phẩm biến mất ngay khi vừa được tạo ra. Nhưng chắc là mình vẫn có thể học kĩ năng rèn thông qua quan sát…”
“Tình hình sao rồi? Cô học được gì chưa?”
“Tôi không biết. Anh gọi tôi là thợ rèn, nhưng tôi chỉ là nhà chế tác dụng cụ hỗ trợ thôi. Dù anh có tự dưng bảo tôi rèn vũ khí đi nữa, thì cũng đâu phải cứ muốn là được…”
Noh Do-hwa vừa thì thầm, vừa vươn cánh tay phải về phía tôi mà không rời mắt khỏi dwarf kia. Tôi giật búa và gắp từ tay một dwarf khác rồi đưa cho cô. Ngón tay trắng của cô khẽ nắm lấy mấy món đồ nghề.
“Anh tưởng tôi là Doraemon chắc? Làm chân tay giả đã đủ mệt rồi, giờ anh còn đòi tôi phải xây cầu đường, chỉ huy Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia và cân bằng quyền lực giữa các bang hội nữa. Mẹ kiếp. Anh coi tôi là cái máy bán hàng tự động, chỉ cần chọc chọc vài cái là có thể nhổ ra đủ thứ tạp nham à…?”
Keng. Noh Do-hwa liếc sang bên cạnh, cố gắng bắt chước dwarf kia. Keng, búa của cô gõ hơi lệch, có lẽ là do vật liệu còn lạ lẫm.
“Hừm.”
Môi cô mím lại. Cô khép chặt miệng và tiếp tục mô phỏng hành động của dwarf kia suốt vài tiếng sau đó. Đến khi đêm xuống, cô đã có một thanh kiếm trên tay. Hình hài lưỡi kiếm hơi khó để nhận ra, thô kệch và thiếu cân đối. Nhưng đường nét của một thanh kiếm dưới trăng thì không lẫn vào đâu được. Đôi mắt mảnh tựa ánh trăng của Noh Do-hwa chạy dọc theo đường cong lưỡi kiếm. Ánh mắt của cô sắc đến độ nếu giao nhau, có lẽ lưỡi kiếm mới là thứ bị cắt đôi.
“Hừm. Tôi chưa hiểu lắm. Chắc tôi nên bắt đầu từ thứ gì đó đơn giản hơn, như một cây cuốc chẳng hạn…”
Kể từ hôm ấy, Noh Do-hwa gần như không ăn uống gì, chỉ tập trung bắt chước hết dwarf này đến dwarf khác.
Keng—
Tôi lẽo đẽo theo sau, mang vác dụng cụ và hỗ trợ cô như một người trợ lí. Chúng tôi là một cặp hoàn hảo.
“…”
Bóng hình các dwarf thế chỗ cho những con người đã phải chạy trốn khỏi hiện tượng kì lạ. Một khu mỏ trong một làng nghề mỏ đã sa sút. Trong một ngôi làng chỉ có hai người, tiếng kim loại va chạm vang lên không ngớt.
Dòng suy nghĩ này nhắc tôi nhớ đến một kí ức từ hàng trăm năm trước.
Hồi mà Noh Do-hwa gọi tôi bằng một danh xưng khác ngoài ‘Thức tỉnh giả Người Đưa Tang’.
∗ ∗ ∗
“Tôi muốn học việc ở xưởng của cô. Xin hãy thuê tôi.”
“Hừm…”
Khi ấy là vòng lặp thứ 53.
Cho đến lúc ấy, Tập Đoàn Quản Lý Đường Bộ Quốc Gia chưa từng được thành lập trong cuộc đời hồi quy giả của tôi. Tập Đoàn chỉ tồn tại dưới dạng một bản phác thảo, nằm gọn một góc ở cung điện kí ức trong đầu tôi.
Bấy giờ, tôi đang tìm một người phù hợp với vị trí ‘lãnh đạo của một tổ chức bán chính phủ’, nói cách khác, là nhân vật quyền lực nhất Bán đảo Triều Tiên trong tương lai. Dang Seo-rin là cái tên đầu tiên tôi nghĩ tới… nhưng cô giống một phương án cuối cùng hơn. Tôi không muốn đặt thêm trọng trách lên vai cô. Tôi cũng có thể tự làm, nhưng tôi lại thường xuyên phải xông lên tiền tuyến chiến đấu với các hiện tượng kì lạ. Đã là Hạng Vũ, thì không thể làm Tiêu Hà.
Tôi cần một người thỏa mãn cả bốn điều kiện sau:
- Một người không thể bị quyền lực che mờ mắt. Nói cách khác, là ý chí hay bản lĩnh vững vàng.
- Một người biết sử dụng quyền lực. Nói cách khác, là năng lực hay bản năng lãnh đạo.
- Một người theo đuổi lợi ích chung của cả một hệ thống, thay vì tổng lợi ích của mỗi cá nhân. Nói cách khác, là niềm tin hay lí tưởng.
- Một người dám bước lên những con đường chưa ai đi. Nói cách khác, là dũng khí hay lòng can đảm.
Những điều kiện gần như bất khả thi.
Nhưng ‘gần như’ không có nghĩa là bất khả thi hoàn toàn, và vô số vòng lặp đã giúp tôi thu hẹp khoảng cách giữa ‘bất khả thi’ và ‘gần như bất khả thi’.
Khảo thí bắt đầu.
- Này, Người Đưa Tang! Chẳng phải bây giờ chúng ta là thế lực mạnh nhất Bán đảo Triều Tiên à? Hãy dạy cho mấy tên khốn Incheon đó một bài học…
- Gì cơ? Anh muốn xây đường tới Seoul á? Tại sao phải làm thế? Chúng ta sẽ tốn sức xây đường, nhưng các bang hội khác thì lại thoải mái hưởng lợi…
- Bác Sĩ này, xin lỗi nhé, nhưng anh nghỉ một thời gian có được không? Anh giỏi quá, nên nhiều lúc tôi hơi khó xử. Cứ nghỉ phép một thời gian ngắn thôi, khi nào anh trở lại, tôi sẽ…
Loại. Tạm hoãn đánh giá. Loại.
Vô số ứng viên được xem xét và loại bỏ. Tôi dành ra ít nhất năm năm, đôi lúc là mười năm, để đóng vai người quen, đồng nghiệp, bạn bè, hay cộng sự của từng người một trong số họ. Tôi ban cho họ quyền lực, rồi tôi tước quyền lực ấy đi. Tôi trao cho họ danh dự, rồi tôi chà đạp lên danh dự ấy. Và nếu vẫn chưa đủ, tôi sẽ quan sát con người họ dưới đủ mọi góc độ, dù có phải dành ra hẳn một vòng lặp. Bởi vì chức vụ chủ tịch Tập Đoàn Quản Lí Đường Bộ Quốc Gia mà tôi hình dung trong đầu đòi hỏi một sự xem xét kĩ lưỡng đến nhường ấy. Như một cơn sóng triều khổng lồ, tôi quét qua từng người dân sinh sống trên Bán đảo Triều Tiên, dâng mực nước lên ngày một cao hơn, cho tới khi tôi dừng lại ở một con hẻm nhỏ.
“Học việc à. Đúng là xưởng của chúng tôi luôn thiếu nhân lực… Nhưng… Tại sao? Trông anh có vẻ là người sẽ dễ dàng gia nhập bất cứ bang hội nào và sống tốt mà…”
Noh Do-hwa. Cô giống như một hòn đảo.
Nếu không nhờ năng lực hồi quy, có lẽ cả đời này tôi cũng không gặp được cô ấy. Cô vốn đã nổi tiếng vì chuyên chế tạo chân tay giả theo yêu cầu, bản thân tôi cũng mắc nợ cô vài lần trong những vòng lặp trước, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cố xây dựng một mối quan hệ vượt trên mức khách hàng và chủ tiệm.
Tôi cúi đầu.
“Suốt cả một đời, cha tôi đã bị khuyết tật ở chân. Nên tôi muốn làm một nghề có thể giúp những người khuyết tật di chuyển dễ dàng hơn, dù chỉ một chút thôi cũng được.”
“À… Còn cha anh thì…?”
“Ông mất rồi.”
Tôi nói dối.
“Ông bị một hiện tượng kì lạ giết.”
“Hừm…”
Tiếng thở dài của Noh Do-hwa khi ấy cũng mang âm hưởng giống như bây giờ. Một âm thanh run rẩy, như thể cô đang cảm nhận đường nét con người tôi thông qua những rung động nhẹ nhàng trong không khí. Như một con dơi dùng mạng lưới sóng âm để định vị vật thể.
“Thay vì giúp đỡ người khác, chẳng phải tìm cách báo thù các hiện tượng kì lạ sẽ tốt hơn à…”
“…”
“Mà thôi, chuyện xúi giục người khác báo thù cũng tự phụ y như việc khuyên người ta đừng báo thù nữa vậy. Tôi hiểu rồi. Nếu anh thấy vị trí học việc tạm thời là ổn, thì hãy thử sức xem sao…”
Nếu thế giới này không phải một hòn đảo, tự tay cô sẽ tạo nên một hòn đảo để sống. Mạng lưới mà Noh Do-hwa giăng lên thế giới của cô tuy không lớn, nhưng lại dày đặc. Cô là kiểu người sẽ cầm tất cả mọi thứ lên, soi xét thật kĩ để nắm rõ từng cái một, rồi mới quyết định cái nào nên giữ, cái nào nên bỏ. Chỉ cần nhìn cách cô đối xử với những người học việc khác ngoài tôi là các bạn sẽ hiểu.
“Từ mai đừng đến nữa…”
“Dạ?”
“Tức là cậu bị sa thải đấy. Lỗ tai cậu bị đóng đinh rồi hay sao mà cứ bắt tôi phải nhắc lại thế? Để tôi nhổ cái đinh ấy ra hộ cậu nhé…?”
“Dạ không. Chủ xưởng! Xin hãy đợi đã!”
Nhân viên vừa bị sa thải là người đã phàn nàn về một khách hàng trẻ tuổi bị cụt một chân. Cậu ta càu nhàu lúc ăn trưa, “Thằng nhỏ đó cứ làm như mất một chân là tận thế không bằng. Thời buổi này làm gì còn ai lành lặn đâu.” Dù đã khóc lóc thảm thiết, nhưng cũng chẳng có ai ra tay giúp đỡ cậu. Luật bảo hộ lao động? Luật tiêu chuẩn lao động công bằng? Những khái niệm sặc mùi phương Tây ấy không tồn tại ở đất nước lễ nghi phương Đông này.
“Chúa ơi! Ngoài trời đang mưa tuyết, đường lại xấu nữa. Sao ông vẫn tới được đây thế? Xin ông hãy uống tách cà phê nóng này.”
“Ôi, thật quý hóa quá. Cảm ơn cậu…”
Hơn nữa, tôi chính là vũ khí tối thượng khắc chế những người già. Ngay cả Hầu Tước Kiếm điên số một Bán đảo Triều Tiên cũng phải gọi tôi bằng ‘đệ đệ’, nên đương nhiên tôi không gặp mấy khó khăn khi tiếp đón những người cao tuổi, vốn là nhóm khách hàng chính của công xưởng. Và Noh Do-hwa là kiểu người mà nếu mở hộp sọ cô ra, người ta sẽ thấy bốn chữ ‘Ưu tiên người già’ được chạm khắc bên trong. Trong mắt cô, tôi hẳn là một người học việc vô cùng có triển vọng.
“Anh học việc Người Đưa Tang.”
“Nhân viên Người Đưa Tang.”
“Nhân viên Tang.”
“Trợ lí Tang.”
Mỗi lần danh xưng của tôi thay đổi, danh sách nhân viên trong xưởng của Noh Do-hwa lại được thay máu một lượt. Con quỷ tư bản trong người cô cũng thức tỉnh sau khi cô nhận ra mình không cần hạ thấp tiêu chuẩn của bản thân. Tất cả những công việc tẻ nhạt như quản lí nhân sự, chăm sóc khách hàng, điều hòa nội bộ, và cải thiện lợi nhuận, cô đều giao cho tôi một nửa.
“Trợ lí.”
Tám năm.
Mất tám năm để danh xưng sáu âm tiết ‘Anh học việc Người Đưa Tang’ rút ngắn lại còn hai âm tiết ‘Trợ lí’. Trung bình hai năm giảm một âm tiết, tốc độ này đủ cho thấy cô là người khó gần đến mức nào.
“Vâng, thưa Chủ xưởng.”
“Cậu không đi sơ tán à? Tại sao? Tôi nghe nói các thành phố ở phía bắc đã bị hiện tượng kì lạ nuốt chửng, và chúng đang dần di chuyển xuống dưới này rồi…”
“Chủ xưởng nói gì vậy. Nếu rời Busan thì tôi còn chạy đi đâu được?”
“Đến Nhật Bản, hoặc Trung Quốc. Thậm chí cậu chạy xuống Đông Nam Á cũng được mà. Sơ tán thì thiếu gì chỗ…”
“Chủ xưởng nghĩ là mấy nơi đó sẽ khá hơn sao? Thôi, tôi không đi đâu.”
Không chỉ có mình tôi là kẻ khác người.
Mỗi lần thế giới diệt vong, tôi đều nhận ra một điều. Đó là ngạc nhiên thay, luôn có rất nhiều người chọn cách ‘không bỏ chạy cho đến phút cuối’.
Noh Do-hwa cũng không phải ngoại lệ.
“Chủ xưởng biết tin gì chưa? Nghe nói Tam Thiên Giới đang tập hợp một đội cảm tử cuối cùng để tung đòn phản công đây.”
“Hừm. Cậu nghĩ họ có làm được không…?”
“Sẽ khó đây. Vấn đề là dù họ có thành công đi nữa, vẫn chẳng có gì đảm bảo tình hình sẽ ổn. Kể từ lúc các hiện tượng kì lạ kết lại thành ‘Monster Wave’, tất cả đã kết thúc rồi.”
“Ồ?”
“Các hiện tượng kì lạ thường không ở gần nhau. Chủng loại và tính cách của chúng hoàn toàn khác biệt. Vậy mà chúng đã hợp lại thành một quân đoàn, chứng tỏ các chủng loại và tính cách không tương thích đều đã bị loại bỏ, và các hiện tượng kì lạ còn lại đã dung hợp với nhau tạo thành một sinh thể duy nhất. Không, từ ‘sinh thể’ không được phù hợp cho lắm. Phải gọi là… một khối tế bào ung thư. Một tập hợp các bug của thế giới này. Dù chúng ta có bảo vệ được Busan lần này, thì các hiện tượng kì lạ vẫn sẽ tiếp tục lan truyền bug ra khắp nơi mà chẳng cần có mục đích cụ thể.”
“Hừm…”
Noh Do-hwa mỉm cười.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. Chỉ là đôi lúc… Tôi nghĩ cậu biết hơi nhiều đấy.”
“…”
“Ờ thì, như vậy cũng chẳng sao cả…”
Ngày hôm sau, lực lượng kháng chiến cuối cùng của Bán đảo Triều Tiên cũng bị cơn sóng thần hiện tượng kì lạ nuốt chửng.
“Trợ lí.”
“Vâng.”
“Cậu làm gì thế? Tám giờ rồi mà cậu vẫn chưa mở cửa hàng. Đừng tưởng giờ đã là nhân viên kì cựu thì cậu được phép lười nhác nhé. Có cần tôi viết đơn xin thôi việc hộ cậu không?”
“Không, không cần đâu, Chủ xướng.”
Cạch. Tôi lật tấm biển trên cánh cửa kính từ [Closed] sang [Open].
Vào ngày mà thành phố cuối cùng trên Bán đảo Triều Tiên bị hủy diệt, công xưởng của Noh Do-hwa vẫn mở cửa kinh doanh.