Oneshot

Đá

2025-09-15

6

“Gyaa――!!!

Bị xe tải tông văng hơn 300 mét, và giờ tôi ở đây!!”

“Một chàng trai khỏe mạnh nhỉ”

Cái chết ― đó là định mệnh tuyệt đối mà không ai có thể tránh khỏi.

Dù già hay trẻ, nam hay nữ, cái chết sẽ đến với tất cả một cách công bằng.

Hôm nay, lại có một thiếu niên được triệu hồi lên thiên giới.

“Ta là nữ thần của cái chết, Kinogarde…”

“Nữ thần cái chết…? Vậy nghĩa là…

Tôi đã chết, và giờ ở đây để chuẩn bị chuyển đến kiếp sau…

Là như thế đúng không?”

“Sao chưa gì đã vào chủ đề chính ròi…”

Trong thế giới này, con người khi chết sẽ tái sinh thành một sinh vật ở một thế giới khác.

Thế giới bên kia là dành cho các vị thần,

còn loài người thì phải tiếp tục vòng lặp của sự sống bất tận.

Khi chết, con người sẽ được triệu hồi đến đền thờ của Nữ thần Cái chết.

Hình dạng của ngôi đền thay đổi tùy theo mỗi người khác nhau.

Trong mắt chàng trai này, nó giống như phòng giám thị ở trường học.

Cậu ngồi trên ghế xếp, đối diện với nữ thần qua chiếc bàn.

Biển hiệu trước cửa ghi: “Phòng Chuyển Sinh.”

Phải nói rằng, vẻ đẹp của nữ thần thật sự vô cùng diễm lệ.

Cái gọi là “Không bức tranh nào có thể lột tả được vẻ đẹp ấy” có lẽ là hợp nhất để đánh giá nó.

Tiếc thay, đã không thể vẽ thì cũng chẳng thể viết thành câu từ. Thật đáng buồn.

“…Thưa nữ thần, đúng là tôi bị xe tải tông.

Nhưng tôi vẫn chưa tin là mình đã chết…

Cũng có người bị tông rồi vẫn sống sót mà!”

Cậu gượng cười, cố gắng nói chuyện với nữ thần.

Đôi mắt lảng tránh, mồ hôi vã ra như tắm, nụ cười méo xệch.

Ai có thể dễ dàng chấp nhận khi bị bảo rằng mình đã chết chứ?

“…Không, cậu thật sự đã chết rồi”

“Không thể nào… Tôi vẫn còn nhiều điều muốn làm! Còn gia đình tôi nữa…”

“Mỗi người có một cuộc sống của riêng họ… Nhưng cái chết thì luôn công bằng”

Nữ thần lắc đầu buồn bã, khẽ nói: “Hãy chấp nhận đi.”

Chàng trai không biết nên khóc, nên tức giận hay nên cười.

Mọi cảm xúc hòa trộn lại, cậu không phân biệt được đâu là cảm xúc của mình hiện tại.

Dù đó là điều xảy đến với chính bản than mình, cậu lại thấy nó xa lạ như chuyện của ai khác ― và bản thân cậu cũng mong nó chỉ là vậy.

“Đây là chiếc Gương Quá Khứ.”

Nữ thần lấy ra chiếc điều khiển, bật chiếc TV ở góc phòng.

Trong nhận thức của cậu, đây hẳn phải là thiết bị phát lại ký ức.

“Không chấp nhận được cái chết âu cũng là điều dễ hiểu…

Nhưng cái gì đến thì cũng phải đến.

Xin hãy nhìn vào Gương Quá Khứ, xác nhận lại cái chết của mình,

và chuẩn bị sống một cuộc đời mới…”

“Tôi… vẫn còn muốn sống thêm nữa…”

Trên màn hình TV hiện ra hình ảnh chàng trai đang đứng trước vạch sang đường.

Đèn tín hiệu cho người đi bộ xanh.

Cậu cẩn thận nhìn phải, nhìn trái, rồi lại nhìn phải.

Thói quen từ thuở nhỏ vẫn còn đó.

Sau khi chắc chắn không có xe, cậu bắt đầu bước qua đường.

“Aaaaa!!! Tao muốn cán chết người quáaaaa!!!”

“Uwaaaa!! Một chiếc xe tải điên đang lao tới với tốc độ không kịp phản ứng!!”

Thật bi kịch! Chiếc xe tải mất kiểm soát lao thẳng vào cậu.

Nó hất tung cậu lên cao rồi lao đi, chẳng hề trầy xước một li.

Nhưng khốn khổ thay, người bị thương lại chỉ có chàng trai ấy.

Như mớ rẻ rách, cơ thể cậu bay văng gần 300 mét, liên tục xoay tròn trên không rồi đáp xuống đất.

Thế nhưng ― cậu đã xoay tròn trên không để triệt tiêu toàn bộ lực va chạm, và tiếp đất an toàn, không một vết thương.

“Khoan!”

Nữ thần lập tức bấm nút tạm dừng, quay sang nhìn cậu.

Vẻ đẹp không thể vẽ cũng chẳng thể viết ấy, lúc này lại có thể được miêu tả bằng một từ ngay lúc này:

Sững sờ.

“Sao vậy ạ?”

““Sao vậy ạ” cái gì cơ chứ!”

Nữ thần ôm trán, suy nghĩ một hồi, rồi lặng lẽ tua lại.

Cảnh cậu bay như vải rách, xoay vòng trên không, hóa giải va chạm, và tiếp đất trong tiếng vỗ tay của khán giả tưởng tượng. Từ từ đã.

“Khả năng phòng ngự quái quỷ gì vậy trời!?”

“Tôi học cách tiếp đất an toàn trong Judo mà…”

“Tiếp đất an toàn là để lăn trên đất,

chứ không phải xoay vòng trên không!! Cậu là quái vật à!?”

“Chẳng lẽ… thân phận thật sự của tôi…”

“Im ngay! Đừng có thêm vào mấy tình tiết phụ ngay lúc này!”

Nữ thần gào lên, rồi ho khẽ, gò má hơi ửng đỏ.

Có vẻ vừa chứng kiến một “cá thể dị thường” nên đã hơi quá kích động.

Nếu để các nữ thần khác như Kyogarde hay Asattegarde biết, chắc sẽ bị cười nhạo.

“Mà thôi… chắc là cũng có những chuyện như thế xảy ra ha. Ừ, thỉnh thoảng vẫn có.

Cậu bị xe tải tông nhưng không chết… chắc kiểu… kiểu vậy thôi.

Thế nhưng, này, cậu không chết vì xe tải, nhưng sau đó còn nhớ được gì không?”

“Ughh, đầu tôi…”

Chàng trai nhăn mặt, đưa tay ôm lấy thái dương bên phải.

“Xin lỗi, tôi không nhớ được gì cả…”

“Dù sao thì, việc cậu chết là sự thật không đổi đâu… Hãy cùng xem lại qua Gương quá khứ nhé”

Ngón tay thon dài, xinh đẹp của nữ thần nhấn nút phát trên chiếc điều khiển từ xa.

“Phù… cứ tưởng mình sắp chết vì bị xe tải tông, ai ngờ vẫn ổn đấy nhỉ.”

Trong màn hình, Chàng trai vuốt ngực nhẹ nhõm rồi tiếp tục bước đi.

“Này! Cậu đó!”

“À, là Yabako – cô bạn thuở nhỏ có chứng cuồng sát đây mà!” [note80395]

Từ trong màn hình, một nữ sinh trung học nhỏ nhắn vừa vẫy tay vừa chạy đến chỗ chàng trai.

Trên tay cô ta cầm con dao bếp, đồng phục dính đầy máu tươi.

“Yabako cuồng sát! Hôm nay cơn thèm giết người của cậu thế nào rồi?”

Chàng trai vừa mỉm cười vừa bắt chuyện.

“Tất nhiên là vẫn bùng nổ rồi!”

Yabako cũng nở nụ cười đáp lại, rồi lao đến với con dao đang chĩa thẳng vào bụng chàng trai.

Nụ cười trên gương mặt cô lập tức trở nên méo mó.

Mũi dao sắc nhọn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cướp đi sinh mạng của người khác hướng đến.

“Aaaaaa!”

Yabako đâm dao vào bụng chàng trai, hết lần này đến lần khác, không ngừng nghỉ.

Chàng trai hoàn toàn bị động, không có cách nào chống trả.

Yabako còn húc ngã cậu xuống, ngồi đè lên người cậu theo tư thế cưỡi ngựa, tiếp tục ra tay.

Cả hai đều bị nhuộm đỏ bởi máu.

“Không thể nào… vậy ra mình đã bị Yabako cuồng sát giết chết sao…”

“Ra là thế… bị cô bạn thuở nhỏ Yabako cuồng sát giết chết… Tên kiểu quái gì vậy chứ!”

Nữ thần nhấn nút tạm dừng, rồi hét lên:

“Cái kiểu ‘bạn thuở nhỏ cuồng sát’ là thế nào vậy trời!”

“Tên cô ấy là Yabako thôi. ‘Cuồng sát’ chỉ là biệt danh vì chứng bệnh của cô ấy mà.”

“Gia tộc phải tích lũy tội lỗi mấy đời mới ra con bé này vậy!!!!”

Nữ thần ngửa mặt lên trời, gào thét.

Sau đó, nàng khẽ ho một tiếng, nói “xin lỗi”, rồi lại ấn nút phát.

“Tóm lại, cậu đã chết ở đây rồi đấy nhé…”

“Trời ạ Yabako! Tớ cứ tưởng mình chết thật rồi chứ!”

“Xin lỗi mà xin lỗi mà uheheheheheheheheeeeee!!!!!”

Trong màn hình, cả hai cùng cười vang.

Nữ thần lại nhấn nút dừng.

“Tại sao cậu vẫn còn sống vậy trời!!!!”

“Tôi nhớ ra rồi… kỳ tích là tất cả những nhát dao đều không trúng chỗ hiểm…”

“Khái niệm mất cả tấn máu mà vẫn sống ở đâu ra vậy chứ!”

“Sáng nay tôi đã uống cực nhiều nước ép cà chua…”

“Trao đổi chất nhanh như hack vậy á!!!”

“Ừm… chắc là… à…?”

Rồi nữ thần chợt nhận ra cơ thể chàng trai đang dần trở nên trong suốt.

Như thể cậu vốn không thuộc về nơi này, chỉ là một dị vật bị lạc đến đây.

“Cơ thể của cậu…!? Đây là chuyện gì vậy…!?”

“Có lẽ… khi xem qua gương quá khứ, tôi đã không còn cảm nhận rằng mình đã chết, mà thay vào đó lại cảm nhận được mình vẫn còn sống.

Vì thế linh hồn tôi đang bị kéo ngược trở lại với cơ thể… chắc vậy đó.”

“‘Chắc vậy đó’ cái nỗi gì chứ!?”

“Nếu cứ tiếp tục xem tiếp… có thể sự thật rằng tôi chưa hề chết sẽ lộ ra đó!”

Chàng trai lạc quan nói.

Nhưng trước tình huống kì quặc này, nữ thần lại cảm thấy điều đó có phần hợp lí.

“…Trước mắt thì, cứ tiếp tục thôi nhỉ”

Nàng ấn phát.

Aaaaaaa! Muốn bắn chết ai đó quáaaaaa!”

Nữ thần lập tức ấn dừng.

“Cái thành phố này lúc nào cũng loạn như thế hả!!!!”

“Ngày nào cũng vậy mà. Ở thành phố của tôi nó như thế đấy.”

“Thế thì tại sao cậu còn sống tới giờ này hả! Sao không chết xừ đi cho rồi!!”

“Chắc là… do tôi chưa bất cẩn.”

“Câu trả lời kiểu quái gì vậy chứ!!!”

Phát tiếp.

Loạt đạn Gatling xé gió lao về phía chàng trai.

Nhưng cậu lập tức di chuyển với tốc độ siêu việt, vòng ra sau lưng kẻ tấn công và làm một nhát thủ đao vào gáy hắn.

Tên tấn công kêu một tiếng, rồi gục xuống bất tỉnh ngay tại chỗ.

Nữ thần nhìn cảnh đó, không chút do dự liền ấn nút tua nhanh.

Thân thể cậu bé bắt đầu trở nên mờ nhạt hơn.

“Rốt cuộc thì, tôi vẫn còn sống… đúng không?”

“…Ờ, chắc vậy rồi.”

Trong cảnh tua nhanh, cậu bé hết lần này đến lần khác thoát khỏi những tình huống nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.

Nữ thần lúc này đã hoàn toàn buông xuôi.

“Mình còn có thể gặp lại gia đình… tốt quá rồi…”

“Haizz… thế là vai ‘chuyển sinh sang dị giới, lập đội harem bá đạo rồi cứu thế giới’ sẽ dành cho thằng khác.”

“…Khoan, cô vừa nói gì?”

“Định nói là nếu cậu chết, ta sẽ trao cho cậu cheat skill để sang dị giới cứu thế cùng một dàn mỹ nữ đó!”

Cậu bé bắt đầu lấy nắm đấm giáng vào bụng mình.

Hết lần này đến lần khác.

Con người không thể dốc toàn lực tự đánh bản thân.

Cũng giống như việc ta không thể cố ý cắn đứt lưỡi mình khi có ý thức, bản năng sẽ luôn cản nó lại.

Nhưng từng cú, từng cú giờ đây đều là toàn bộ sức mạnh mà cậu có thể dồn vào.

“Tôi sẽ đi chết ngay bây giờ!”

“Cậu đang làm cái quái gì vậy hảaaaaaaaaa!!!!”

Nữ thần lập tức ghì chặt lấy chàng trai đang giãy giụa điên cuồng.

Sức mạnh cơ bắp của chàng trai thật sự khiến ngay cả nữ thần cũng khó lòng giữ chặt được.

“Thả tôi ra! Tôi muốn đi cứu dị giới!”

“Thế còn gia đình thì sao!? Cậu không muốn gặp lại họ à!?”

“Không! Bố mẹ tôi, rồi Pochi, Bob, Michael, Johnny – tất cả sẽ vui vẻ tiễn tôi đi mà!”

“Thế khác gì họ đang bảo cậu ‘chết đi cho rồi’ đâu hả!?”

Nữ thần gào lên, rồi lại hét tiếp:

“Gia đình quái đản gì vậy trời!!!”

“Trời ạ, Bob với Michael với Johnny chỉ là thú nuôi thôi.”

“…Thế còn Pochi?”[note80396]

Cậu bé không trả lời.

Chỉ khẽ mỉm cười trong im lặng.

“Thả tôi ra đi! Tôi hiểu rồi, đây chính là định mệnh của tôi – phải chết ngay tại đây!”

“Dù là nữ thần của cái chết thì cũng không dễ chịu gì khi có người chết ngay trước mặt đâu! Sống tiếp đi chứ! Cố lên!”

“Cô nghĩ tôi sẽ gặp được chuyện gì tốt đẹp chắc!? Thành phố của tôi loạn lạc thế cơ mà!?”

“À… ừm…”

Nữ thần chỉ còn biết gật gù đồng tình.

Cảm giác này cho thấy, nếu cứ thế, chàng trai thật sự sẽ làm đến cùng.

Trên màn hình, đoạn phát tua nhanh đã đến khung cảnh cuối cùng.

Thoáng nhìn thôi cũng thấy – rốt cuộc chàng trai vẫn chưa chết.

“Nghĩa là! Tôi phải chết ở đây thì sứ mệnh của tôi mới hoàn thiện!”

Cơ thể cậu bé lúc này đã mờ như sương khói.

Dù vậy, ý chí tự sát lại hiện rõ nơi đây.

Tên nhóc này… thật sự có ý định chết tại đây.

Nữ thần chỉ còn biết thầm than: xin đấy, làm ơn đừng như vậy nữa…

“Khoan đã, rõ ràng cậu còn sống thì tại sao vẫn chưa biến mất hẳn!?”

“Ý chí hướng tới cái chết… đã lấn át cả sự sống… chính là như vậy đó!”

“Thì sống tiếp đi chứ!!”

Mọi chuyện cứ thế này thì chẳng có lối thoát.

Nữ thần chỉ muốn bật khóc.

Ngồi co ro trong góc phòng, gập mình lại và khóc nức nở cho xong.

“Rốt cuộc, sao cậu lại khao khát được chuyển sinh đến thế hả!?”

“Đương nhiên là vì…!”

Cậu bé hét to. Đôi tay phát ra ánh hào quang như lưỡi dao, phát sáng với luồng khí mạnh mẽ.

“Vì… tôi muốn có bạn gái…!”

Khuôn mặt cậu bé thoáng ửng đỏ.

Ngay giây phút ấy, nữ thần lập tức lao ra phía trước.

Nàng khom người xuống, hạ thấp tầm mắt cho bằng với cậu.

Rồi đặt một nụ hôn lên môi cậu.

“A…”

“Đừng có mà coi thường nữ thần chứ!!!”

Nữ thần hiểu rõ ngay khi phát hiện sự ám ảnh lớn nhất của cậu là nữ giới.

Nàng chấp nhận dùng phương pháp mạnh bạo để thỏa mãn phần nào ham muốn đó.

Nhờ thế, sức mạnh ý chí khủng khiếp muốn hướng về cái chết đã bị xoa dịu.

Đúng như nàng nghĩ.

Cơ thể chàng trai dần bị kéo ngược về thế giới thực, rồi biến mất hoàn toàn khỏi nơi này.

“…Nhưng xin nhớ cho.

Chừng nào tuổi trẻ và khát vọng còn cháy bỏng, tôi sẽ còn muốn chết hết lần này đến lần khác.”

“Thì cố mà sống tiếp đi chứuuu!!!”

Cậu bé tan biến hẳn.

Nữ thần thở hổn hển, nhưng trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm.

Hôm nay đúng là một ngày khổ sở.

Nhưng đồng thời, nàng cảm thấy bản thân vừa trưởng thành hơn một bậc với tư cách nữ thần.

Bây giờ thì, bất cứ người chết nào tới, nàng cũng có thể xử lý được.

Ai đi chăng nữa, cũng có thể tiễn sang vòng luân hồi mới.

“Người tiếp theo… mời vào…”

Nữ thần ho khẽ, ngồi ngay ngắn trên ghế, đợi người chết tiếp theo.

Dáng vẻ ấy thật sự đẹp đến mức không bút giấy nào tả được.

"Gyobobobobo!!”

Cánh cửa bị đá tung ra.

Một quái vật với sáu cánh tay, tám cái chân, hai cái đầu.

Thân thể thì nhầy nhụa như bùn nhão.

Trên cổ nó có đeo một cái vòng.

Tên của nó là—

“Pochi!!!!

【Hết】

Ghi chú

[Lên trên]
Satsujin Shoudou Yabako
Satsujin Shoudou Yabako
[Lên trên]
Chú ý
Chú ý