Con người vốn dĩ sẽ quên đi một phần ký ức của mình, đặc biệt là những ký ức đã thuộc về quá khứ xa xôi.
Điều đó là quy luật tự nhiên và là bản chất của con người. Ngay cả một võ giả tài năng như Gu Huibi cũng không thể tránh khỏi quy luật đó.
Tuy nhiên, có một điều mà cô không bao giờ có thể quên.
「Hãy chăm sóc Yangcheon cho thật tốt nhé.」
Đó là ký ức ấm áp nhất mà Gu Huibi từng có.
Một ký ức luôn hiện lên trong tâm trí cô mỗi khi trải qua những lúc khó khăn, vừa là phương thuốc chữa lành, vừa là liều thuốc độc.
Với Gu Huibi, bà là người dịu dàng và đẹp nhất trong tất cả.
Bà hoàn toàn trái ngược với đứa con trai nghịch ngợm của gia tộc Gu.
Thực sự, có lúc cô cảm thấy như bà yêu thương họ còn nhiều hơn cả mẹ ruột của họ.
Người mẹ đã để con trai tựa đầu vào lòng mình,
Người mẹ chưa bao giờ đánh mất nụ cười dù con cái có gây bao nhiêu rắc rối,
Và là người mẹ lo lắng cho những đứa con của mình còn hơn cả chính chúng khi chúng bị thương,
Mẹ.
Bà hoàn toàn xứng đáng được gọi bằng danh xưng ấy, bởi vì bà không hề thiếu bất cứ điều gì.
Giờ đây, người mẹ đã luôn dõi theo họ không phải bằng sức mạnh, mà bằng tấm lòng nhân hậu, lại không còn ở bên cạnh họ nữa.
Gu Huibi tự nhủ rằng cô sẽ làm bất cứ điều gì để thực hiện lời yêu cầu của mẹ, để cứu lấy Gu Yangcheon.
Thế nhưng, Gu Huibi đã không thể làm được, vì cô không giống người mẹ nhân từ của mình.
Cô đã cố gắng hết sức để hoàn thành nguyện vọng ấy, nhưng từ lúc sinh ra, điều đó đã trở nên bất khả thi.
Vì vậy, cô phải tìm một con đường khác.
Gu Huibi đầu tiên nghĩ rằng mình cần phải có sức mạnh, nên cô bắt đầu học kiếm.
May mắn thay, cô sở hữu tài năng thiên bẩm xuất chúng.
Dù có sở hữu tài năng vượt trội, Gu Huibi vẫn mang trong mình tính cách mạnh mẽ, bởi vì dòng máu của gia tộc Gu vẫn chảy trong huyết quản cô.
Ngay cả khi rời khỏi gia tộc, cô vẫn giữ lại phần nào bản tính ấy.
Tuy nhiên, có một điều mà Gu Huibi chưa bao giờ quên.
Miễn là có tình yêu, con người vẫn có thể cứu vớt những người mà họ yêu thương.
Gu Huibi chưa từng quên những điều mà mẹ đã dạy cho cô.
Và cô sẽ sống trọn đời theo những bài học ấy.
Cô sẽ tiếp tục duy trì tinh thần đó, ngay cả đến cuối cuộc đời.
___________
–POV: Gu Huibi–
『Tiểu đệ.』
Tôi gọi em trai mình.
Kể từ lần cuối gặp, trông em ấy có vẻ đã lớn hơn một chút.
Tôi cũng nhận ra rằng em ấy gầy hơn trước, vì trước đây lúc nào nó cũng ăn đồ ngọt, khiến dáng người lúc nào cũng tròn trịa.
Đó cũng là lý do tại sao tôi cảm thấy hơi có lỗi vì đã không ở bên cạnh chăm sóc em ấy, nên tôi mang đến cho em ấy một ít bánh bao.
Nhưng khi thấy em ấy ăn chúng một cách ngon lành như vậy, trong lòng tôi lại dâng lên một niềm vui khó tả.
『Này.』
Giọng nói của tôi không thể hiện chút tình cảm nào.
Tôi mỉm cười.
Trong mắt tôi, em ấy giống như một chú mèo đang giơ móng vuốt lên vậy, trông dễ thương đấy chứ.
Dường như cơ thể của em trai tôi vẫn còn sót lại một chút Khí lạ, có lẽ do chuyến đi Sichuan mang lại.
Và chỉ cần tôi quay đi một lúc, em ấy lại gây thêm rắc rối mới.
Dù tôi có mắng mỏ bao nhiêu lần, nó vẫn chẳng bao giờ chịu nghe.
Dám tự ý chấp nhận một cuộc hôn nhân khác mà không hỏi qua mình à.
Giống như lần sắp đặt hôn ước với gia tộc Peng vậy.
Mấy chuyện như thế này chỉ xảy ra khi mình vắng nhà.
Đến mức này, tôi bắt đầu có chút hậm hực với cha vì ông cứ sắp xếp những cuộc hôn nhân cho em trai tôi mà không thèm báo trước.
Lần nào cũng vậy, chuyện này luôn xảy ra khi tôi ra ngoài lo việc, chẳng lẽ ông ấy cố tình chờ tôi đi rồi mới làm?
Nhưng điều kỳ lạ nhất là chỉ trong vài tháng tôi vắng mặt, nó đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.
Nó là em trai tôi cơ mà.
Làm sao tôi có thể không nhận ra nó chứ.
Chỉ có điều, giờ đây trông nó giống một võ giả thực thụ.
Ý tôi là, nhìn nó bây giờ mà xem.
Nếu là trước đây, khi xảy ra chuyện như thế này, thằng bé chắc đã trốn vào một góc trong phòng. Nhưng giờ, dù tôi đang đứng ngay trước mặt với luồng Khí áp đảo, em ấy vẫn không hề tỏ ra sợ hãi và chùn bước.
Thay vào đó, em ấy đang tìm cơ hội.
Một cơ hội để tấn công.
Phải diễn tả cảm xúc này như thế nào nhỉ?
Kích thích? Hay nói vậy có khiến tôi trông như kẻ biến thái?
Một trận đấu với một đối thủ mạnh luôn mang lại sự hứng thú.
Vì chẳng có chỗ cho sự lùi bước từ cả hai phía.
Đó là lý do tôi không ngờ mình lại cảm nhận được cảm giác này khi đối đầu với chính em trai mình.
Trước đây, tôi luôn lo lắng về việc phải làm gì với nó, nhất là khi nó không chịu nghe lời…
Nhưng thấy em trai mình trưởng thành lên chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, khiến tôi vừa tự hào, vừa có chút tiếc nuối vì đã không có mặt trong suốt quá trình ấy.
Nếu tính cách ngỗ nghịch của nó vẫn còn, tôi đã định ép buộc nó tham gia đội kiếm sĩ của mình để huấn luyện cho ra hồn,
Nhưng có vẻ như giờ không cần phải làm thế nữa rồi.
Chẳng lẽ đây cũng là nhờ cô gái Namgung đó?
Phừng-!
Vì cảm xúc dâng trào, Khí của tôi đã mất kiểm soát trong chốc lát.
Triển Lãm Binh Khí của gia tộc Tang hay gì đó? Họ gặp nhau ở đó à?
Tôi cứ nghĩ nó sẽ lại tìm cớ thoái thác và không tham gia năm nay như thường lệ.
Tôi nghe nói Nhị trưởng lão đã làm gì đó khiến nó phải đi.
Đó là những gì tôi đã nghe được.
Tất nhiên, lại là Nhị trưởng lão, người mà tôi chẳng thể phản bác được… Haiz.
Tiểu thư nhà Namgung à… Không biết cô ta có xinh không.
Chỉ cần nhìn vào gã Lôi Long kia thôi, tôi đoán rằng ít nhất cô ấy cũng phải tầm cỡ trông nhìn được.
Tôi thật sự muốn gặp cô ấy ngoài đời,
Nhưng dù gia tộc họ có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không tìm ra được cách nào để gặp mặt cô ta.
…Thứ duy nhất mình tìm ra về cô ta.
Là cô ấy được coi là đệ nhất mỹ nhân của Anhui.
Đúng là một thông tin vô dụng.
『Chị.』
Tôi ngừng dòng suy nghĩ của mình khi nghe em trai gọi.
Gu Yangcheon đã đứng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
『Gì thế?』
『Em chỉ gọi vì thấy chị đang lơ đễnh giữa một trận đấu thôi.』
『Ồ, em lo lắng cho chị vì sợ chị bị thương sao? Tử tế ghê đấy.』
Gu Yangcheon không đáp lại, chỉ gập cổ và kéo giãn người.
Mỗi lần em ấy vươn vai, âm thanh xương khớp đều vang lên răng rắc.
Dù chỉ mình tôi nhận ra điều đó.
Và mặc dù đã vào tư thế chiến đấu, tôi lại không cảm nhận được luồng Khí nhiệt đặc trưng của tầng tam cảnh trong Hỏa Diệm Thuật từ em ấy.
Tại sao lại thế nhỉ?
Liệu em ấy đang chuẩn bị điều gì khác? Hay chỉ đơn giản là lo sợ?
『Em trai, em không cầm kiếm à? 』
『Em không dùng kiếm nữa. 』
Tôi khựng lại trước lời đáp của Gu Yangcheon.
Em ấy vừa nói... không dùng kiếm nữa sao?
Tôi nhớ rằng chỉ mới vài tháng trước, tôi vẫn thấy em ấy mang theo một thanh kiếm gỗ bên người.
Vậy có phải em ấy đã từ bỏ việc sử dụng kiếm vì cảm thấy nó không phù hợp với mình?
Nhưng mà Gu Yangcheon đã luyện tập với kiếm trong một thời gian dài.
Vậy mà chỉ vì không thích, em ấy đã ngừng dùng kiếm sao?
Mình có nên mắng em ấy vì chuyện này không?
Đó là suy nghĩ ban đầu của tôi, nhưng tôi đã dẹp bỏ nó ngay sau đó.
…Thôi thì cứ để em ấy tự quyết.
Tôi không thể trách em ấy vì những chuyện nhỏ nhặt như này được.
Vì tôi cũng đâu phải là mẹ em ấy.
『...Ừ, kệ thôi. Dù sao cũng là lựa chọn của em.』
Tôi giơ thanh kiếm gỗ hướng về phía Gu Yangcheon và nói:
『Tiểu đệ.』
『Ừm.』
『Em không định tấn công à?』
『Không, giờ em tới đây.』
Ngay khi nghe câu trả lời của em ấy, tôi cũng chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Thú thật, tôi không có ý định nghiêm túc trong trận đấu này.
Tôi chỉ muốn dạy em ấy một bài học vì chuyện hôn ước đó…
Nhưng tôi không muốn đi quá xa và làm tổn thương em ấy.
Hãy nhẹ tay thôi, chỉ vừa đủ để coi như là một buổi đấu tập nhỏ.
Dù sao thì mục đích chính của tôi trong trận đấu này là để giải phóng lượng Khí còn sót lại trong người Gu Yangcheon.
Vì vậy, tôi phải tập trung vào việc đó.
Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi đấu tay đôi với em trai.
Khác với Gu Yeonseo, người lúc nào cũng bám lấy tôi, Gu Yangcheon lại rất ghét đấu kiếm với tôi.
Vì thế, trải nghiệm này quả thật rất mới lạ.
Cứ nhẹ nhàng thôi.
Tôi muốn tận hưởng trận đấu này càng lâu càng tốt.
Nếu tôi lỡ tay dùng quá nhiều sức, trận đấu sẽ kết thúc ngay lập tức.
Và như thế nghĩa là tôi sẽ thất bại trong nhiệm vụ chính của mình – xử lý chỗ Khí lạ đó của Gu Yangcheon.
Tôi hiểu rõ khả năng chiến đấu của mình.
Tôi luôn vượt trội hơn so với nhóm Ngũ Long và Tam Phụng, điều này càng làm tôi nhận thức rõ ràng hơn về tài năng của mình.
Người khác có thể nói rằng tôi trở nên kiêu ngạo vì những suy nghĩ này.
Nhưng tôi chắc chắn có đủ tài năng để chứng minh điều đó.
Còn tên điên của nhà họ Peng kia thì...
Gã điên đó.
Không, bây giờ hắn đã được gọi là Thiếu chủ của gia tộc Peng.
Khác với tính cách kỳ quặc và lập dị đó, tài năng võ thuật của hắn lớn đến mức không thể tưởng tượng được.
Bởi vì ngay cả khi so với những thiên tài võ học của võ lâm, hắn vẫn rất khác biệt.
Nhưng kể cả vậy, hắn vẫn không hoàn toàn là không thể với tới.
Không còn lâu nữa đâu. Để tôi chạm tới hắn. Đó là đánh giá của tôi.
『Chị.』
Tôi lại nghe thấy giọng nói của Gu Yangcheon.
Tôi nhận ra rằng mình lại đang suy nghĩ vẩn vơ.
Bất kể đối thủ của tôi là ai, tôi không nên phạm những sai lầm cơ bản như thế này.
Lúc đầu, tôi đã nghĩ đến việc xin lỗi em ấy vì mất tập trung, nhưng tôi chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Vì giọng nói đó của Gu Yangcheon ở gần tôi hơn rất nhiều so với trước.
『Cái–』
Trước khi tôi kịp thốt lên lời nào, cơ thể tôi đã phản ứng trong vô thức.
Bản năng chiến đấu của tôi lập tức trỗi dậy vì đã trải qua bao cuộc chiến với ma vật trong suốt mấy tháng qua.
Tôi vung kiếm. Một luồng hồng Khí vạch ra một nửa vòng cung trên không.
Nhưng không có ai ở đó.
Rầm-!
Không phải từ phía trước.
Tôi nhanh chóng nghiêng người tránh khỏi khí tức tôi cảm nhận được từ bên hông.
Bùm-!
Tôi suýt nữa thì trúng đòn.
Và ngay khi tôi né được trong gang tấc, tôi nghe thấy tiếng Khí nổ lớn vang lên từ nơi cú đấm vừa đáp xuống.
Mọi chuyện đều diễn ra trong chớp mắt.
Tôi lùi lại vài bước và nhìn Gu Yangcheon với ánh mắt run rẩy đầy kinh ngạc.
Nơi tôi đứng trước đó, giờ là chỗ của Gu Yangcheon.
Nắm đấm em ấy vừa tung ra, bao quanh bởi một luồng Khí đỏ nhạt.
Chỉ mới vừa hình thành.
Và vì tôi đã tránh xa khỏi em ấy, khu vực xung quanh Gu Yangcheon trở nên tối đen trở lại.
Nhưng trong bóng tối đó, tôi có thể nhìn thấy đôi mắt của Gu Yangcheon.
Trong mắt em ấy ánh lên một tia đỏ nhàn nhạt.
Làm sao có thể...?
Hỏa Khí bao phủ quanh cơ thể.
Và sự thay đổi về thể chất.
Tất cả những điều đó chỉ có thể xảy ra khi đạt đến cảnh giới hiện tại của tôi.
Vậy tại sao...?
Tôi tự hỏi câu hỏi đó một lần nữa.
Tôi có thể thấy rõ bởi vì chúng tôi sử dụng cùng một loại hỏa võ công.
Những gì em ấy đang sử dụng chắc chắn là Hoả Diệm Thuật, nhưng có gì đó khác lạ.
Nếu phải so sánh, nó giống với cách mà gia chủ của gia tộc thể hiện.
Cách em ấy đứng, ánh mắt chăm chú vào tôi,
Và cả luồng Khí đang bao quanh cơ thể em ấy.
Tôi có thể nhìn thấy hình bóng của Hổ Uy Tướng trong Gu Yangcheon.
Tôi không nói vậy chỉ vì em ấy là con trai ông.
Tôi nói vậy vì tôi có thể nhìn thấy dấu vết của cha từ Gu Yangcheon, người vừa mới chỉ đạt đến tam cảnh của Hỏa Diệm Thuật, trong khi cha tôi đã gần chạm tới cảnh giới tối thượng của môn võ này.
Sau khi phủi tay, Gu Yangcheon lên tiếng.
『Chị à.』
Lời nói ấy mang theo áp lực.
Tôi chưa từng cảm thấy điều gì giống như thế này, ngay cả khi đối đầu với những con quỷ.
Đó không phải là do Khí của em ấy gây ra áp lực.
Mà cái cách Gu Yangcheon đang hiện diện mới khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Thiên tài vĩ đại nhất,
Chính tôi, người được mệnh danh là Kiếm Phụng.
...Quá đỗi bất ngờ.
Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra để khiến đứa trẻ đó thay đổi nhiều đến vậy.
Cảm giác tồi tệ vì đã rời đi trong những tháng vừa qua lại trỗi dậy.
Bởi vì tôi đã không ở đó để có thể chứng kiến sự thay đổi này của em.
Điều đó khiến tôi thất vọng vô cùng.
Gu Yangcheon nhìn tôi và nói.
『Chị cứ định đứng đực ra đó mãi sao?』
『…Ừ lạ thật, sao chị lại lơ đãng thế nhỉ?』
Nếu Gu Yangcheon không gọi tôi?
Và nếu em ấy nhắm vào cằm tôi thay vì tấn công vào sườn?
Liệu tôi có còn đứng vững ở đây không?
Tôi không dám chắc điều đó.
Tôi cố gắng che giấu niềm vui đang dâng trào và hỏi Gu Yangcheon:
『Em trai à, đã có chuyện gì xảy ra khi chị vắng nhà sao?』
『Ừ, nhiều chuyện xảy ra lắm.』
Em ấy trả lời với gương mặt đầy vẻ chán chường.
Có lẽ em ấy đã gặp nhiều chuyện không dễ chịu lắm.
『Ôi không… Tệ rồi đây.』
Tôi khẽ liếm môi.
Tôi thích nó. Tôi thích cảm giác này. Tôi thích mỗi khi em trai mình đạt được những thành tựu tuyệt vời.
Cuối cùng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy người em trai mà trước đây tưởng chừng đi lầm đường lạc lối, nay đã thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Tuy nhiên, dù không liên quan, bản năng của một võ giả trong tôi lại thôi thúc,
Phải khiến đối thủ khuất phục dưới chân mình.
Dù không quên mục tiêu chính của trận đấu này, tôi không thể ngăn bản thân khỏi một chút tham vọng.
Chỉ một chút thôi, chắc không sao đâu nhỉ?
Chỉ một chút thôi, chắc chắn em trai mình có thể chịu đựng được, đúng không?
Ngay khoảnh khắc tôi quyết định như vậy.
Phừng-!
Tôi lập tức thực hiện nó.
***
…Chị ấy cuối cùng cũng định thần lại rồi?
Tôi thở dài trước cái nóng còn gay gắt hơn cả lúc trước.
Tôi tự hỏi chị ấy đã suy nghĩ điều gì mà lại lâu đến vậy.
Chị ấy cứ cau mày, rồi lại cười,
Rồi cứ lặp đi lặp lại.
Trận đấu này sẽ kết thúc ngay lập tức nếu tôi nhắm vào cằm của chị ấy ngay từ đầu, nhưng tôi không quên mình đang làm việc này là để giải phóng lượng Khí còn sót lại trong cơ thể.
Có lẽ đó cũng là ý định của Gu Huibi, vì vậy tôi chỉ tung ra một cú cảnh cáo.
Tôi chỉ muốn nói gì đó như, ‘Tập trung vào, đừng coi thường em, vì em bây giờ cũng đủ mạnh để làm một võ giả thực thụ rồi đấy.’,
Nhưng có lẽ tôi đã hơi quá trớn chăng?
Thánh thần thiên địa ơi… Chị ấy giấu bao nhiêu sức mạnh vậy?
Tôi không khỏi giật mình trước sức nóng vừa lướt qua mình.
Bây giờ tôi có thể chắc chắn một điều.
Nhiệt lượng chị ấy đang phát ra không hề nằm ở cấp độ của ngũ cảnh Hỏa Diệm Thuật.
Nó ít nhất cũng phải cao hơn thế.
『Um… Chị có ổn không vậy?』
Tôi hỏi với vẻ lo lắng, nhưng Gu Huibi chỉ cười, toàn thân bao trùm trong lửa.
『Phải! Chị ổn, chị ổn mà!』
Chẳng có vẻ gì là ổn cả.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một biệt danh cho người phụ nữ trông như bị tâm thần đang đứng trước mặt tôi.
Xích Dương Cuồng Kiếm – Gu Huibi.
…Nói ngắn gọn thì tôi chỉ đang gọi chị ấy là một người phụ nữ điên rồ cầm kiếm và bốc lửa.
Gọi vậy hơi thô lỗ, nhưng hình ảnh đó lại rất hợp với chị ấy đúng lúc này.
Có phải tôi đã hơi quá tay khiến cho chị ấy phấn khích quá mức rồi không?
Nhờ đạt đến tam cảnh, tôi có thể vận Khí nhanh và dễ dàng hơn rất nhiều.
Và với sức mạnh mới này, tôi đã có thể tung ra được một đòn tấn công bất ngờ vào chị ấy.
『...Nhưng giờ thì mình hối hận rồi.』
Có vẻ như tôi đã lỡ đánh động con lợn rừng bốc lửa trước mặt rồi.
Một khi bị kích thích, chị ấy sẽ rất khó dừng lại.
『Em trai yêu dấu à, chị tới đây...!』
『Khoan, khoan, chị không cần phải–Ôi cái con mẹ nó chứ!!』
Không để tôi nói hết câu, Gu Huibi lao thẳng về phía tôi.
Và đêm đó, sân tập của tôi đã bị phá hủy hoàn toàn bởi cơn cuồng nộ của Gu Huibi.
***
Trong khi nơi ở của Gu Yangcheon đang bị phá hủy…
Tại phòng của gia chủ gia tộc Namgung.
『…Chuyện này.』
Gia chủ Namgung Jin không thể giấu được đôi mắt đang run rẩy của mình khi hỏi người hộ vệ bên cạnh.
『Chuyện này là sao?』
Người hộ vệ đã mang lá thư đến chỉ có thể quỳ xuống mà không thể trả lời câu hỏi của ông.
『…Chuyện này xảy ra là do sơ suất của tôi. Tôi xin lỗi, thưa Gia chủ.』
Những lời của hộ vệ không lọt vào tai Namgung Jin.
Thứ quan trọng nhất lúc này chính là lá thư trong tay ông.
Với đôi tay run rẩy, Namgung Jin đọc dòng chữ ngắn gọn mà con gái ông đã để lại.
Ông đọc đi đọc lại cái câu ngắn ngủi mà cô đã để lại cho ông.
Nội dung của nó khó có ai hiểu được, vì chẳng có chút nỗ lực nào được thể hiện trong lá thư ấy.
Nhưng dù vậy, Namgung Jin vẫn chắc chắn rằng chính con gái ông đã để lại lá thư này.
Bởi vì chỉ có cô mới có thể viết ra một lá thư thờ ơ như thế mà vẫn đi lại uy nghi trong gia tộc Namgung, như thể việc mình làm chẳng có gì sai cả.
『…Ngươi nói là không biết khi nào con bé biến mất?』
『Vâng…』
Người hộ vệ run rẩy đáp lại câu hỏi của Namgung Jin.
Namgung Jin liền nhíu mày.
Ông không biết liệu mình có nên cảm thấy tự hào vì con gái ông đã thoát khỏi tầm mắt của tất cả các hộ vệ và lính canh túc trực trên toàn bộ lãnh thổ gia tộc hay không.
Và ông sẽ rất vui nếu không phải vì nội dung của lá thư mà ông vừa đọc.
Namgung Jin không thể kìm nén nổi cơn giận và vò nát lá thư trong tay.
『…Tìm và đưa nó về ngay!』
Giọng nói đầy giận dữ vang vọng khắp căn phòng.
Dưới áp lực mạnh mẽ ấy, người hộ vệ cứng đờ người và không thể trả lời đàng hoàng.
Thay vào đó, hắn chỉ cố gắng hết sức để tỉnh táo và gật đầu.
Trong lá thư nhàu nát mà Namgung Bi-ah để lại, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ:
[Con đi gặp vị hôn phu của mình.]
Tóm lại,
Namgung Bi-ah đã bỏ trốn khỏi nhà.
____________________________
TL Note: Vậy cũng có thể coi như là đã hoàn thành phần mở đầu của bộ này. Từ chương sau chúng ta sẽ tiến vào một trong những arc lớn đầu tiên của truyện. Cảm ơn các độc giả đã cổ vũ và cùng theo dõi tới hết nhé. (Misty)