Chương 1-50

Chương 3: Câu Chuyện Ma Đầu Tiên - Thông Báo Phát Thanh (3)

2025-10-14

1

[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh, hiện tại trường đang bị mất điện, nên hiện tại hệ thống điện đã ngừng hoạt động. Vì không thể phát truyền hình trực tiếp, lễ khai giảng sẽ tổ chức tại sân trường. Mời các tân học sinh tập trung ở sân trường. Xin nhắc lại, phòng phát thanh xin thông báo… ]

Đám học sinh càu nhàu tỏ vẻ khó chịu khi bắt đầu rời khỏi lớp. Còn tôi chỉ ngồi đó, đầu óc trống rỗng.

Khi hầu hết học sinh đã lục tục kéo đi, trong lớp chỉ còn lại tôi và vài đứa nấn ná, tôi chợt nhớ ra một điều.

‘Giờ đến lúc cô giáo kia sẽ lại đến và đuổi tụi mình ra ngoài…’

Đã ba năm trôi qua kể từ ngày hôm đó.

Nhưng có lẽ vì những ký ức kinh hoàng ấy không thể nào quên được, tôi vẫn có thể nhớ lại mọi chi tiết như thể mới diễn ra ngày hôm qua.

Đúng như tôi nhớ, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Cô giáo trẻ phát hiện chúng tôi vẫn còn trong lớp và dừng lại, thò đầu vào.

“Sao mấy đứa còn chưa ra ngoài đi?”

“......”

Nghe thấy câu nói đó, tôi đảo mắt nhìn quanh lớp và phát hiện ra ngoài mình ra vẫn còn ba học sinh nữa.

Một là cô bé nhỏ nhắn, trông như cún con, nhìn vẫn ra dáng học sinh cấp hai.

Người thứ hai là một cậu mọt sách đeo kính, cũng nhỏ con, trông như con nhà gia thế.

Cuối cùng, đang gục đầu ngủ trên bàn ở dãy cuối là một nữ sinh với mái tóc tẩy vàng hoe.

Ba người đó vẫn ở lại.

“Nào, chúng ta nhanh chân ra ngoài thôi. À, gọi nhóc ở cuối lớp dậy nữa nhé.”

Cô giáo khoanh tay và dựa vào khung cửa, ra vẻ sẽ không đi cho đến khi thấy chúng tôi rời khỏi lớp.

Cô bé cún con và cậu mọt sách đeo kính liếc nhìn nhau, chần chừ.

Hỏi ai cũng biết, cô gái ở cuối lớp trông ra dáng dân chơi thứ thiệt. Cả mái tóc tẩy vàng hoe lẫn chiếc áo phao vừa phồng vừa diêm dúa đều hét lên hai chữ “chị đại”.

‘Xem ra cả hai người bọn họ đều sợ phải đánh thức cô nàng đó’

Tôi thở dài. Lần trước mọi chuyện thế nào nhỉ? 

Tôi thở dài. Lần trước mọi chuyện thế nào nhỉ? Hình như nếu chúng tôi đợi một chút thì cô ta sẽ tự tỉnh. Đầu óc tôi trống rỗng, dù sao cũng đã ba năm rồi. Tuy nhiên, càng tương tác nhanh, ký ức sẽ càng quay trở lại nhanh hơn.

“... Để em gọi bạn ấy.”

Tôi nói với hai người đang lề mề rồi tiến về phía cuối lớp.

Dù gì đi nữa, tôi cũng đã sống nhiều hơn mấy đứa nhóc này ba năm. Trước khi quay về thời điểm này, tôi là người đã tốt nghiệp cấp ba và đỗ đại học.

Mặc dù cô gái kia toát ra vẻ ‘đừng làm phiền bà’, nhưng cái gọi là đẳng cấp trong giới dân chơi cũng chỉ là trò cười với tôi.

“Ơ, ờm, à… À, ờ, ờm… Ờ…”

Nhưng sao mình lại lắp bắp thế này?

Tôi hắng giọng và cố nói lại.

“À, ờm…”

A khèm.

“Ừm, bạn ơi… cô giáo bảo chúng ta lập tức ra ngoài…”

Vì không có phản ứng, tôi dũng cảm chọc vào áo khoác của cô ta. Lúc đó, cô nàng đáng sợ cuối cùng cũng nhăn nhó ngẩng đầu dậy.

Bốn chúng tôi cuối cùng cũng theo cô giáo ra ngoài hành lang.

‘Chết tiệt… Cứ thế này mà ra dự lễ khai giảng thì mọi chuyện lại y hệt…’

Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được. Tôi không thể để đầu mình nổ tung, cũng không thể chạy đến mức ngất xỉu một lần nữa. Tôi cần phải tạo ra một sự thay đổi nào đó, nhưng phải làm gì bây giờ?

Tất nhiên, suy nghĩ đầu tiên của tôi là phải trốn buổi lễ khai giảng này.

‘Nhưng bằng cách nào?’

Cô giáo cũng đang đi đến buổi lễ. Vì điểm đến của chúng tôi về cơ bản là giống nhau, sẽ rất kỳ lạ nếu tôi lẻn đi một hướng khác.

Tôi cố gắng nghĩ ra các cách để trốn và nấp ở đâu đó, và tất nhiên là cuối cùng nghĩ đến việc giả bệnh.

“Ơ, cô ơi?”

“Sao vậy em?”

Cô ấy phải quay lại nhìn tôi, vì cô đang đi xuống cầu thang trước.

“Em bị thiếu máu từ nhỏ rồi ạ… Nếu đứng lâu hoặc ở ngoài nắng lâu, em hay bị ngất lắm, nên là…”

“Vậy à?”

Nhưng sau khi quan sát một chút, cô đáp lại

“Trông em đâu có gầy lắm đâu?”

“Thật ra là mọi người hay hiểu lầm ạ. Bệnh thiếu máu không hề liên quan đến cân nặng đâu cô.”

“Thật không?”

Cô ấy lại một lần nữa chậm rãi quan sát tôi và cân nhắc.

“Tệ đến thế cơ à? Em nghĩ mình không trụ qua nổi buổi lễ khai giảng sao?”

Đây là cơ hội của tôi, nên lần này tôi tỏ ra yếu ớt hơn.

“Vâng, đặc biệt là sáng nay. Em thấy hơi bị chóng mặt… Em nghĩ sẽ nguy hơn nếu em cứ đứng ngoài nắng…”

Tôi cố gắng thêm thắt một chút khi nói rằng mình cảm thấy không khỏe sẵn. Tôi lảo đảo và víu mày.

Sau khi vẻ do dự được bộc lộ trong ánh mắt của cô. tôi liền chớp lấy cơ hội nói thêm vài lời.

“Nếu bây giờ em bỏ đi thì lát nữa khó quay lại được vì đông người lắm… mà nhỡ em có mà bị ngất, mẹ em mà đến thì sẽ làm ầm lên đấy cô…”

Tôi gợi ý thêm một chút rằng nếu có chuyện gì xảy ra, sự việc dần sẽ trở nên khó giải quyết.

Liệu cô có thể xử lý nổi không? Và thực ra, đối với cô giáo này, việc tôi có thể tham dự buổi lễ khai giảng không cũng chẳng quan trọng.

Chẳng qua là cô ấy chỉ phát hiện tụi mình khi đang đi đến buổi lễ. Nên thật sự không thấy cần phải chúng tôi phải có mặt ở đó.

Cô giáo lại quan sát tôi từ đầu đến chân rồi mới gật đầu và đưa ra quyết định.

“Cô hiểu rồi. Vậy cô sẽ dắt em xuống phòng y tế. Chắc em cũng không biết đường đâu, nên cô sẽ dẫn em đi. Em cứ nghỉ ngơi ở đó suốt lễ nhé.”

“Em cảm ơn cô nhiều ạ.”

Có vẻ như tôi đã thành công.

“Ba em không được đi đâu đó đâu đấy. Phải tham dự lễ khai giảng đó, nghe chưa?”

“Dạ…”

Sau một câu trả lời uể oải, ba người kia đi về phía sân trường. Vẻ mặt cau có của cô nàng dân chơi kia trông cũng có chút thú vị.

Sau khi cô giáo dắt tôi đến phòng y tế, cô cũng quay trở lại sân trường. Tôi giả vờ nằm nghỉ trên giường một lát, và khi không có ai để ý, tôi quay lại lớp học.

‘Cứ như thể mình sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường chờ đầu bị nổ tung ấy.’

Mình phải làm gì đó để thay đổi kịch bản… Mình phải tìm ra một cái để thay đổi.

Một bước ngoặt!

Và rồi một ý nghĩ lóe lên đầu tôi. Trong kiếp trước, khi xem TV trong bệnh viện, chẳng phải các chuyên gia đã nhấn mạnh một điểm khác biệt khi đưa ra ý kiến sao.

[Vậy điểm khác biệt giữa những người sống sót và các nạn nhân là gì? Được biết những người sống sót cũng có mặt tại hiện trường vào thời điểm diễn ra lễ khai giảng.]

[Vâng, điểm đó khá là bí ẩn. Ban đầu, người ta cho rằng tốc độ thoát ra là rất quan trọng, vì hầu hết những học sinh thoát khỏi sân trường đều sống sót. Tuy nhiên, đã có báo cáo về một số học sinh đã thoát ra nhưng vẫn tử vong.]

[Chắc hẳn phải có một điều kiện nào đó khác ngoài việc chỉ đơn giản là thoát khỏi hiện trường một cách nhanh chóng.]

[Có vẻ là như vậy.]

Thực tế, trong lần thử đầu tiên, đầu tôi nổ tung mặc dù đã thoát ra khỏi trường. Tôi chỉ may mắn sống sót trong lần thứ hai do đã chạy xa hơn.

Tôi nghe nói rằng có người đã chạy xa như tôi nhưng vẫn nổ đầu mà chết. Chỉ chạy xa và nhanh hơn không phải là yếu tố duy nhất giúp sống sót.

Phải có một lý do nào đó.

‘Nó sẽ là gì… Tại sao mình lại có thể sống?’

Két.

Trang đắm chìm trong suy nghĩ, tôi mở cửa lớp và thấy một điều bất ngờ. Hình như ba người lúc trước đã đi đến sân trường đã quay lại lớp học.

Cô bé nhỏ nhắn, cậu mọt sách đeo kính, và cô nàng dân chơi thứ thiệt… Mấy người này đã quay lại lớp và ngồi không ngay đó.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

“Sao mọi người lại ở đây?”

“À, ừm…”

Khi tôi hỏi, cô bé nhỏ nhắn lắp bắp trước khi chỉ vào cô nàng dân chơi và trả lời.

“Tức là, bọn mình định đi… nhưng mà cậu ấy tự dưng quay lại lớp nên bọn mình cũng đi theo…”

Trong lúc cô giáo đưa tôi đến phòng y tế, vì không còn ai giám sát, cô nàng dân chơi chắc hẳn đã thản nhiên quay trở lại lớp học.

Và có vẻ như hai người kia chỉ đi theo cô ta…

“Mấy người cũng gan hơn tôi nghĩ đấy.”

“Cái đó…”

Cô bé rõ ràng là bối rối. Tôi biết cô ấy bằng tuổi tôi, nhưng ngoại hình và hành động của cô ấy làm tôi nhớ đến một người nhỏ tuổi hơn.

Có phải cô ấy lo lắng vì, không giống tôi có lý do chính đáng, họ chỉ đơn giản là đang trốn học? Dù vậy, cũng không có lý do gì để bối rối đến thế.

‘Mình cũng ở trong hoàn cảnh tương tự thôi.’

Đã đến nước này, tôi quyết định rằng mình nên nói chuyện với họ và cố gắng tìm một vài manh mối trong lời nói của họ. Khác với phản ứng thường ngày, tôi chào hỏi trước.

“Tôi là Lee Joon. Tên chỉ có một chữ.”

Hơi do dự, cô bé đáp lại bằng tên của mình.

“Tên mình là Yoon Sunah…”

Với một giọng lí nhí, cô ấy chỉ kịp nói thêm ‘rất vui được gặp bạn’ trước khi mặt đỏ bừng. Có vẻ như cô ấy không quen nói chuyện với người khác.

Sau đó, cậu mọt sách đeo kính chào tôi với một giọng điệu cứng nhắc.

“Tôi là Ahn Gyeongwon. Cậu bị thiếu máu mà ở đây có ổn không vậy?”

Mình tự gọi nó là ‘cậu mọt sách đeo kính’, ai mà ngờ tên nó lại là Ahn Gyeongwon… (Ahn Gyeong là An Kính Nguyên, có nghĩa là kính mắt).

“Ừ, tôi ổn mà. Vụ thiếu máu chỉ là lời nói dối thôi.”

“Cái gì?!”

Cậu mọt sách, Gyeongwon, kinh ngạc hét lên và cô bé Sunah trông còn nhỏ tuổi khẽ cười khúc khích.

“Tôi không nghĩ người gan dạ là bọn tôi đâu, mà là cậu đấy.”

“Thì… chuyện nó thế.”

Mặc dù tôi không khỏi thắc mắc tại sao giọng điệu của cậu ta lại cứng nhắc như vậy, tôi chỉ cho qua và nghĩ rằng đó là một trong những học sinh mới đang quyết định xây dựng hình tượng cho mình.

Cô nàng dân chơi ở cuối lớp không có ý định tham gia vào cuộc trò chuyện, nên vẫn tiếp tục gục mặt xuống ngủ.

Tôi hỏi Gyeongwon và Sunah vài câu với hy vọng tìm hiểu được một số manh mối khả thi.

“Nhưng tại sao ngay từ đầu mọi người lại cố gắng ở lại lớp học vậy?”

“Mình thì…”

Sunah lẩm bẩm nhỏ nhẹ trước.

“Bị muộn, vì mình thường chậm chạp…”

“... Ra vậy.”

Có vẻ như không có lý do gì đặc biệt. Chính lúc đó, chuyện đó đã xảy ra.

Một tin nhắn hiện lên trước mắt tôi.

[Độ hiểu biết của bạn về Yoon Sunah đã tăng thêm 5.]

[Thông tin chi tiết có thể được xem sau khi bạn mở khóa Cửa sổ Trạng thái.]

‘Lại một hệ thống giống game nữa mà mình không chắc chắn lắm…’

Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn và suy ngẫm, Gyeonwon trả lời.

“Tôi nhớ đến câu chuyện ma về thông báo của trường, nên tôi đã không đi…”

“Cái gì?”

“Chuyện ma về thông báo phát thanh. Vì có mất điện.”

Sau khi thấy vẻ mặt bối rối của tôi, Gyeongwon tiếp tục giải thích thêm đôi chút.

“Một ngày nọ, trường bị mất điện, khi đó đột nhiên một thông báo phát thanh vang lên. Mọi người được yêu cầu tập trung ở sân trường. Cậu không biết câu chuyện ma này à? Nó nổi tiếng lắm đấy, cậu không biết sao?”

“Chuyện ma?”

Chuyện ma.

Không ngờ mình lại nghe thấy những từ đó ở đây. Tôi kéo cửa sổ tin nhắn lên.

“Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Trường Cao trung Nakseong - ngôi trường của những điều bí ẩn và huyền bí. Hãy khám phá những bí mật ẩn giấu bên trong ngôi trường, chiến đấu với những huyền thoại và chuyện ma trong khuôn viên trường để…”

Những từ mà tôi đã thấy vô số lần khi liên tục chết đi: Chuyện ma.

Liệu điều đó có liên quan gì đến tình hình hiện tại không?

“... Xin lỗi, nhưng cậu có thể giải thích chi tiết hơn cho tôi được không?”

“Hả?”

Thấy sự nghiêm túc đột ngột của tôi, Gyeongwon giật mình.

“Cậu muốn nghe cụ thể phần nào?”

“Câu chuyện ma đó, tôi muốn nghe toàn bộ.”

“Hừm…”

Lúc đầu cậu ta nhìn quanh lo lắng, nhưng ngay sau đó gật đầu và bắt đầu câu chuyện của mình, như thể đang đọc thuộc lòng từ một cuốn sách.

“Một ngày nọ, trong giờ tự học buổi tối, trường đột ngột mất điện. Các học sinh lúc đầu rất ngạc nhiên vì trời đột nhiên tối sầm, nhưng ngay sau đó một thông báo được phát đi. Do mất điện, có kế hoạch cho học sinh về sớm, vì vậy họ được yêu cầu tập trung ở sân trường.”

Gyeongwon có vẻ là kiểu người thích khoe kiến thức của mình. Cậu ta có thể kể câu chuyện một cách rõ ràng, trôi chảy, không có một chút ngập ngừng nào.

[Độ hiểu biết của bạn về Gyeongwon đã tăng thêm 10.]

[Thông tin chi tiết có thể được xem sau khi bạn mở khóa Cửa sổ Trạng thái.]

Không biết lúc nào, Sunah đã lặng lẽ đến gần hơn và tập trung vào câu chuyện.

Câu chuyện ma về thông báo phát thanh đó như thế này:

Một thông báo yêu cầu mọi người đến sân trường vì mất điện.

Các học sinh hào hứng thu dọn đồ đạc để ra sân trường, nhưng học sinh thứ nhất vẫn tiếp tục ngồi đó.

Học sinh đứng thứ hai hỏi học sinh thứ nhất tại sao cậu ta chỉ ngồi đó. Và rồi học sinh thứ nhất trả lời,

‘Làm sao có thể có thông báo được phát ra khi đang mất điện chứ?’

“……”

Tôi lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo trước khi lên tiếng.

“Thế thôi à?”

“Ừ, hết rồi. Lần đầu cậu nghe à?”

“Không, tôi nghĩ mình có thể đã nghe ở đâu đó lâu lắm rồi…”

Hình như là trong một cuốn truyện “Scary Stuff is Just my Style” thì phải?

(T/N: 'Scary Stuff is Just my Style' là một bộ truyện tranh rất lâu đời và nổi tiếng ở Hàn Quốc, có rất nhiều truyện ngắn. Bộ truyện có cả truyện kinh dị lẫn truyện hài hước dưới tên 'Funny Stuff is Just my Style'. Bộ truyện tranh này bắt đầu ra mắt vào năm 2002.)

Tôi nghĩ mình đã đọc một cái gì đó tương tự trong một cuốn sách một lần.

“Không còn gì nữa sau đó à?”

“Ừ, nó chỉ kết thúc ở đó thôi.”

“... Ra vậy.”

Sau khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, Gyeongwon ho một tiếng và bắt đầu nói thêm một chút.

“Nhưng có rất nhiều phiên bản khác nhau của câu chuyện này. Trong một phiên bản, học sinh thứ nhất và thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy sân trường đã biến thành một biển máu…”

Sân trường đã biến thành một biển máu.

Tập trung vào những từ đó, tôi hỏi một câu.

“Chuyện gì đã xảy ra với học sinh thứ nhất và thứ hai? Họ có sống sót không?”

“Tôi không chắc. Nhưng theo diễn biến của câu chuyện, tôi nghĩ họ sẽ sống sót. Tôi cũng không biết chính xác, dù cậu có hỏi tôi. Nó không phải là một câu chuyện có thật, nó chỉ là một câu chuyện ma thôi.”

Gyeongwon cười khi trả lời, có lẽ vì cậu ta nghĩ tôi đang đào sâu vô ích vào một câu chuyện ngớ ngẩn.

“Sao cậu lại coi trọng câu chuyện ma này thế…?”

Và cậu ta cười. Lại nói.

“Chẳng phải cậu cũng không rời khỏi lớp vì coi trọng câu chuyện đó sao?”

“Thì, nó cũng làm tôi hơi bận tâm một chút, nhưng đó không phải là lý do chính khiến tôi không đi.”

Mặc dù Gyeongwon có hơi xấu hổ, nhưng có vẻ như đây là một cơ hội tốt để khoe khoang mình thông minh như thế nào, nên cậu ta bắt đầu nói nhiều hơn.

[Độ hiểu biết của bạn về Gyeongwon đã tăng thêm 10.]

[Thông tin chi tiết có thể được xem sau khi bạn mở khóa Cửa sổ Trạng thái.]

“Tôi đã nghĩ rằng nếu trường bị mất điện, tất cả micro và các thiết bị khác sẽ không hoạt động, nên các giáo viên sẽ chỉ cho chúng tôi quay lại lớp học thôi.”

Ý cậu ta là cậu ta không muốn đi đi lại lại một cách vô ích?

“Vì vậy, tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho tôi nếu chỉ ngồi yên ở đây.”

“... Ra vậy.”

Nói cách khác, cậu ta không muốn bận tâm di chuyển. Cậu ta không thực sự có một lý do nghiêm túc nào cho việc quyết định ở lại đây.

“Nhưng cậu nghĩ gì về việc loa thực sự hoạt động, mặc dù mất điện?”

Ít nhất có vẻ như Gyeongwon biết nhiều hơn tôi một chút. Tôi hỏi câu hỏi vừa nảy ra trong đầu.

Mặc dù chúng ta có thể nói rằng đó chỉ là một phần của câu chuyện, nhưng thực tế loa đã hoạt động trong khi mất điện.

Tôi tự hỏi chuyện gì đã thực sự xảy ra.

“Hừm, cái đó thì…”

Cậu ta bắt đầu suy nghĩ sau khi nghe câu hỏi của tôi.

Cậu bắt đầu nhăn mặt và nhíu mày trước khi trả lời.

“Có lẽ nguồn điện cho loa khác với các bộ phận khác của trường?”

“...Thật không?”

“Đó chỉ là một phỏng đoán. Tôi cũng không biết chắc.”

Nguồn điện khác nhau?

Điều đó có thể xảy ra không? Chà, tôi không phải là thợ điện, nên tôi cũng không biết.

Nhưng tôi nghĩ rằng việc đưa ra một số lý luận khoa học mơ hồ vào một sự việc kỳ lạ và bất thường như vậy là sai lầm.

Sau đó, sẽ có những vụ nổ đầu người không thể giải thích được, vì vậy không có cách nào mà những chuyện huyền bí kỳ quái lại không liên quan.

Tôi triệu hồi cửa sổ tin nhắn một lần nữa và đọc lại nó.

“Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Trường Cao trung Nakseong - ngôi trường của những điều bí ẩn và huyền bí. Hãy khám phá những bí mật ẩn giấu bên trong ngôi trường, chiến đấu với những huyền thoại và chuyện ma trong khuôn viên trường để…”

Chuyện ma.

Những từ đó tiếp tục làm tôi bận tâm. Liệu chúng có liên quan đến những sự cố đang xảy ra xung quanh tôi không?

‘Nếu đúng là như vậy…’

Việc có thể nghe thấy thông báo phát thanh, mặc dù mất điện, có thể là do nó liên quan đến câu chuyện ma.

Nếu sự việc sắp xảy ra, ‘Vụ Nổ Đầu Hàng Loạt tại Trường Nakseong: Hơn 300 Người Thiệt Mạng!’, và ‘Chuyện ma về Thông báo của Trường’ có liên quan đến nhau, thì phương pháp đầu tiên tôi có thể thử rất đơn giản.

Tôi chỉ cần ngồi trong lớp học như học sinh thứ nhất và thứ hai đã làm trong câu chuyện ma.

Đó là cách hai người trong câu chuyện đã sống sót.

“Xin lỗi…”

Sunah đột nhiên ngập ngừng lên tiếng.

“Mình cũng thấy đó là một câu chuyện thú vị…”

Cái gì vậy, sao lại đột ngột thế?

Sunah chia sẻ suy nghĩ của mình về câu chuyện một nhịp sau đó. Tôi đã nghĩ cô ấy hơi chậm chạp, nhưng lại chậm đến mức này sao?

‘À, ra là vậy.’

Tôi đã nhìn chằm chằm vào cửa sổ tin nhắn và chìm trong suy nghĩ, nên tôi không để ý, nhưng Sunah đang đứng ngay sau cửa sổ tin nhắn đang lơ lửng trước mặt tôi.

Tôi có thể đang nhìn vào cửa sổ tin nhắn, nhưng từ góc nhìn của Sunah, có vẻ như tôi đã nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Vì vậy đó là lý do tại sao cô ấy đã ngập ngừng trình bày suy nghĩ của mình.

“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không nhìn cậu để ép cậu trả lời đâu!”

“Ừm…”

Chính vào lúc đó, từ ngoài cửa sổ, chúng tôi có thể nghe thấy thầy hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu của mình.

“À, gửi đến những học sinh thân yêu vừa được tuyển vào trường Cao trung Nakseong.”

Ông hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu của mình với một tiếng cười khúc khích, không hề hay biết điều gì sắp xảy ra với mình.

Nếu mọi chuyện xảy ra như trước, ông ta sẽ không thể nói hết ba câu trước khi đầu nổ tung.

“Thầy chào mừng các em.”

Tôi thực sự hy vọng rằng phương pháp này, chỉ cần ngồi đây, sẽ có hiệu quả.

“Trước hết, thầy chúc mừng tất cả các em đã trúng tuyển vào trường.”

Làm ơn…

“Thầy là…”

Thình thịch, thình thịch.

“Hiệu trưởng…”

“Của ngôi trường này…”

“Shin Moonhyeup. Trường Cao trung Nakseong của chúng ta được thành lập vào năm 1984, và đã chứng kiến nhiều thế hệ học sinh ưu tú tốt nghiệp trong suốt bốn mươi năm qua. Trường chúng ta có truyền thống sâu sắc và một lịch sử vẻ vang. Đồng thời, chúng tôi hy vọng sẽ cung cấp cho các em một tư duy đúng đắn, một tư duy sẽ cho phép các em thành công trong xã hội toàn cầu thế kỷ 21 và kết nối với mạng lưới rộng khắp mà các em sẽ cần trong tương lai. Chúng tôi hy vọng rằng khi là học sinh ở đây, các em sẽ…”

Tôi còn sống!

Tôi đã sống sót!

[Bạn đã gặp và sống sót qua Chuyện Ma hạng D - Thông Báo Phát Thanh của Trường.]

[Bạn đã kiếm được 5 Điểm Chuyện Ma.]

Các tin nhắn xuất hiện đồng thời, ngay trước mắt tôi.

“Hàaaa… khốn kiếp.”

Tâm trí tôi dường như được gột sạch mọi lo lắng. Cùng với đó, cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc!

Chỉ cần có ai đó bình tĩnh ngồi yên trong lớp học, vậy mà mình đã thử đủ mọi trò nhảm nhí trước đây!

‘Cho đến tận bây giờ, không có học sinh mới nào có thể ở lại trong lớp học sao…?’

Chẳng bao lâu, tôi nhận ra lý do.

Cô giáo kia.

Con mụ giáo viên khốn kiếp đó đã đi lang thang khắp các hành lang và buộc tất cả học sinh còn lại trong lớp phải ra ngoài…

Trong khi tôi có chút choáng váng trước lý do đó, khi được giải tỏa khỏi sự căng thẳng, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình cuối cùng cũng thả lỏng.

Đối mặt với cái chết thứ ba có thể xảy ra, cả cơ thể và tâm trí tôi đều đã vô cùng căng thẳng. Tôi đã nghĩ rằng, giống như câu chuyện, mọi người ở bên ngoài sẽ chết.

Có lẽ là vì đây chỉ là phần hướng dẫn. Cũng có thể là vì có nhiều phiên bản của câu chuyện, như Gyeongwon đã nói. Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Dù sao đi nữa, với điều này, tình hình cuối cùng đã được giải quyết.

‘Không ngờ tất cả những gì mình phải làm là bình tĩnh ngồi đây như thế này… Hàaa.’

Tôi không khỏi nghĩ rằng mình có chút ngu ngốc…

Có lẽ vì Sunah và Gyeonwon không phải là loại người hay chửi thề, nên khi tôi đột nhiên hét lên ‘khốn kiếp’, họ đã có chút giật mình. Tuy nhiên, họ dường như chỉ tinh tế cho qua.

Ngay khi tâm trí tôi thông suốt, nhiều tin nhắn nữa bắt đầu nhanh chóng hiện lên.

[Hướng Dẫn - Lễ Khai Giảng]

“Là một học sinh nhạt nhẽo và tầm thường, bạn không có gì đặc biệt giỏi giang, cũng chẳng có gì thu hút. Suốt những năm tháng đi học, cuộc sống của bạn trôi qua một cách tẻ nhạt. Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm học cấp ba. Các học sinh khác có thể phấn khích hoặc hồi hộp, nhưng bạn thì chẳng hề kỳ vọng gì …”

[Nhiệm vụ - Hướng dẫn

Kết bạn với ba người để thành lập một câu lạc bộ. (Hiện tại 0/3)

Phần thưởng: 10 Điểm Chuyện Ma, mở khóa Bảng Trạng Thái]

[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ.]

[Bạn đã kiếm được 10 Điểm Chuyện Ma.]

[Cửa sổ Trạng thái đã được mở khóa.]

Mặc dù một vài tin nhắn giống như hệ thống game hiện lên nhanh chóng, tôi không còn chút năng lượng nào để kiểm tra chúng.

“Tôi cá là các cậu không biết tôi vừa trải qua những gì đâu.”

“……?”

Hai học sinh kia nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.

Không quan tâm hai người họ nghĩ gì, tôi thở dài và gật đầu. Và thế là, tôi quyết định dành thời gian nói chuyện với hai người bạn mới quen ngay trước mặt mình.

Không có gì tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi hơn là dành thời gian với bạn bè, tán gẫu về những chuyện vô bổ.