Vol 2

Prologue

2025-08-16

4

“Không thể nào…”

Evangeline Fushima vừa ngồi xổm ở một góc phòng thay đồ vừa lẩm bẩm một mình.

Với mái tóc vàng sặc sỡ cùng với đôi mắt màu ngọc lục bảo, gương mặt cô đẹp đến mức khiến cho người ta cứ ngỡ như đang chiêm ngưỡng một con búp bê. Tuy nhiên, cho đến hiện tại, khuôn mặt ấy vẫn đang phảng phất nét u buồn khó tả.

“Tại sao mình, giữa bao người, lại đi làm cái công việc idol này…?” Một tiếng trước màn debut, cô ấy khẽ buông ra một lời càu nhàu muộn màng.

Thật sự thì, việc này đã xảy ra như thế nào?

Cô ấy đã được phát hiện khi đang đi dạo phố.

Evangeline nhút nhát đã không đủ dũng khí để từ chối lời mời gọi. Vì vậy, cô ấy đã về nhà xin lời khuyên từ bố mẹ, hy vọng rằng họ sẽ giúp cô nghĩ ra cái cớ để từ chối.

Lẽ ra mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi thôi. Nhưng tại sao bố mẹ cô lại phấn khích đến vậy?

Lúc này, Evangeline không nghĩ ra được cái gì cả.

Cô không biết rằng bố mẹ mình là những fan cuồng idol chính hiệu. Họ gặp nhau ở một buổi concert, trở nên thân thiết hơn vì cùng hâm mộ một idol, và bắt đầu hẹn hò cũng bởi vì nó. Sau khi có con, họ dần tiết chế sự cuồng nhiệt của mình, nhưng khoảnh khắc nghe tin cô con gái yêu dấu được chiêu mộ, ngọn lửa đam mê tưởng chừng đã lụi tàn bỗng bùng cháy dữ dội trở lại.

Và thế là, trong khi Evangeline còn đang chật vật để bắt kịp tình hình, bằng cách nào đó cô lại thấy mình đang đứng ở đây.

Bị cuốn trôi theo dòng chảy, hoàn toàn không có quyền tự quyết.

“Idol, hả? Mình thậm chí còn chẳng hiểu rõ họ thực sự là gì nữa…”

Liệu mình vẫn còn kịp chạy trốn không?

Nếu bỏ chạy ngay bây giờ, buổi debut chắc chắn sẽ bị hủy. Nhưng như thế sẽ làm cha mẹ thất vọng, khiến công ty nổi giận, và tệ nhất là… mình sẽ bị nỗi mặc cảm gặm nhấm mất. Mà, thú thật, ngay cả can đảm để bỏ trốn, mình cũng chẳng có.

“…Hỏng bét thật rồi…”

Thu mình ở góc hành lang như một con bọ bé nhỏ, Evangeline dần thả mình vào dòng suy nghĩ hòng trốn chạy thực tại. Bỗng nhiên, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.

Quản lý của mình chăng? Mình đã trốn khỏi phòng thay đồ mà chưa có sự cho phép, nên hẳn là họ đang tìm kiếm mình…

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô quyết định chạy trốn, nhưng nhanh chóng bỏ cuộc và chậm rãi ngước mắt lên với vẻ cam chịu.

Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi ủng đế dày.

Tiếp đến là chiếc áo choàng đen được khoác bên ngoài một chiếc váy quân đội màu đỏ rượu vang.

Cuối cùng là một mái tóc bạc suôn mượt, rực rỡ tựa như ánh đèn sân khấu.

“Huh…?” Bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của một nhân vật kì dị đến thế, Evangeline sững người, miệng há hốc. Chạm phải ánh mắt dị sắc, cô ấy cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.

“Hỡi kẻ mới gia nhập vào hàng ngũ của ta! Hoan nghênh ngươi, đồng minh của ta!”

Một lời chào hỏi lòe loẹt được thốt ra từ…một cô gái lòe loẹt không kém.

“Ừm, x-xin chào…”

Bị choáng ngợp trước sự tự tin áp đảo trong lời nói ấy, Evangeline bất giác lịch sự đáp lời. Với bản tính dễ bị cuốn theo, cô lập tức bị cuốn trôi vào khoảnh khắc đó.

“Ta nghe nói hôm nay là buổi debut của ngươi. Một ngày long trọng như thế, cớ sao ngươi lại co ro ở chốn này?”

Câu hỏi ấy kéo Evangeline trở lại thực tại, bụng cô khẽ quặn lên.

“T-Tớ chỉ là…hơi lo lắng một chút thôi…đã vậy còn bị xếp diễn tiết mục cuối cùng nữa…”

Nhận ra mình vừa phô ra dáng vẻ thảm hại trước một kẻ hoàn toàn lạ mặt, cô ngượng đến đỏ cả tai. Nhưng cô gái kì quặc ấy không hề cười. Thay vào đó, cô ấy gật gù ra vẻ hiểu chuyện, rồi ưỡn ngực đầy tự tin.

“Đừng lo lắng! Kẻ tỏa sáng hôm nay chính là ta! À không, không chỉ hôm nay, mà luôn như thế! Khi bước chân ngươi chạm đến sân khấu, khán giả đã bị ánh hào quang của ta mê hoặc, lạc vào cõi mơ mộng hết rồi! .”

“V-Vậy sao…?”

Không chắc rằng cô gái này đang động viên mình hay chỉ đang khoe mẽ, Evangeline chỉ có thể gật đầu cho qua.

Sau màn tuyên bố đầy ngạo nghễ, cô nàng lập dị bỗng nghiêm mặt lại.

“Nghe này…, công ty chúng ta không phải nơi dễ dãi. Nếu ngươi chưa được rèn luyện để biểu diễn hoàn hảo dù đang run sợ, ngươi đã không được phép debut. Quả thật, chẳng có gì phải lo cả! Chỉ riêng việc đứng đây đã chứng tỏ ngươi đã sở hữu tất cả những tố chất cần thiết.”

“T-Thật sao?”

Lần này, lời lẽ rõ ràng mang tính khích lệ, khiến cho cảm giác lo lắng trong trái tim Evangeline vơi đi phần nào.

“Đúng vậy. Thế nhưng, liệu ngươi có thể bộc lộ những kĩ năng cần thiết vào đúng lúc hay không thì lại là chuyện khác.”

 “Ugh…” 

Mới được cho đôi chút hi vọng thì lại bị dìm xuống, cảm giác nhẹ nhõm trong cô vừa lóe lên giờ đây lại nặng như chì.

“Tch, đừng có cúi gằm mặt như vậy chứ. Nếu ngươi muốn tâm hồn được thanh thản, hãy dõi theo màn trình diễn của ta. Không một tâm hồn nào chứng kiến ánh hào quang của ta mà không cảm thấy phấn chấn! Nào, hãy đứng lên đi!”

Những lời mà cô chưa bao giờ dám nghĩ sẽ được nghe, lại đến từ một cô gái lập dị cùng với một bàn tay chìa về phía mình. Evangeline, vẫn thu mình, ngập ngừng nắm lấy và được kéo dậy bởi một sức mạnh đầy bất ngờ.

“Giờ đây, ngươi đã có chỗ ngồi không thể tốt hơn để xem màn trình diễn của ta. Hãy tận hưởng trọn vẹn đi!”

Để lại những lời như vậy, cô gái ấy sải bước thẳng lên sân khấu.

Không hề có chút do dự nào nơi thân hình nhỏ bé ấy. Cô ấy thong dong bước lên sân khấu và nhẹ nhàng nâng micro lên.

“Đã để các ngươi chờ lâu. Hỡi những tín đồ trung thành của ta, hãy sẵn sàng để cháy hết mình trong đêm nay nào!”

Chỉ với một tuyên bố ngắn gọn, cả khán đài dường như nổ tung, biến nơi đây thành một chảo lửa thật sự.

Từ sau cánh gà, Evangeline ngẩn người dõi theo bóng dáng của cô ấy.

fb3f7dda-f4c5-475b-ac29-d72901490e26.jpg

Cô không thể rời mắt.

Dường như mọi giác quan của cô đều bị hút chặt vào từng động tác, từng cử chỉ của cô gái trên sân khấu.

Điều khiến Evangeline rung động không phải là những lời nói ban nãy—thực lòng mà nói, cô thậm chí còn chẳng hiểu nổi một nửa. Nhưng chính sự hiện diện ấy, màn trình diễn ấy, sự tự tin không thể lay chuyển của cô gái ấy—tất cả đã hoàn toàn mê hoặc cô.

Với ánh hào quang rực rỡ ấy, cô bỗng nhận ra tất cả - ý nghĩa thật sự của hai chữ idol.

Cô muốn trở thành như vậy.

Một thôi thúc mãnh liệt, một niềm đam mê cháy bỏng bất chợt nảy mầm trong trái tim một Evangeline nhút nhát.

Cô ấy vẫn chưa nhận ra rằng giấc mơ của cô đã được thắp lên từ chính khoảnh khắc ấy.

Đó là ngày Evangeline Fushima bước những bước chân đầu tiên với tư cách là một idol.

Và ngày hôm đó, cô ấy đã gặp một cô gái tự xưng là “Ác Mộng Tai Ương”.