Chương 177: Mảnh ghép (3)
Thiết Kim Quyền Vương đã sống trong một thời đại khi Ma Cảnh mới lần đầu xuất hiện tại Trung Nguyên.
Ông ta là một nhân vật then chốt, người đã ngăn chặn vô số tai ương và vươn lên trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân của thời đại ấy.
Hơn nữa, ông còn là một trong ngũ đại cao thủ từng đối mặt với Huyết Kiếp, ngăn chặn Huyết Ma và kết thúc Huyết Ma Đại Chiến dài đằng đẵng.
Và chính Yeon Il-Cheon ấy…
Cũng từng hồi quy giống như tôi sao?
Đôi mắt tôi mở lớn trước lời lão Shin, không sao khép lại được.
Chứ lão còn có thể ám chỉ điều gì khác khi nói về việc đi ngược lại dòng thời gian?
Có phải vì thế…
Mà tôi bỗng hiểu ra vì sao lão Shin lại dễ dàng chấp nhận việc tôi đã trải qua hồi quy.
Ngài ấy chính là người cũng từng trải qua chuyện tương tự.
Có lẽ, bởi đã gặp một kẻ giống mình, lão Shin thấy trường hợp của tôi chẳng còn gì bất ngờ nữa.
Phản ứng của lão Shin, giờ nhìn lại, cũng dễ hiểu hơn nhiều.
Hừ, thì ra ngoài mình vẫn còn có người đã từng hồi quy?
Không phải là trong thời đại bây giờ, mà là thời đại cũ… nhưng nếu lời lão Shin là thật, rằng Yeon Il-Cheon thực sự từng hồi quy, thì…
Làm sao ông biết được chuyện này?
–Biết kiểu gì á? Ta biết vì chính hắn đã nói với bọn ta chứ sao.
Câu trả lời thản nhiên của lão Shin khiến tôi sững người.
Ngài ấy cứ thế nói cho ông biết…?
–Ừ. Chính Il-Cheon đã nói với bọn ta. Ngay trước trận chiến cuối cùng với Huyết Ma.
Ngài ấy đã nói rằng bản thân từng hồi quy, rằng đây là kiếp sống thứ hai của mình.
Rồi ông tin ngài ấy luôn sao?
–Ừ thì, tin ngay thì không dễ, nhưng cũng chẳng phải là chuyện không thể.
Chẳng phải là chuyện không thể? Tại sao?
–Bởi vì hắn đã đạt đến một cảnh giới vốn dĩ không thể nào chạm tới nếu không có cơ duyên phi thường, và sau khi nghe lý do của hắn, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn hẳn.
Một thiên phú áp đảo nghiền nát tất cả xung quanh, bất chấp cơ duyên.
Kỳ tích gần như bất khả thi khi một mình ngăn chặn đại nạn.
Bóng lưng to lớn, dáng vẻ hành động không chút do dự, như thể đã biết hết thảy mọi sự.
Shincheol của quá khứ cuối cùng cũng hiểu được vì sao Il-Cheoncó thể làm được những điều đó, rằng tất cả đều hợp lý nếu lời hắn nói là thật.
Tôi không khỏi nuốt khan trước tiết lộ bàng hoàng này.
Lão Shin buông lời như thể cảnh báo tôi.
–Đừng hé răng nửa lời về chuyện này với lão già kia.
Thật ra thì tôi vốn dĩ cũng chẳng định nói, nhưng tôi vẫn thấy kỳ lạ khi chính lão Shin lại cẩn mật đến vậy.
…Biết rồi.
Dẫu thế, tôi chỉ khẽ gật đầu mà không gặng hỏi thêm.
Bởi lúc này, đầu óc tôi tràn ngập suy nghĩ rằng ngoài tôi ra, còn có kẻ khác từng hồi quy.
Liệu Thiết Kim Quyền Vương thực sự từng hồi quy?
Nhưng rốt cuộc là thế nào?
Làm sao ông ta có thể làm được điều đó?
Nguyên nhân khiến tôi hồi quy, tôi còn chẳng biết rõ, vậy… có khi nào ông ta lại nắm được…
[Hai người nói chuyện xong chưa?]
Trong lúc tôi còn bận xâu chuỗi những suy nghĩ miên man, Cheolyoung lên tiếng.
Có vẻ ông đã biết tôi đang trò chuyện cùng lão Shin.
[Ngươi vẫn còn tinh tường như ngày nào.]
[Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, người mới là tên kỳ lạ khi không tinh tường ở độ tuổi này đấy, Shincheol.]
Nghe Cheolyoung nói vậy, lão Shin liền giả vờ ho khan.
…Haa, làm như mình khôn lắm ấy.
Thì ra lão già này, kẻ vẫn luôn chửi tôi là đần độn, cũng chẳng sáng suốt gì hơn.
[…Cheolyoung.]
[Ta nghe.]
[Những người còn lại cũng trong tình trạng giống ngươi sao?]
Nghe lão Shin hỏi, bầu không khí liền lặng đi, Cheolyoung như đang cân nhắc câu hỏi.
Ngay khi tôi nghĩ rằng đây lại là một câu hỏi khác ông chẳng thể trả lời…
[…May thay câu này ta có thể trả lời được.]
Cheolyoung tiếp tục cất giọng bằng chiếc miệng cá bập bõm của mình.
[Ngươi hỏi vậy vì muốn tìm Il-Cheon hả?]
[Đúng, vì hắn ta có thể sẽ cho ta câu trả lời.]
[Shincheol, ta hiểu mong muốn của ngươi, nhưng ngươi sẽ không làm được đâu.]
Cheolyoung nói dứt khoát.
[Bởi vì Il-Cheon không còn tồn tại trên mảnh đất này nữa.]
[…Tại sao?]
[…]
[Khốn kiếp, đã nói đến thế rồi thì nói nốt lý do đi chứ!]
[Định mệnh. Chúng ta chỉ là những nô lệ của số phận. Không thể thắng nổi định mệnh đâu, Shincheol.]
[Vậy thì đã sao? Chính miệng ngươi còn nói Huyết Ma đang mưu đồ phục sinh, thế mà giờ lại bảo sẽ buông tay?]
[Ta đã hy vọng điều đó không xảy ra, ta đã nói rồi, ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta.]
Lão Shin dường như tự hỏi vì sao ông cứ khăng khăng gọi lão là hy vọng.
Lý do lão bị lưu lại ở mảnh đất này, cùng với một phần ký ức trống rỗng.
Lý do lão bắt tôi đến Thiếu Lâm, có lẽ cũng là vì muốn tìm câu trả lời.
Tôi cũng hiểu điều đó, thế nên tôi mới đến đây.
[Tất cả các ngươi… Không, tất cả chúng ta. Ta không biết rốt cuộc chúng ta đã ước nguyện và theo đuổi điều gì để thành ra nông nỗi này.]
Giọng lão Shin lúc này lại bình thản khác thường.
[Dù sự việc không như mong muốn, ta cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng ngươi là kẻ dễ dàng gục ngã và bị lung lay như vậy.]
[…]
Cheolyoung từng nói ông đã chịu đựng hàng trăm năm trong cô độc.
Hàng trăm năm đơn độc sống trong một linh vật.
So với lão Shin, người chỉ mới tỉnh lại sau khi bị phong ấn trong bảo vật, thì cuộc đời ông quả thật khác hẳn.
Nếu là tôi, liệu tôi có thể chịu đựng từng ấy thời gian như Cheolyoung?
Có lẽ tôi đã phát điên và sống lay lắt như cá chép từ lâu rồi.
[Haa, nếu ngươi thấy kẻ mệt mỏi này đáng thương hại, thì cứ vậy đi–]
[Hả? Sao ta lại phải thương hại ngươi chứ?]
Cheolyoung sững sờ trước lời lão Shin.
Ông dường như không thể hiểu nổi ý của lão.
Lão Shin tiếp tục nhìn ông rồi nói.
[Ta có thể đã ghét và coi thường ngươi cả đời, nhưng ta chưa từng xem ngươi là kẻ đáng thương.]
[…Cái tên khốn nà–]
[Vậy nên, nếu ngươi buông bỏ hy vọng, thì ta chỉ cần nhặt nó lên thay ngươi.]
Lời lão Shin thốt ra thản nhiên mà kiên định đến vô cùng.
[Chẳng phải đó là lời hứa chúng ta đã lập ra từ lâu?]
[…Ngươi.]
[Nếu ngươi và ta hoán đổi vị trí cho nhau, liệu có gì khác biệt không?]
Trước câu hỏi của lão Shin, Cheolyoung lại lặng thinh.
Nhưng trong sự im lặng lần này, câu trả lời đã hiện rõ.
[Nếu ngươi muốn dừng lại vì đã mệt mỏi, thì cứ nghỉ đi. Ta sẽ để ngươi nghỉ.]
[Ha… Hình như ngươi vẫn chưa bỏ được cái tính thối nát ấy nhỉ.]
[Hả? Vẫn cái gì? Ta của hôm qua thế nào thì hôm nay vẫn vậy thôi.]
Kỳ lạ thay…
Lúc này, tôi lại cảm nhận được khí chất của một đạo sĩ từ lão Shin, thứ mà trước đây chưa từng thấy.
[Ngươi có thể nghỉ ngơi nếu muốn. Và nếu ngươi đã chờ ta…]
Giọng lão Shin ngày càng trầm xuống.
[Ta xin lỗi. Có vẻ ta đã đến quá muộn.]
Một kẻ không hề có ký ức gì, lại gửi lời xin lỗi muộn màng đến bằng hữu.
Dù lão Shin rõ ràng chẳng biết mình phải xin lỗi vì điều gì.
Thế nhưng ông vẫn cúi đầu tạ lỗi.
Con người sao có thể như vậy được chứ?
Dù tôi chẳng sống ít năm, nhưng tôi không thể nào hiểu nổi.
Đây chính là sự khác biệt của bậc vĩ nhân sao?
Đây chính là khí độ của một anh hùng từng cứu thế gian sao?
Cảm giác như, đã lâu lắm rồi, khí chất của vị đại hiệp dưới bóng mai cổ thụ mới lộ ra trong ông, dù chỉ thoáng qua một chút…
[Được rồi, giờ nhanh phun ra ít thông tin mà ngươi biết đi, cái lão hòa thượng vô dụng này.]
…
Tôi rút lại mọi điều mình vừa nghĩ trong đầu.
[Shincheol.]
[Gì?]
[Ngươi định ngăn chặn Huyết Ma sao?]
[Tại sao lại hỏi chuyện hiển nhiên vậy?]
Ông đáp lại như thể đó là điều tất yếu.
[Đó vốn là điều chúng ta từng cố làm. Và nếu ta của năm đó đã thất bại, thì ta bây giờ phải hoàn thành.]
Tôi thật sự không hiểu sao ông có thể nói ra quyết định quan trọng đó bằng một giọng nhẹ tênh như vậy.
[Như ta đã nói, chúng ta hết cách rồi. Ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta…]
[Ta xin lỗi, Cheolyoung.]
Hử?
Trong không gian nơi thời gian đã ngừng trôi, tôi ngửi thấy một mùi hương mai thoang thoảng.
Đạo Khí trong cơ thể tôi vốn đã lắng xuống theo cảm xúc của lão Shin.
Vậy mùi hương này từ đâu mà ra?
[Nếu đã đánh mất hy vọng, thì chỉ cần tìm lại và giành lấy nó.]
[…]
[Đó là cách chúng ta đã sống cả đời. Có thể ngươi đã bị mài mòn bởi thời gian, nhưng ta vẫn là ta của ngày đó.]
[…Shincheol.]
Sợi râu dài của con cá trắng vươn lên khỏi mặt hồ, chỉ về phía tôi.
[Liệu điều đó có thật không? Chẳng lẽ đứa trẻ này là hy vọng của ngươi sao?]
『Không.』
Tôi lập tức phủ định lời nói vớ vẩn đó.
Hy vọng cái quái gì chứ.
Gượng mặt tôi liền méo xệch, bày tỏ rõ ràng rằng mình không muốn dính dáng đến trò hề này.
Tôi vốn đã bận chết đi được, lại còn phải gồng gánh thêm việc nặng nữa?
Thế nhưng, trái ngược với lời tôi, giọng lão Shin lại vang lên, như thể ông đang mỉm cười.
[Đại loại thế.]
『Ông đang nói cái quái gì vậy? Đại loại thế là sao?』
[Ô, đã đi xa vậy rồi thì đừng có chạy trốn chứ.]
『Đi xa cái gì? Tôi còn chưa làm gì hết mà!』
[Thì vốn dĩ ngươi cũng đã định làm việc tương tự rồi, vậy thì cứ chạy thêm một việc vặt có sao đâu.]
『Ông nói cứ như đi chợ tiện thể mua thêm bó rau ấy à?!』
Tôi thậm chí còn chẳng biết Huyết Ma có thật sự phục sinh hay không, nên việc tự lôi mình vào chuyện này nghe chẳng vui vẻ chút nào.
Trong đầu tôi vốn đã đầy ắp chuyện phiền phức phải đối phó như Thiên Ma hay Dok Gojun.
Nếu Huyết Ma cũng nhập tiệc, thì chắc đầu tôi nổ tung mất.
[Nhãi ranh, chính ta là người đã biến ngươi từ một tên vô dụng thành một thằng ngốc tạm dùng được đấy.]
『Ông nói cái quái gì vậy? Tôi tự rèn luyện chính mình, chẳng nhờ vả ai hết.』
Ờ thì, tôi cũng không chắc mình đã rèn luyện đủ tốt hay không, nhưng ít nhất cũng không đến mức tệ.
Bởi nói cho cùng, việc duy nhất mà lão Shin làm cho tôi là chửi bới và gào thét mỗi khi có cơ hội.
[Lúc cần thì ra sức lợi dụng ta! Thế mà giờ nhờ có tí cũng không báo đáp!]
『Mới ngủ dậy thôi mà sao ông đã bắt đầu lảm nhảm rồi thế…』
Hừ, biết thế tôi đã để lão ta tiếp tục say giấc ngàn thu luôn rồi.
Lúc đầu thấy lão quay trở lại tôi còn mừng ít nhiều, chứ giờ chỉ còn hối hận thôi.
Trước phản ứng của tôi, lão Shin chỉ khẽ cười khùng khục.
[Hà. Ta chỉ đùa thôi.]
Nghe chẳng giống đùa chút nào…
Khi tôi và lão Shin còn đang cãi vặt, Cheolyoung lên tiếng chen ngang.
[Quả là một cảnh tượng hoài niệm.]
Đó là những lời ông nói cho chính bản thân mình nghe, chứ không phải cho ai khác.
Lão Shin cũng chẳng buồn hỏi ý nghĩa đằng sau nó.
Bởi vì lão dường như cũng ngầm hiểu.
[Shincheol.]
[Gì?]
[Dù ta có nói gì đi nữa, ngươi cũng sẽ không bỏ cuộc phải không?]
[Ngươi biết rõ rồi còn gì. Thử nghĩ xem, ngươi có tìm được lý do nào đủ để thuyết phục ta không?]
[…]
Cheolyoung chẳng biết đáp lại gì trước lời khẳng định của lão Shin.
[Ta chỉ đang làm điều ta phải làm thôi, Cheolyoung.]
[Ngươi nghĩ rằng chỉ mình chúng ta mới phải gánh chuyện này sao?]
[Nghe những lời như thế từ ngươi, từ một kẻ mà ta cho rằng đã đạt gần đến Bất Diệt… Quả là chẳng hợp chút nào.]
Bất chợt, tôi cảm thấy có bàn tay đặt lên vai mình.
Ta giật mình hất mạnh vai để gạt bỏ cái cảm giác đó. Dù biết đó có thể chỉ là ảo giác, nhưng nó lại khó chịu vô cùng.
[Nếu ta đã quyết rằng đó là việc ta phải làm, thì ai có thể phản đối?]
[…]
Tõm.
Tiếng nước vang lên cùng lúc với bóng cá quẫy, nhưng thế giới vẫn đứng yên bất động.
Cheolyoung, người nãy giờ im lặng, cất lời phá vỡ khoảng lặng.
[Huyết Ma đã tách rời hồn và xác, rồi rải khắp mảnh đất này.]
[Rải khắp? Chẳng phải ngươi bảo hắn đã bị phong ấn rồi sao?]
[Ta đã nói đó là biện pháp cuối cùng mà chúng ta nghĩ ra. Đó cũng là lựa chọn cuối cùng của Il-Cheon.]
Tách rời và phân tán?
Cắt thân thể thì tôi còn hiểu, chứ cắt rời linh hồn thì sao có thể?
[Thân xác hắn bị phong ấn trong Ma Cảnh, linh hồn bị gửi về phương Đông, vô số phần khác kể cả ý thức thì bị xé thành nhiều mảnh rồi tản mác ra bốn phương. Và cuối cùng, năm giác quan của Huyết Ma bị tách biệt và thả xuống Thiên Hải.]
Tôi không sao hiểu nổi những lời này. Linh hồn và thân thể bị chia tách, ý thức và ngũ quan bị xé nát, tôi chẳng thể nào hình dung.
Thế nhưng, đó không phải là điều quan trọng nhất.
Có vẻ lão Shin cũng nghĩ thế, nên mới hỏi.
[…Nếu thật sự có thể làm được chuyện đó, vậy sao ngươi dám chắc Huyết Ma sẽ phá vỡ được phong ấn?]
Gọi là phong ấn thì không hẳn đúng.
Chỉ nghe thôi đã giống như một số phận còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
Trước câu hỏi đó, Cheolyoung chọn im lặng.
Điều đó có nghĩa là ông không thể trả lời.
[…Được rồi, ít ra thì cho ta biết nên bắt đầu từ đâu?]
Khi lão Shin định chuyển sang một câu hỏi khác, bộ râu dài của con cá chép thoáng lướt qua người tôi.
『Hửm…?』
Đó là ảo giác của tôi sao?
Trước khi tôi kịp nhận ra, Cheolyoung đã lên tiếng.
[Hãy đi tìm Myung.]
[Hả? Ý ngươi là Myung vẫn còn sống sao?!]
…Myung,
Đó là cái tên tôi đã vài lần nghe từ miệng lão Shin.
Thiên Lôi Nhất Kiếm, Namgung Myung.
Lão Shin từng so sánh Namgung Jin với chiêu thức của Thiên Lôi Nhất Kiếm trong trận tỉ thí.
Lão đã miêu tả ông ta là một kẻ đáng ghét và khó chịu, nhưng thiên phú thì cao ngất ngưởng.
…Vậy mà giờ ông đang bảo, một nhân vật vĩ đại như thế, đang tồn tại ở đâu đó trên thế gian này, dưới một hình dạng ngớ ngẩn tương tự như con cá kia sao?
Của Hoa Sơn là một hòn đá, còn của Thiếu Lâm lại là một con cá.
Vậy Namgung sẽ thành cái gì đây?
…Dù thế nào, nó cũng chẳng liên quan đến tôi.
[Vậy ta nên bắt đầu bằng việc đi tìm tên Myung đó?]
[Đó là câu trả lời tốt nhất mà ta có thể đưa cho ngươi vào lúc này.]
[Không phải câu trả lời mà ta mong đợi, nhưng thôi được. Ít ra thì chúng ta cũng chưa hoàn toàn hết cách… Vậy Cheolyoung, tên khốn Myung đó giờ đang ở đâu?]
Trước câu hỏi của lão Shin, Cheolyoung vẫy đuôi đáp lại.
[Làm sao ta biết được.]
[…Huh?]
『…?』
Cái gì cơ?
[Ngươi… không biết…?]
[Biết kiểu gì cơ? Ta đã sống trong cái hồ này suốt hàng trăm năm đấy.]
[Vậy thì thông tin ngươi vừa cho ta có ích gì hả, cái thằng hòa thượng chết tiệt kia!]
[Ôi trời… Ta đã nói là kể cả có biết ta cũng chẳng thể nói ra mà, sao ngươi không chịu hiểu với cái đầu óc đần độn đó?]
[Ê oắt con, mau bắt hắn đem nướng ăn đi.]
『Nướng cái con khỉ. Sao tôi có thể nấu chín linh vật của một môn phái khác chứ?』
[Tại sao lại không? Khi mà bảo vật của môn phái ta còn bị đem ra cá cược trong mấy cuộc nhậu đấy thôi.]
『Ờ thì, là Hoa Sơn, nên nghe cũng có thể lắm…』
[Cái gì cơ, thằng nhãi này…?]
Trong khi lão Shin gầm gào tức tối, Cheolyoung lại nhìn tôi bình thản.
Tôi đoán ông đang nhìn lão Shin ở trong cơ thể tôi.
[Shincheol.]
[Đừng có gọi ta một cách thân mật như thế, tên đầu trọc chết tiệt.]
Lão Shin gắt gỏng đáp trả, nhưng câu nói tiếp theo của Cheolyoung khiến ông im bặt.
[…Ta rất vui khi được gặp lại ngươi.]
Không phải ảo giác.
Vảy của ông ấy đã xỉn màu hẳn đi, như thể chúng đã mất đi sắc màu rực rỡ so với lần đầu tôi thấy.
Và lão Shin, dường như cũng nhận ra điều đó, giọng gầm gừ bắt đầu chùng xuống.
[Ngươi định đi sao?]
Giọng Cheolyoung nghe đầy mệt mỏi.
Nghĩ lại lời ông nói về việc buông bỏ, tôi hiểu, dường như ông đang định rời đi—
[Ta thì đi đâu được?]
[…Hở?]
Câu trả lời khác hẳn dự đoán làm lão Shin bật ra tiếng ngớ ngẩn.
[…Chẳng phải ngươi định rời đi sao?]
[Đi đâu?]
[Lên… thiên đường?]
[Thiên đường gì chứ? Ta đã chết rồi cơ mà. Ngươi đang nói linh tinh gì vậy?]
[Thì… cái cách ngươi tỏ vẻ khiến ta nghĩ vậy thôi!]
Ha ha ha!
Cheolyoung bật cười lớn bằng cái miệng cá, bọt nước nổi lên theo.
[Thật ra ta cũng muốn lắm, nhưng không thể. Xiềng xích trói buộc ta đâu có nhẹ đến thế.]
[Vậy thì…]
[Tuy nhiên, ta có thể nghỉ ngơi đôi chút.]
Rắc.
Tôi giật mình bởi âm thanh của vật gì rạn nứt.
Nhìn quanh, tôi nhận ra những vết nứt đang lan ra khắp không gian.
Không gian kỳ lạ này cuối cùng cũng đang sụp đổ sao?
[Tiểu tử.]
Tôi đưa mắt nhìn Cheolyoung khi ông đột ngột gọi mình.
Những chiếc vảy cá lấp lánh giờ đã xám xịt hoàn toàn.
Như vậy có ổn không?
Giờ e rằng chẳng thể gọi con cá này là Bạch Nhã Nghĩa Ngư nữa.
[Ta có thể không đọc được thiên cơ, nhưng nhờ những năm tháng cô độc, ta đã học được cách lắng nghe thế gian.]
Rắc rắc.
Nhiều vết nứt hơn xuất hiện khi Cheolyoung tiếp tục. Không gian trông như sắp vỡ tung.
Ngay lúc nó chuẩn bị tan vỡ…
[Shincheol dường như muốn gửi gắm kỳ vọng vào cậu, nhưng đừng bận tâm quá nhiều.]
Đã cố tình để cho tôi nghe hết những chuyện đó, giờ lại buông lời kêu từ bỏ trách nhiệm.
Sao mà tôi không bận tâm cho được?
[Dù sao thì nghiệp chướng này đều bắt nguồn từ bọn ta, nên nó không phải là gánh nặng của cậu.]
Khi Cheolyoung còn đang nói, tôi cắt ngang lời ông.
『Cho cháu hỏi một câu được không?』
[Hỏi đi.]
『Ngài nói rằng mình biết Huyết Ma, đúng không?』
Có lẽ ông không ngờ câu hỏi lại xoay quanh Huyết Ma, Cheolyoung thoáng bất ngờ.
[…Đúng vậy, ta biết. Rất rõ là đằng khác.]
『Vậy ngài có biết tên thật của hắn không? Huyết Ma ấy?』
Ông có vẻ ngạc nhiên, không hiểu tại sao tôi hỏi vậy.
Tại sao nhỉ?
Tại sao tôi lại hỏi câu này ư?
Tôi biết khả năng này là rất nhỏ, nhưng tôi phải dẹp bỏ những ngờ vực đang vướng mắc trong tâm trí mình sau khi nghe về mọi chuyện.
Linh cảm của tôi về tai họa chưa bao giờ sai, không một lần trong đời.
Nếu coi đây là tài năng, thì tôi có lẽ là thiên tài ở lĩnh vực này.
Tuy nhiên, ngay lúc này thôi, tôi chỉ mong lần này mình sai.
Câu hỏi tôi kìm nén bấy lâu, cuối cùng cũng được thốt ra ở giây phút cuối cùng.
Ban đầu tôi định hỏi lão Shin xem ông có biết tên của Huyết Ma không.
Dù đối phương được hỏi bây giờ là một người khác, nhưng câu trả lời có lẽ sẽ không hề khác đi.
[Tại sao cậu lại hỏi? Chẳng phải sử sách đều ghi lại rồi sao?]
Đúng vậy.
Trái với lời Cheolyoung nói.
Sử sách chưa từng ghi chép gì về tên của Huyết Ma.
Nó chỉ ca ngợi chiến công vĩ đại của năm vị anh hùng, và nền hòa bình mà thế gian nhận được nhờ họ.
Và tôi, đến tận lúc này, chưa từng thấy điều đó kỳ lạ.
『Vậy, đây cũng là điều ngài không thể trả lời sao?』
[…Cậu quả là một đứa trẻ đặc biệt. Không chỉ tràn đầy thiên phú, mà còn dung nạp được cả Shincheol trong người. Hơn nữa, cậu cũng không hề ngạc nhiên khi thấy ta trong hình dạng bất thường.]
Tôi đã chứng kiến nhiều chuyện còn quái dị hơn, nên thế này chẳng nhằm nhò gì.
Tôi thậm chí còn trải qua hồi quy cơ mà, bấy nhiêu đã tính là gì.
[Hừm… Tên của Huyết Ma… Ừ, ta biết.]
Rắc!
Khi bầu trời rạn nứt dữ dội như thể thiên giới sắp sụp xuống, giọng Cheolyoung vang lên rõ mồn một.
[Dok Gojun.]
Nghe vậy, tôi siết chặt nắm tay, răng nghiến ken két.
Quả nhiên, linh cảm xấu của tôi lại chính xác đến rùng mình.
Nhìn xem…
[Đúng vậy, Huyết Ma Dok Gojun. Đó chính là tên của hắn.]
Tôi đã đúng một lần nữa.
Hahaha…
Con mẹ nó chứ.
Cái thứ “tài năng” đáng nguyền rủa này.

