“Trời, em làm chị thua đau đấy,” Mutsu-senpai cười gượng gạo trong giờ nghỉ trưa.
Bọn tôi đến phòng hội học sinh để bàn giao công việc, và chị thở dài khi nói chuyện với bọn tôi.
“Không ngờ em lại nhận ra nước cờ thắng đó. Chị chỉ định kiểm chứng lại thôi, ai ngờ tự chuốc rắc rối vào mình.”
Tôi mỉm cười tự tin trước câu hỏi về chiến thắng bầu cử.
“Sao cơ? Thực ra ngay cả khi không có gợi ý của senpai, em cũng có phương án dự phòng rồi. Kết quả chắc vẫn như vậy thôi.”
“Hả? Thật á?!” Nagi kêu lên, kinh ngạc trước lời khẳng định của tôi.
Tôi gật đầu chắc chắn..
“Ừ. Cùng lắm tớ sẽ… quyến rũ Mutsu-senpai để chị ấy tự rút lui.”
Có hơi giống cái gọi “mỹ nhân kế”, nhưng lúc đó không còn kế nào nữa.
Thay vì chạy vạy kiếm hàng trăm phiếu, chỉ cần thắng được một phiếu quyết định của Mutsu-senpai thì là xong.
“…Đúng là chị tự làm hỏng việc rồi,” Mutsu-senpai thì thầm.
“…Tớ suýt nữa lại thua thảm hại,” Nagi ôm đầu.
Vì lý do nào đó, cả hai cô gái cùng ôm trán như muốn ngăn cơn đau đầu, trong khi tôi vẫn vênh váo giải thích. Ơ?
“…Thôi, kệ đi. Nếu hai em thắng được chị, thì chắc cũng đủ tin cậy để các em có thể gánh vác từ giờ,” Mutsu-senpai nói.
Senpai thở dài, rồi thẳng lưng, lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình.
Sau buổi kiểm phiếu hôm qua, Mutsu-senpai được thầy cô đề nghị làm hội phó Hội học sinh và chị ấy cũng đã đồng ý.
Thế là theo kiểu “kẻ thù hôm qua, đồng đội hôm nay”, Mutsu-senpai chính thức gia nhập hội học sinh.
“R-Rất mong được senpai chỉ dạy. Xin chị chiếu cố thêm,” Nagi khom người lo lắng.
Mutsu-senpai gật đầu. “Ừ. Mong được hợp tác Nagi-san.”
Senpai cười rạng rỡ, khiến Nagi vừa mới thư giãn được một chút… thì chuyện xảy ra.
Rầm! Mutsu-senpai đặt một chồng tài liệu khổng lồ xuống bàn trước mặt Nagi.
“Ơ, um… cái này là gì ạ?” Nagi run rẩy hỏi.
“Công việc đầu tiên của hội trưởng. Em đã lập ra một liên minh CLB khu nhà cũ chưa từng có. Đây là tài liệu về thủ tục, dự đoán rắc rối, phương án ứng phó, và cả đàm phán sơ bộ. Em cầm đi, đến phòng giáo viên bàn với các giáo viên phụ trách CLB nhé.”
Senpai cười tươi rói, nhưng lại giao phó khối lượng công việc khủng khiếp.
Thái độ ngây thơ ấy khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Người phụ nữ này… quá giỏi nên chẳng biết kiềm chế gì!
Senpai chắc nghĩ Nagi, người thắng mình, hẳn còn tiềm năng lớn hơn và có thể xử lý dễ dàng hơn.
Phải vạch ranh giới sớm thôi. Nagi nên nói là không thể.
“E-em sẽ cố gắng hết sức…” Nagi run rẩy.
Nhưng Nagi nhút nhát chẳng dám trái lời Senpai.
Với vẻ mặt căng thẳng, cậu run rẩy ôm lấy chồng tài liệu.
“…Tớ sẽ giúp,” tôi nói.
“Ơ… Cảm ơn cậu, Kurusu-kun,” cậu ấy thở phào.
Là người đề xuất liên minh CLB, tôi không thể bỏ mặc. Tôi nhận lấy một nửa chồng giấy.
Vừa nhấc lên, cánh tay tôi đã kêu gào, vai muốn rụng rời ra luôn.
“…Sao không số hóa công việc hội học sinh nhỉ?” tôi đề nghị.
“Trường này bảo thủ lắm. Thầy cô vẫn khăng khăng tài liệu quan trọng phải để giấy,” Mutsu-senpai nhún vai.
“Vậy thì giao việc đó cho Nagi nhé. Chị cũng sẽ giúp.”
Nghe nụ cười dịu dàng của Mutsu-senpai, mắt Nagi rưng rưng. “Ugh… Em… sẽ thử.”
Chết rồi. Tôi định giúp, lại vô tình tăng thêm gánh nặng cho cậu ấy.
“Bọn em đi đây,” tôi nói.
“Ừ, gặp lại sau. Ở đây cứ để chị lo,” Mutsu-senpai vẫy tay với bọn tôi.
Chúng tôi bước ra hành lang.
“…Khó nhằn rồi đây,” tôi lẩm bẩm.
“Ừ thật…” Nagi đồng tình.
Cả hai nhìn nhau, đày mệt mỏi.
“Không được. Mới bắt đầu mà đã nghĩ tiêu cực thì hỏng bét mất. Hãy nghĩ điều gì đó tích cực đi,” tôi nói, cố kéo tinh thần lên.
Nagi gật mạnh. “Đ-Đúng. À, tớ có tin vui! Hôm qua tớ liên lạc với công ty, và họ đã chính thức chấp thuận cho tớ kết thúc hợp đồng rồi.”
“Vậy là Mea chính thức giải nghệ rồi nhỉ,” tôi nói.
Những lời ấy khơi dậy một cảm xúc dâng trào ngoài dự đoán.
Ngày hôm đó, khi tôi gặp cô gái kỳ lạ trong ánh hoàng hôn vàng rực, rồi những ngày tháng náo nhiệt sau đó.
Nhận ra chúng sẽ không quay lại nữa khiến tôi nghẹn lòng.
“…Cậu có hối hận không? Vì đã giúp tớ trong cuộc bầu cử?” Nagi hỏi, ánh mắt lo âu nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, hơi bất lực. “Làm gì có. Cậu đã làm tất cả những gì muốn khi là Mea và kết thúc trọn vẹn rồi, đúng không? Đó là một cái kết hạnh phúc. Chẳng cần gì thêm nữa.”
“…Ừ,”
Nagi khẽ gật đầu, gương mặt nghiêm túc, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này.
Cậu ấy chắc cũng cảm nhận giongynhư tôi.
Nhưng với công việc đầu tiên của hội trưởng đã được bày sẵn, cô cũng phải sớm thay đổi trạng thái thôi.
“Hơn nữa, ta không thể mãi vương vấn quá khứ. Cậu phải dẫn dắt Mutsu-senpai một mình từ bây giờ.”
“Đ-Đúng vậy. Tớ phải gánh Senpai một mình… Một mình?” Nagi đột nhiên khựng lại, mặt cứng đờ.
“Này, nặng lắm. Mau đi đến phòng giáo viên thôi,” tôi thúc giục.
“Cho tớ hỏi một câu…” Nagi nghiêm túc xoay người lại, cứng ngắc như búp bê sắt bị gỉ.
“Cái gì nữa?”
“Kurusu-kun… cậu… không tham gia hội học sinh sao?”
“Tất nhiên là không. Tớ chẳng có lý do gì để ở lại cả,” tôi đáp thản nhiên.
Tôi chỉ đến đây bàn giao vì nhiệm vụ của người quản lý thôi.
“Khoan, khoan, khoan! Thế thì sao được! Tớ không thể đối phó với Mutsu-senpai một mình! Tớ thấy trước tương lai chị ấy sẽ biến hội học sinh thành chính phủ mất!” Nagi hoảng loạn, tay chân vung vẩy.
Tôi suy nghĩ một chút. “Nếu thế thì có khi lại tốt cho học sinh chứ?”
“Có thể… Không, không thể! Như vậy quá vô trách nhiệm! Bao nhiêu phiếu bọn mình vất vả giành được thì sao! Với một người nghiện việc như chị ấy mà nắm quyền thì tớ sẽ chết vì quá tải mất! Cứu tớ với, Kurusu-kun!”
“Ugh… Nghe này, tớ còn bận lập CLB nhiếp ảnh nữa.”
“Guh… C-Cũng đúng, nhưng mà!”
“Với lại tớ cũng chẳng muốn chết vì làm việc quá sức.”
“Cái đó mới là lý do thật đúng không?! Giúp tớ với, Kurusu-kun! Tớ không làm nổi một mình đâu!”
Tôi giả vờ do dự trước ánh mắt cầu khẩn gần như khóc lóc của cô.
“Hmm, làm sao nhỉ? Có lẽ tớ sẽ cân nhắc… nếu có điều kiện phù hợp.”
“Đ-Điều kiện?” cậu ấy cảnh giác hỏi.
“Để tớ chụp hình cậu lần nữa.”
“H-Hình gì? Giống buổi chụp ở CLB may vá sao?!” Nagi lùi lại, ký ức kinh hoàng ùa về.
Tôi mỉm cười gượng.
“Yên tâm, không phải như thế. Chỉ là ảnh bình thường thôi. Những khoảnh khắc đời thường, giống như bây giờ chẳng hạn.”
Tôi bắt đầu bước tiếp, và Nagi phải chạy theo.
“…Tớ đang tính làm một cuốn album,” tôi nói khi cô bắt kịp.
Mắt cô mở to, ngạc nhiên. “Album? Được thôi, nhưng… đột ngột quá. Vì CLB nhiếp ảnh sao?”
“Một phần, nhưng không chỉ vậy.”
…Tôi muốn chụp những tấm ảnh khác với trước kia.
Ngày đó, tôi đã chụp Mea, rồi khoe lên mạng.
Để chứng minh sự tồn tại của mình, rằng nếu không có tôi thì sẽ không có những bức ảnh ấy.
Đó là cái “đặc biệt” mà Mea cho tôi thấy.
Vũ khí của một kẻ tầm thường như tôi để chống lại thực tại vô nghĩa này
Nhưng giờ, tôi không còn thấy cần phải chứng minh với những gương mặt vô danh nào nữa.
Bởi vì tôi đã quan tâm quá nhiều đến Nagi người không còn là “đặc biệt” nữa.
Có lẽ tôi đã tốt nghiệp khỏi cái thế giới trẻ con đó rồi.
Nên giờ tôi muốn chụp ảnh chỉ cho riêng album của tôi và Nagi, chứ không cho thế giới ngoài kia.
“Hơn nữa, biết đâu cậu lại thay đổi hình ảnh của mình lần nữa thì sao? Phải tranh thủ ghi lại phong cách “hội trưởng hội học sinh nghiêm túc” trước khi mất chứ,” tôi nói, che giấu cảm xúc thật bằng giọng trêu ghẹo.
“Tớ hết thay đổi hình ảnh của mình rồi,” Nagi phồng má.
“Thật á? Biết đâu cậu chuyển hẳn sang Gal vui tươi luôn thì sao.”
“Không tưởng tượng nổi đâu. Dù cố thế nào tớ cũng không làm nổi.”
“Ừ, cậu đâu có kỹ năng giao tiếp để làm vậy.”
“Đồng ý nhanh thế có hơi quá đáng không?! …Mà đúng thật, tớ không phủ nhận được.”
…Câu chuyện về tôi và Mea, những ngày tháng theo đuổi cái gọi là “đặc biệt”, đã kết một cách gọi là hạnh phúc.
Điều bắt đầu từ đây là chương mới của tôi và Nagi.Chỉ là một câu chuyện bình thường của hai người bình thường mà thôi…

