Tập 01

Chương 1.5: Cô nhân viên văn phòng tsundere là người tốt

2025-09-28

5

Solo-er: Echo

Không làm gì: đàn cá cảnh

Chẹp chẹp

Chương này dặc như kịch, đọc ko nuốt nổi, đmsadfasgfasdgasdgasdfgsadgsd

Thôi mấy hôm nữa vào đọc lại may ra fix dc

=============================================================

Gần sáu giờ tối, tôi kết thúc buổi tập bóng rổ với Yuka.

Dù hôm nay là một ngày xuân nóng nực nhưng nhiệt độ thay đổi ngay khi mặt trời lặn và màn đêm dần tới. Khu vực xung quanh tối dần kèm theo đó là những cơn gió thoảng mát mẻ lướt qua làn da. 

Sau khi Yuka tỉnh dậy và loay hoay xin lỗi, tôi nhét chiếc khăn dùng để kê đầu vào tay nhỏ kèm câu “Dùng cái này đi” trước khi về nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi rời nhà để đi làm. Nơi đó cách căn hộ của tôi tầm mười phút đi bộ. 

Với việc nhiệt độ đã giảm xuống mức thoải mái, chuyến đi trở nên khá dễ chịu – có thêm làn gió càng khiến cảm giác sảng khoái hơn.

“Giờ thì… đến lúc làm việc rồi.”

Tôi đến chỗ làm bán thời gian. Tấm biển neon đề chữ “Festa” sáng rực rỡ. Phong cách trang trí hào nhoáng đến mức lòe loẹt vẫn khiến tôi hơi rùng mình.

“Được rồi, hôm nay lại cố gắng thôi…”

Tôi đi vào bằng cửa sau và thò đầu vào phòng giải lao.

“Ồ, Masato! Đang chờ cậu đây!”

“Masachin, chào! Dạo này sao rồi?”

Những người vừa chào tôi là những đồng nghiệp nam. Theo tôi nghe kể thì nghề này hiếm có nam giới lắm. Tôi không mấy khi có dịp tán gẫu với những chàng trai khác (dù đúng là vẫn có vài người ở trường) nên đây vẫn là cơ hội tốt để kết thân với hội anh em… hay đó là tôi nghĩ thế.

Nhìn quanh, tôi thấy đủ loại màu tóc nhuộm từ vàng, nâu rồi còn cả bạc. Khắp người họ đeo toàn những vòng cổ sáng loáng hay hàng mớ phụ kiện lấp lánh. Nhẫn – thật luôn, cậu kia đeo bao nhiêu cái trên tay vậy? Chói quá đi mất. Tôi muốn nhắc rằng họ hơi quá tay với mấy thứ lóng lánh đó rồi nhưng không phải là không có lý do. Những đàn anh này đều có bảng tên gắn trên ngực áo. Những ký tự được viết lên bằng hiragana là những cái “tên giả” như Yusei, Kazuto hay Shogo.

“Ha ha… Cũng gọi là xoay sở được.”

Tôi ném chiếc cặp vào tủ khóa trong khi đáp lại mấy lời chào. Vâng, đây chính là công việc bán thời gian của tôi: Quán Bar Nam Festa – không phải quán bar với nữ tiếp viên mà là nam.

Sao tôi lại làm việc ở đây hả? Đơn giản là vì nơi này được Aika-san điều hành.

Để đổi lại việc lo cho vấn đề ăn ở, Aika-san đề xuất công việc này cho tôi. Lúc đầu tôi có lưỡng lự vì cái khái niệm quán bar “nam” có hơi lạ nhưng vì đã từng làm công việc phục vụ khách hàng trước nên tôi tự nhủ “Sao lại không nhỉ?” và đồng ý. Thế nhưng đến khi làm mới thấy khó hơn mình tưởng.

Bản thân công việc này không cực lắm và cũng chẳng gặp vấn đề gì với người khác bởi ai cũng tốt hết à. Vậy khó chỗ nào? Cái vấn đề là ở bầu không khí.

Mình vẫn không thể quen được cái bầu không khí tiệc tùng náo nhiệt này…

Tôi rất muốn hòa nhập với những người bạn hiếm hoi đã đối xử với tôi tốt như thế này nhưng bầu không khí thì lại quá căng thẳng. Nhìn họ thể hiện sự dễ thương – hay bạn muốn gọi là gì cũng được – một cách lộ liễu với khách hàng khiến tôi mệt mỏi.

Ừ thì đó là công việc của họ mà nhỉ? Không trách được... Phần tôi thì chưa đủ tuổi nên không thể uống rượu. Tôi có thể phục vụ đồ có cồn thoải mái nhưng không được sờ vào giọt nào nên tôi đành giả vờ hùa theo để hòa nhập.

Và thế là tôi bắt đầu làm việc ở đây nhưng hầu như không nhận được yêu cầu nào. Cũng phải thôi, dịch vụ của tôi bị giới hạn chỉ gồm trò chuyện và cười đùa. Tôi không được uống đồ có cồn nên không ngạc nhiên khi chẳng được mấy khách chọn. Thêm nữa, so với những người khác thì mặt mũi tôi cũng bình thường.

Mấy đàn anh thực sự giỏi diễn hơn tôi nhiều nên chỉ có vài vị khách khác thường mới gọi tôi. Tôi cũng chẳng phiền lắm, ít khách cũng không tệ.

“Rồi rồi, chúng ta chuẩn bị mở cửa! Masato, nhóc phụ trách tiếp tân với dọn sàn nhé!”

Yusei-san ra lệnh cho tôi. Cái tên kia có lẽ là tên giả còn tuổi tác thì đâu đó hơn tôi bốn tuổi. Nghe xong, tôi thay sang bộ đồng phục – một bộ quân phục hải quân bình thường – và di chuyển đến bàn tiếp tân.

Hiện đang là bảy rưỡi hơn. Nơi này chật ních ga khách hàng khiến bầu không khí trở nên vô cùng nhộn nhịp. Đã thế còn là tối thứ sáu vào giờ cao điểm và khách hàng cũng chịu vung tiền mạnh hơn mọi khi.

Giữa tiếng trò chuyện huyên náo trong quầy bar chật kín người, vài mẩu hội thoại lảng vảng trong không khí.

“Ồ, chị gái đỉnh thật đấy!”

“Đúng như mong đợi của tôi, thưa quý cô! Thật tuyệt vời!”

…Ừ, tôi hiểu mà. Đấy là cách thế giới này vận hành nhỉ? Nhưng… càng nhìn tôi càng mệt mỏi.

Ừ thì, một số người tỏ ra điềm tĩnh và “men lì” (kiểu kiểu thế), nhưng mấy gã vẫy đuôi nịnh hót lộ liễu ấy à? Nhìn bọn họ, ừm… làm tôi khó chịu lắm.

Mấy cái kiểu đụng chạm cơ thể quá đà nữa… Thật sự ổn không vậy? Biết rằng họ thật sự cũng chẳng phải người xấu chỉ khiến cái cảm giác sai sai ấy càng nặng nề hơn.

Tôi vừa thẩn thơ với những suy nghĩ đó vừa lấy một tảng đá lạnh lớn từ sau quầy ra và gọt nó bằng chiếc đục băng. Chợt Yusei-san tiến lại gần tôi.

“Này, Masato, cậu có khách yêu cầu kìa. Bàn 3, nhanh lên.”

“Hở? Thật à?”

“Nghiêm túc đấy. Cũng là khách quen nữa. Có khách quen cũng tốt nhỉ? Chăm sóc cô ấy nhé~”

“Ừm… hiểu rồi.”

Khách quen à. Chỉ có đúng một người hay gọi tôi đến mức nghe qua đã biết là ai. Hình như là tuần nào cũng gọi thì phải? Từ lần đầu tôi tiếp rượu chị ta, thứ sáu nào cũng nghe yêu cầu… Tôi bỏ vài viên đá vào ly, lấy thêm một cái cho bản thân rồi tiến đến chỗ bàn 3.

Khi tôi đến nơi, vài đồng nghiệp đã bận chuyện trò rôm rả với những khách hàng khác. Thế nhưng có một vị khách ngồi một mình chờ tôi, dáng ngồi ngay ngắn một cách không cần thiết. Chị ấy lúc nào cũng thế, lúc nào cũng có chút căng thẳng. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh khiến đôi vai mảnh khảnh của đối phương khẽ giật mình.

“Chào buổi tối. Chị lại quay lại rồi nhỉ?”

Tôi đặt hai chiếc ly lên bàn và rót một ly highball vào một trong hai.

Mái tóc đen óng mượt được buộc thành kiểu đuôi ngựa. Bộ âu phục khoác lên dáng người mảnh mai khiến chị ấy tỏa ra bầu không khí của một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.

Ở thế giới này, gọi một ai đó là “người phụ nữ thành công trong sự nghiệp” xem chừng hơi lạc quẻ nhưng từ góc nhìn của một người đến từ thế giới khác như tôi thì đây là cách duy nhất tôi có thể miêu tả về chị ấy.

Dù chị khá cao và có vẻ ngoài thanh thoát nhưng những đường cong uốn lượn đúng chỗ lại toát lên một sức hút trưởng thành. Nói thật, so với lần đầu chúng tôi gặp nhau, chị ấy đã trở nên cuốn hút hơn nhiều, ít nhất đó là cảm nhận của tôi.

“À ừm, chỉ là chị có chút thời gian rảnh…”

Ánh mắt chị ấy đảo lia lịa khắp nơi như muốn trốn tránh tôi. Chẳng đời nào lịch trình của một người như chị lại rảnh một cách thuận tiện mỗi tối thứ sáu và vào giờ cao điểm như lúc này, lại còn tuần nào cũng thế nữa.

Mấy người đồng nghiệp của chị – đấy là tôi đoán thế – ngồi đầu kia bàn vừa nhìn bọn tôi vừa cười trêu chọc.

“Masato-kuuun! Seira đổ chú em đứ đừ rồi đấy nên hãy chăm sóc cô nàng tử tế nhé, ô kê?”

“Miki-san, đừng mà!”

Người được gọi là Miki, có lẽ là đồng nghiệp, cười khúc khích khi nghe đáp lại. Gương mặt cổ đỏ bừng, chắc là say lắm rồi.

“E hèm… Chỉ là trùng hợp thôi đấy nhé? Do bị đàn chị kéo tới đây nên chị đành phải đến đấy. Với lại, ừm, nói chuyện với em là lựa chọn dễ chịu nhất nên chị mới yêu cầu thôi. Hiểu chưa?”

“Ha ha… Cảm ơn chị. Dù chỉ là người ngồi nghe thôi nhưng em cũng khá thích khi chị nói đấy, Seria-san.”

“…Ư ư.”

Tay Seira-san đang cầm dở ly rượu thì đơ ra, mặt chị ấy đỏ bừng. Bộ tôi nói gì sai hả?

“C-Cậu… Cậu nói thế với những người khác nữa hả?”

“Hở? Không, chị gần như là vị khách kỳ quặc duy nhất chịu gọi em đấy, Seira-san…”

“...Ồ. Thế thì được. Đúng đúng. Ai là lại chịu yêu cầu một đứa nhóc thậm chí còn không uống được như cậu chứ?”

“Chính xác.”

Với điệu bộ có chút tsun, chị ngoảnh mặt đi và nhấp một ngụm highball với tiếng ực nhỏ. Lần đầu gặp nhau, tôi thấy hai gò má chị trũng xuống, quầng thâm dưới mắt thì đen sì, ánh mắt như người mất hồn.

Chị thật sự thay đổi rồi

Nhớ lại, phản ứng đầu tiên của tôi là lo cho sức khỏe của chị nhưng dần dà trông chị đã khá hơn. Tôi lén liếc nhìn gương mặt đối phương. Xem chừng đôi mắt tím đầy mạnh mẽ ấy đã đầy sức sống hơn rồi.

Tốt, tốt. Một mỹ nhân như kia phải tràn đầy sức sống như thế mới đáng chứ.

“Thật đấy, cái mụ sếp đó nên chết đi! Gì mà ‘Vậy đó là lý do cô bị đá’ hả? Mụ già chết tiệt… Tôi phải xiên mụ một phát mới được!”

“Ha ha…”

Seira-san càng uống càng hăng. Cực kỳ hưng phấn luôn ấy chứ. Bây giờ chị ấy đang vào chế độ ‘hết ga hết số’ rồi. Gương mặt thì đỏ lựng; đồ uống có cồn mạnh thật ha.

“Ý chị là, đó thậm chí còn chẳng phải chị, sao mụ dơi già đó cứ mỉa mai chị mãi vậy?!”

“Chị đâu có làm gì sai, Seira-san…”

Dù tôi chỉ đang trong vai một người để chị trút bầu tâm sự nhưng đoán chừng từ những lời lẽ kia thì bà sếp đó cũng khá phiền phức. Xem ra dù có ở thế giới nào thì cấp trên tồi tệ vẫn luôn là vấn nạn chung của xã hội… 

Tôi đoán chừng chúng tôi đã trò chuyện khoảng hai tiếng rồi. Thời gian cứ thế trôi qua. Hầu hết khách hàng chọn đổi người mỗi ba mươi phút nhưng Seira-san đã trả thêm chỉ để giữ tôi lại… trong suốt hai tiếng. Tại sao vậy trời???

Không phải là tôi than phiền đâu nhé, đằng nào cũng chả ai yêu cầu tôi mà quán còn vui nữa. Thêm nữa, từ góc nhìn của tôi, Seira-san quả thực là một mỹ nhân. Rồi còn những lúc chị ấy say xỉn và đỏ mặt trông mới gợi cảm làm sao. Ai lại than phiền khi mắt được chiêu đãi như thế chứ.

“Seira~! Đến giờ về rồi~! Cậu định tán tỉnh Masato-kun đến bao giờ? Đi nào!”

“G-Gì cơ? Tớ không có tán ai cả! Không hề nhé! Tên nhóc còm nhom này…” 

“Rồi. Rồi. Em là tên nhóc còm nhom. Hẹn gặp lại chị sau nhé.”

Xem ra chị ấy chẳng tìm nổi từ nào hơn là “còm nhom”. Nói xấu sếp thì được chứ nói xấu tôi xem chừng hơi quá sức. Thật là một bà chị kỳ lạ,

Tôi nắm lấy bàn tay run rẩy và dìu chị ra đến cửa. Thói quen nhỏ này đã trở thành chuyện thường. Có vẻ người đồng nghiệp sẽ lo chuyện thanh toán. Tôi nắm lấy cánh tay Seira-san khi nhận ra đêm nay chị ấy chếch choáng hơn mọi hôm.

Rồi đột nhiên chị dựa vào người tôi. Hành động này cứ như kiểu mấy cặp đôi tíu tít dắt nhau đi chơi. Chị cúi gằm nên tôi không nhìn rõ mặt.

“…Seira-san?”

“…”

Tôi có thể cảm thấy cái siết tay giữ chặt ống áo tôi, có lẽ là hơi chặt quá.

“...Em không được.”

“...Hở?”

“Em không được nhận yêu cầu từ người khác ngoài chị đâu nhé…”

Miệng tôi vô thức mỉm cười. Thật là một yêu cầu ích kỷ. Nhưng cá nhân tôi lại thấy một Seira-san quá đáng như thế dễ thương thật đấy.

“Đừng lo mà. Dù sao em chỉ làm mỗi thứ sáu.”

“...Ừ nhỉ.”

“Mà thứ sáu nào chị chẳng gọi em, đúng không?”

“...Đúng.”

Tôi vẫn không thể thấy mặt chị.

Nhưng tôi có cảm giác chị đang mỉm cười. Vâng, vâng. Thấy được nụ cười của quý khách là món quà với nhân viên. Có khi đây mới là phần thưởng thật sự của công việc này.

Sau cùng, cô đồng nghiệp kia cũng đến đỡ lấy vai Seira-san trong khi chị ấy di chuyển một cách vụng về, say quắc cần câu.

…Chị có về nhà nổi không thế? Tôi hơi lo rồi đấy.

Nhưng nghĩ lại, so với thế giới cũ thì trường hợp này cũng chẳng khác mấy ông chú văn phòng say xỉn ngủ gục gần ga tàu sau bữa nhậu. Cuộc sống thật là…

“…Masato.”

“...? Ồ, Aika-san. Hôm nay làm việc vất vả rồi.”

Khi tôi quay lại quầy sau khi tiễn khách, tôi bắt gặp Aika-san đang ở đó, biểu cảm nghiêm trọng hơn thường ngày.

“Chị đã nói là bỏ kiểu nói trang trọng đó đi rồi mà… Mà nghe kỹ này, Masato. Em cần phải cẩn thận đấy.”

“Sao chị?”

Có lẽ là do thái độ bất bình căng thẳng hơn bình thường mà tôi cảm thấy hơi bị áp đảo.

“Mấy người như kia ấy. Họ là kiểu có thể sẽ làm một vài chuyện điên rồ. Như bám đuôi chẳng hạn.”

“G-Gì cơ? Chị nói thế có hơi phóng đại quá không ạ? Em cùng lắm có khi cũng chỉ là người mà chị ấy thích nhất thôi.”

Đúng, tôi đồng ý là Seira-san có thích tôi. Tuần nào cô ấy cũng gọi tôi, mà còn đến đều đặn nữa, rồi còn yêu cầu hai giờ liền. Nhưng tôi không nghĩ chị ấy bị ám ảnh đến thế, đến cái mức làm mấy chuyện điên rồ.

“Em ngốc lắm. Em thật sự bất cẩn với mấy chuyện này đấy. Cẩn thận chưa bao giờ là thừa. Nếu có gì lạ thì nhớ báo chị ngay nhé, rõ chưa? Không có ngoại lệ.”

“Ừm, vâng ạ…”

Nghiêm trọng thế luôn à? Tôi nghe Seira-san từng có bạn trai và cô ấy cũng không mang cho tôi cảm giác đó.

Aika-san quả là một phụ huynh bao bọc quá mức…

Tôi thật sự biết ơn Aika-san – chị chẳng khác gì người nhà với tôi. Nhưng đôi khi sự quan tâm ấy có hơi quá đà.

“Nhớ giữ liên lạc đấy.” Chị nói thêm trong khi rút một điếu thuốc từ túi ngực và đi ra cửa sau.

Lúc đấy là tầm nửa đêm.

“Oáp…”

Sau khi xong ca của mình, tôi đi về nhà. Vừa bước qua cửa quán, tôi đã thấy vài người đã say ngủ vạ vật bên đường.

Quả là thứ sáu mà…

Lách qua những bóng người nằm đây đó, tôi rảo bước trở về. Căn hộ của tôi cách không xa lắm – chỉ cần đi tắt qua công viên gần đây là được. Dù sao cũng là do Aika-san đã sắp xếp cho tôi một chỗ làm gần nhà.

“Mai… là ngày nghỉ. Đánh một giấc tới trưa vậy…”

Hôm nay nhiều chuyện thật. Tôi mệt mỏi lắm rồi nên về kiểu gì cũng ngủ như chết. Tôi kiểm tra điện thoại – lịch ngày mai trống – rồi cất nó đi. Một lát sau, tôi về đến nhà và rút chìa khóa ra…

“…?”

Chợt tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

“Có lẽ là tưởng tượng thôi ha.”

Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả. Chắc do mệt mỏi thôi. Đến lúc tắt nguồn rồi. Tôi mở cửa, bước vào rồi khóa lại. Nhân tiện móc cái xích vào để đề phòng. Tắm qua rồi lên giường thôi.

Kể cả khi đang tắm, tôi vẫn không rũ bỏ được cảm giác sờ sợ rằng ai đó đang theo dõi mình. Chỉ tới khi nằm gọn dưới chăn, những mối bận tâm đó mới nhanh chóng tan đi.

Tôi chìm dần vào giấc mộng, quên đi sự thật rằng mình nên nghiêm túc để ý cái cảm giác kỳ lạ kia hơn.