Cánh cửa phòng CLB bị đẩy bật ra, Miyahara lao vào như một cơn lốc, tay cầm một chiếc túi giấy lớn.
“Miyahara?! Cậu đi đâu vậy? Hồi nãy cậu biến mất luôn rồi còn gì!”
Tôi ngạc nhiên hỏi, thì cậu ấy hớn hở giơ túi lên.
“Tớ về nhà lấy cái này! Biết hai cậu sẽ bận bàn chuyện khá nghiêm túc, nên tớ chờ ngoài hành lang, canh giờ xuất hiện thật hoành tráng luôn!”
“…Cậu bị gì ám ảnh với mấy màn xuất hiện lố lăng đó vậy… Trong túi là gì vậy?”
Nagi mệt mỏi hỏi.
Đúng lúc đó, đôi mắt Miyahara ánh lên lấp lánh, cậu ấy rút món đồ bên trong túi ra.
Thứ xuất hiện trước mắt chúng tôi là…
“Đ-Đó là…!”
“Ugh… Tim tớ… như bị bóp nghẹt…”
Mắt tôi mở to, còn Nagi ôm ngực lảo đảo.
Thứ Miyahara lấy ra chính là bộ đồ thiên thần sa ngã gothic lolita từ MV đầu tiên “Đôi Cánh Đen Che Lấp Thế Giới” của ác mộng tai ương…!
“T-T-Tại sao cậu có cái đó?!”
Nagi tái mặt, giọng run run hỏi như sắp khóc.
“À thì, tớ luôn muốn thấy Nagi-chan mặc bộ này nên đã lén làm lại! Tớ cảm giác Nagi-chan sẽ hợp cực kỳ với đồ của Ác mộng!”
Tất nhiên là hợp rồi vì Nagi chính là hàng thật.
Linh cảm của fan đúng là đáng sợ thật. Dù tôi không nhận ra, nhưng Miyahara hẳn đã cảm thấy một điều gì đó quen thuộc ở Nagi.
“Đừng… Đừng cho tớ thấy bộ đó nữa…”
Nagi lấy cả hai tay che mặt, xoay người như ma cà rồng bị dí bởi thánh giá.
“Thôi mà, không đến nỗi nào đâu! Tớ còn làm cả bộ tóc giả để cosplay cho chuẩn luôn!”
“Không, không, không! K-Kurusu-kun, cứu tớ!”
Bị dồn vào chân tường, Nagi núp sau lưng tôi, hoảng loạn.
“Này, Reo-kun! Nếu không muốn bị thương thì giao cô gái đó ra đây!”
“Sao tự nhiên cậu nói như bọn thổ phỉ vậy?!”
Tôi lườm Miyahara kẻ đang ôm bộ đồ gothic với đôi cánh đen như thể kho báu cướp được.
“Fufufu… Cậu đừng tự mãn quá, Reo-kun. Cậu có nhận ra điều đặc biệt ở bộ đồ tớ làm không?!”
“Hả? Cái bộ đậm mùi chuunibyou này à… chờ đã, khoan đã…?!”
Tôi nhìn bộ trang phục kỹ hơn và chết đứng tại chỗ.
“C-C-Chất lượng… hoàn hảo! Đủ tiêu chuẩn lên MV thật luôn…?!”
“Chính xác! Tớ đã học may nghiêm túc từ lâu rồi, nên giờ tớ là át chủ bài của câu lạc bộ may! Mà tức là… cái thỏa thuận hai cậu vừa ký với chị hội trưởng ấy? Nó sẽ sụp đổ nếu tớ ‘đào tẩu’ sang bên kia đó!”
“…CÁI GÌ?!”
Miyahara nói đúng nếu người có thể làm ra thứ này gia nhập phe Mutsu-senpai, thì lợi thế “cung cấp người hướng dẫn” của bọn tôi sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!
Tại sao chị ta lại không nói với mình rằng có người giỏi đến mức này chứ?
Tôi liếc nhìn hội trưởng.
Bắt gặp ánh mắt tôi, cô ấy cười khổ.
“Thôi nào, các em được Tsumugi giới thiệu mà. Không đời nào em ấy phản bội em đâu, đúng không?”
Lý lẽ chặt chẽ đến mức tôi không biết phải phản bác sao cho hợp lý!
Chết tiệt, chẳng khác gì ngựa thành Troy tưởng là bạn, nhưng lại hoá ra là kẻ thù.!
“Fufufu. Chiến lược gia bị chết đuối trong chính kế hoạch của tôi. Nào, giao Nagi-chan ra đây để bọn tớ còn chụp hàng tá ảnh chứ!”
Chết tiệt… không ngờ trùm cuối lại đang chờ đợi ở đây!
“A.ll.y… cứu…”
Nagi run rẩy, nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn tôi.
Cô ấy căng thẳng đến mức lỡ miệng gọi tôi bằng biệt danh hồi trước.
Không còn cách nào khác tôi phải ra tay thôi.
“…Cậu nói đúng, bộ đồ này hợp với Nagi đấy.”
“Thấy chưa?”
Miyahara, hài lòng vì tôi đồng ý, liền sáng rỡ cả mặt.
Tận dụng thời cơ, tôi bước tới một bước.
“Nhưng mà Miyahara này, tớ nghĩ bộ này hợp với cậu hơn nhiều ấy!”
“Hở…?”
Bị phản đòn bất ngờ, Miyahara sững người.
Đây rồi cơ hội để tấn công tổng lực trước khi cậu ấy hoàn hồn!
“Nagi dễ thương, nhưng cậu cũng dễ thương không kém đâu, Miyahara! Tớ nghĩ nếu cậu mặc bộ này thì sẽ rất rất tuyệt đấy.”
“T-Tớ thì không hợp với kiểu đồ này cho lắm…”
Đúng như dự đoán, Miyahara bắt đầu lưỡng lự.
Tôi bước thêm một bước, nắm lấy cả hai tay cậu ấy, nhìn thẳng vào mắt.
“Chắc chắn hợp mà! Không có bộ nào mà không hợp với một người dễ thương như cậu đâu! Thành thật mà nói, bộ này sẽ làm lộ ra nét cuốn hút mới của cậu nữa! Tớ nhìn là biết ngay cậu rất dễ thương rồi! Với tư cách nhiếp ảnh gia, không chụp cậu là tội lắm đấy! Làm ơn, Miyahara, mặc nó cho tớ đi để tớ chụp ảnh cậu với nó nhé!”
“T-Thật á…?”
Miyahara đỏ mặt, quay đi chỗ khác, có vẻ lúng túng nhưng không hoàn toàn phản đối.
Đến lúc chốt hạ rồi!
“Chắc chắn luôn! Trông cậu sẽ siêu cực dễ thương cho mà xem!”
“Ugh… thôi được. Cậu nói vậy thì… ngại thật đấy, nhưng… tớ cũng hơi muốn thử mặc một lần. Chờ tớ chút nhé tớ sang phòng bên thay đồ!”
Với bước chân vui vẻ, Miyahara rời khỏi phòng CLB.
Tôi đã thành công đánh lạc hướng cô ấy bằng một loạt lời khen có cánh.
“Phù… thoát nạn rồi.”
Tôi quay sang Nagi để chia sẻ cảm giác nhẹ nhõm khi vượt qua hiểm họa lớn nhất.
“Hứ…”
Thế nhưng, thay vì vui vẻ vì tình hình đã yên ổn, Nagi lại phụng phịu quay mặt đi.
“Ờ… Nagi-san? Cậu sao vậy?”
Tôi không hiểu nổi với vẻ hờn dỗi của cô ấy.
“Không sao cả. Cậu đã cứu tớ rồi, cảm ơn.”
Dù nói cảm ơn, nhưng cái mặt hằm hằm của Nagi vẫn chẳng hề dịu đi khi cô ấy rời khỏi phòng CLB, bước theo sau Miyahara.
“Hồi nãy cậu bảo sẽ ghen nếu tớ đi với người khác, mà giờ chính cậu lại…”
Tôi lờ mờ nghe thấy Nagi lẩm bẩm gì đó khi rời đi.
Sau buổi chụp, bọn tôi rời khỏi CLB may vá sớm hơn những người khác để về nhà.
“Phù, cuối cùng cũng lôi kéo được ít người ủng hộ rồi. Làm tốt lắm.”
Sau khi ngăn được cơn thèm cosplay của Miyahara, bọn tôi đã thành công giành được sự hậu thuẫn của CLB may vá. Suýt nữa thì vỡ trận phút chót, nhưng mọi chuyện kết thúc êm đẹp.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Nagi gật đầu.
“Ừm. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn tớ nghĩ… dù cũng có hơi trục trặc chút.”
Giọng cô ấy có chút châm chọc.
Ý tớ là, tớ đã ngăn không cho cậu mặc lại bộ đồ “Ác Mộng” mà, lẽ ra phải được khen chứ. Nhưng nếu nói vậy thì kiểu gì cũng bị lườm, nên tôi thôi.
“Dù sao thì, thật tốt vì cậu vẫn còn giữ được mối quan hệ từ thời còn là chuunibyou. Nếu không có chúng, bọn mình chắc chết dí luôn rồi. Kinh nghiệm quý giá thật đấy.”
“Ờ thì… đúng là vậy. Nhưng nếu tớ không có quá khứ đen tối đó, thì đã chẳng phải dùng đến mối quan hệ này ngay từ đầu rồi.”
Nagi đáp lại lời khen của tôi với ánh mắt phức tạp.
Dù đã trải qua bao nhiêu lần an ủi hay tìm cách vực dậy tinh thần, nhưng vết thương lòng từ quá khứ của cô ấy vẫn chưa phai nhạt.
Vừa trò chuyện, bọn tôi vừa tản bộ đến một công viên quen thuộc.
“Nơi này là…”
“Ồ, nhớ ghê.”
Nagi và tôi nhìn nhau đầy bất ngờ.
Chính là nơi tôi lần đầu gặp Nagi “Ác Mộng Tai Ương”và cũng là nơi từng chụp vô số tấm ảnh của cậu ấy.
Bọn tôi thường gặp nhau vào tầm giờ này, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bầu trời.
Có lẽ vì thế mà tôi mới thấy dâng lên một cảm giác hoài niệm kỳ lạ.
“…Muốn ghé lại tý không?”
Nagi, có vẻ cũng cảm thấy giống như tôi, khẽ gợi ý với ánh mắt bình thản, không còn hoảng loạn như thường ngày.
“Ừ.”
Tôi gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh Nagi.
“Cảm giác hoài niệm ghê ha?”
“Ừm. Cậu lúc nào cũng đến trễ, nên tớ cứ ngồi đây một mình, chụp phong cảnh giết thời gian.”
Tôi cố tình nhắc lại món nợ cũ nhiều năm trước, khiến Nagi bối rối quay đi.
“Ahaha, xin lỗi. Hồi đó tớ tiêu tiền quá trời vào mấy bộ quần áo, đến mức không đủ tiền đi tàu nữa… nên toàn phải đạp xe tới đây. Mà xa lắm luôn đó nha.”
Tôi chớp mắt vì bất ngờ.
“Cái gì cơ? Vậy đằng sau mấy câu kiểu ‘Ngôi sao đích thực phải xuất hiện sau cùng thật thật phong cách. Đến sớm là dở ẹc!’ chỉ là… vì cậu không còn một xu trong túi thôi hả?”
“Ugh! Tớ hối lỗi rồi mà! Đừng moi lại mấy câu xấu hổ thời đen tối đó nữa!”
Nagi ôm ngực như thể vừa bị đâm trúng tim.
Tôi phì cười rồi bắt đầu đu đưa nhẹ nhàng trên xích đu.
“Không sao đâu. Tớ vốn thích cảnh ở đây. Trong lúc chờ cậu, tìm góc chụp đẹp cũng thú vị mà.”
Với lại, nếu số tiền tiết kiệm được dùng để mua trang phục diễn thì tôi cũng không có gì phải phàn nàn.
“Vậy… cậu chọn trường Suihou là vì lý do đó à?”
Nagi hỏi, chiếc xích đu của cô đung đưa theo tôi.
“Ừ, một phần là vậy. Tớ đâu có nơi nào thật sự gắn bó đâu.”
Bố mẹ tôi suốt ngày chuyển công tác, nên tôi lớn lên trong những lần dọn nhà liên miên.
Tớ chẳng hiểu nổi khái niệm “quê hương” là gì nữa.
Có lẽ… thị trấn nơi tớ gặp Nagi là nơi duy nhất khiến tớ có cảm giác đó.
“Với lại, điểm tớ vừa khớp với yêu cầu đầu vào của trường Suihou.”
“Ugh… Tớ thì phải học hành điên cuồng mới đậu được.”
Nagi bĩu môi khi nghe tôi nói.
“Cậu bận làm idol mà, còn tớ thì dư thời gian. Cậu cố gắng vậy là vì muốn vào hội học sinh à?”
Nagi lắc đầu.
“Không đâu. Đây là trường mẹ tớ từng học. Tớ chưa bao giờ nghĩ nó lại dẫn tới chuyện tranh cử hội trưởng hội học sinh cả.”
Tôi gật đầu trước nụ cười chua chát của cô.
“Phúc hoạ như dây thừng, xoắn chặt với nhau ha.”
“…Câu đó có nghĩa là hạnh phúc và bất hạnh cứ thay nhau mà tới, đúng không? Tớ thì chẳng thấy hạnh phúc đâu cả.”
“Vậy chuyện bầu cử đưa bọn mình gặp lại, làm bạn lại từ đầu, chẳng phải là điều đáng vui rồi sao?”
Nagi khẽ đỏ mặt, rồi quay đi.
“…Cậu nói mấy câu xấu hổ kiểu đó tỉnh bơ ghê.”
Phản ứng nửa thật nửa chối khiến tôi hơi nhói một chút.
“Hừm… Vậy ý cậu là không vui khi gặp lại tớ hả?”
“Không không phải thế mà…”
Khi Nagi còn đang lúng túng giải thích, tôi giả vờ thở dài thườn thượt, vai rũ xuống.
“À phải rồi… cậu còn cải trang để tránh mặt tớ nữa mà. Có lẽ cậu ghét thấy mặt tớ lắm. Đau lòng ghê.”
“Không có chuyện đó!”
Tôi liếc cô bằng ánh mắt đầy u oán.
“Thật không? Vậy thì nói đi: ‘Tớ rất vui khi được gặp lại Kurusu-kun.’”
“K-Kurusu-kun, tớ rất vui khi…khoan, cậu đang chọc tớ! Vai cậu rung kìa! Rõ ràng là cậu đang nín cười!”
…Ai da, lộ rồi.
Tôi không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
“Xin lỗi, tớ vui quá nên không nín được.”
“Tớ thì chẳng vui chút nào cả! Đây không phải kiểu phúc hoạ gì hết!”
Nagi nổi đoá.
“Nè nè, đừng nói vậy chứ. Tớ là tình nguyện viên tận tâm vô điều kiện mà.”
“Tớ… biết ơn thật đó, nhưng…”
Dù nói vậy, sắc mặt cô vẫn có gì đó chưa hoàn toàn hài lòng.
Rồi như vừa nảy ra điều gì, Nagi dừng đu đưa, nhìn tôi chằm chằm.
“Nè, Kurusu-kun… sao cậu lại giúp tớ tranh cử vậy?”
“Sao tự nhiên hỏi vậy? Là cậu nhờ mà.”
Câu hỏi bất chợt khiến tôi hơi cau mày.
“Tớ biết. Nhưng… dù tụi mình từng là bạn, chuyện này chỉ thêm phiền phức cho cậu thôi mà. Vậy sao cậu lại tình nguyện giúp đỡ vậy chứ?”
“À thì…”
“Vì đó là lời nhờ của Nagi-chan tớ yêu quý,” suýt chút nữa tôi đã lỡ buột miệng như mọi khi.
Nhưng khi ánh mắt hai đứa chạm nhau,ánh mắt cô ấy đong đầy bất an và do dự tôi hiểu rõ đây không phải chuyện để đùa được.
“…Vì tớ thấy vui thôi. Đơn giản vậy đó. Đó luôn là lý do khiến tớ bám lấy cậu từ trước đến giờ.”
Mắt cô mở lớn, bất ngờ vì câu trả lời thành thật.
“Vui… thật luôn à?”
“Tất nhiên, lý do chính là tớ không thể làm ngơ khi cậu gặp rắc rối. Nhưng nếu phải kể một ‘lợi ích cá nhân’… thì chỉ có vậy.”
Thật ra, còn những điều tôi chưa kể với Nagi.
Như việc tôi chán ngấy cuộc sống nhạt nhẽo trước khi biết cậu ấy là ai.
Hay cảm xúc rối bời khi nghe chuyện của cậu ấy.
Có cả tá lý do tiêu cực. Nhưng khi nghĩ về lý do lớn nhất khiến tôi hành động…
“Là vì tớ thấy chuyện này sẽ vui.”
“Tớ nghĩ… mình từng bực vì ‘Ác Mộng Tai Ương’ biến mất mà không nói gì. Nhưng khi gặp lại, thấy cậu bị chính quá khứ của mình bị ‘Ác Mộng’ kéo theo… tớ lại thấy thật hoài niệm.”
Ác Mộng Tai Ương. Quả là một cái tên đúng chất.
Ngày xưa cậu ấy kéo tôi đi khắp nơi như một cơn bão. Vậy mà giờ… lại dám gây bão thêm lần nữa, cho chính mình.
Ngớ ngẩn, phô trương, nhưng đúng là Ác Mộng.
Khi nghe câu thoại mở màn hoàn hảo ở quán café hôm đó, tôi không thể cưỡng lại. Tôi muốn được cuốn theo vòng xoáy đó một lần nữa.
“Tớ muốn bị Ác Mộng kéo vào thêm một lần nữa.”
Đó là cảm xúc chân thật nhất.
Ngày xưa, chỉ có tôi bị kéo theo.
Nhưng giờ là cả tôi và Nagi.
Tớ nghĩ… những ngày đó sẽ rất vui.
“…Ra vậy.”
Nagi khẽ gật đầu, nụ cười của cô lấp lánh chút buồn man mác.
Tôi định mở miệng nói gì đó, nhưng
“…Kurusu-kun bị M à?”[note76704]
Cô bỗng hỏi một câu đầy khó hiểu, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Hả?! Ai cơ bị M?!”
Tôi phản ứng ngay lập tức trước sự hiểu nhầm kỳ lạ.
“Thì… tớ không có ý xấu nha, nhưng bị một người rắc rối như tớ lôi đi vòng vòng mà còn thấy vui… chẳng phải là có xu hướng bị M à?”
Nagi nói, giọng đầy trêu chọc, rõ ràng là đang trả đũa.
Nhưng tôi đâu phải dạng vừa.
“Không hề! Tớ chỉ là người tử tế quá mức thôi! Còn cậu mới là kiểu S đó! Tự làm khổ bản thân dữ vậy!”[note76705]
“Ugh!”
Phản đòn trúng tim đen, Nagi ôm ngực lảo đảo.
Hai đứa tôi nhìn nhau, ánh mắt tóe lửa như trên chiến trường.
Nhưng rồi, một cơn gió lạnh đầu đêm thổi qua, khiến cả hai rùng mình và nguội đi đôi chút.
Bầu trời từng nhuộm đỏ rực giờ đã chuyển sang sắc sẫm u tịch.
“…Về thôi?”
“Ừ.”
Bọn tôi lặng lẽ rời khỏi công viên, bước đi chậm rãi.
Kết thúc một ngày dài, hai đứa cạn sạch năng lượng sau mớ tranh cãi vặt vãnh vô nghĩa.
“Kurusu-kun.”
Đang rời khỏi cổng công viên, Nagi bất chợt gọi tên tôi.
“Sao vậy?”
“…Cảm ơn nhé.”
“Hả? Gì tự nhiên thế?”
Tôi liếc nhìn cô ấy, nhưng Nagi bướng bỉnh giữ ánh mắt hướng về phía trước, trông rõ là xấu hổ.
“Tớ chợt nhận ra… mình chưa cảm ơn cậu. Vì đã giúp tớ tranh cử.”
Lời nói chân thành ấy khiến tôi khẽ cười gượng.
“Muộn rồi đó. Tớ giúp vì thấy vui, chứ đâu phải để được cảm ơn.”
“Tớ biết… nhưng mà… vẫn muốn nói.”
Hồi còn là Ác Mộng Tai Ương, cô ấy sẽ chẳng bao giờ thốt ra mấy lời như thế này.
Khi đó, cô coi sự hiện diện của tôi là điều hiển nhiên. Mà tôi cũng vậy.
Được cảm ơn như thế này… bỗng dưng lại thấy xa cách.
Nhưng Nagi bây giờ không còn là người như trước nữa, đúng không?
Một năm rưỡi xa cách đã dựng nên một bức tường vô hình giữa hai đứa.
“Thôi thì nếu cậu đã nói vậy, tớ cũng đáp lại: không có gì. Nhưng mà này, khi cậu thắng cử rồi, tớ không chấp nhận chỉ một câu cảm ơn suông đâu đấy nhé.”
Tôi trêu, và Nagi cau mày.
“Ugh… C-Cậu nói bất ngờ quá, làm sao tớ chuẩn bị được thứ gì hay ho chứ!”
“Vậy nên tớ mới báo trước cho cậu còn biết đường.”
“Cái bẫy gì thế trời?! Đây là kiểu gieo ‘foreshadow’ trá hình đúng không?!”[note76703]
Tôi bật cười khi thấy Nagi hoảng loạn, mắt lúng túng đảo liên tục.
Ừ thì bức tường kia cũng chẳng quan trọng nữa.[note76706]
Dù sao thì… được làm bạn với cùng một người hai lần?
Nghe cũng thú vị đấy chứ?

