Đó là buổi sáng đầu tiên sau khi nhập học cấp ba.
Khi tôi thẫn thờ chờ buổi lễ khai giảng bắt đầu trong lớp học, bỗng có một cửa sổ tin nhắn xuất hiện trước mắt tôi kèm theo một tiếng “Bốp”
“Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Trường Cao trung Nakseong - ngôi trường của những điều bí ẩn và huyền bí. Hãy khám phá những bí mật ẩn giấu bên trong ngôi trường, chiến đấu với những huyền thoại và chuyện ma trong khuôn viên trường để nhận những điểm mở khóa các năng lực đặc biệt. Ngoài ra, bạn phải tập hợp những đồng đội để ngăn chặn sự phục sinh của Ma Vương trước khi tốt nghiệp. Thế giới đang nằm trong tay bạn.”
Nhấp để xem trang tiếp theo.
“......?”
Đó là một cửa sổ tin nhắn, trông giống như thứ trong game.
Tôi ngạc nhiên nhìn quanh, nhưng dường như chẳng có học sinh khác nào nhận ra. Họ chỉ chăm chú bấm điện thoại hoặc tán ngẫu với nhau.
“......”
Trong lúc tôi đang ngơ ngác nhìn những dòng chữ đầy bối rối, một thông báo được phát ra từ loa. Buổi lễ nhập học sắp bắt đầu.
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh, hiện tại trường đang bị mất điện, nên hiện tại hệ thống điện đã ngừng hoạt động. Vì không thể phát truyền hình trực tiếp, lễ khai giảng sẽ tổ chức tại sân trường. Mời các tân học sinh tập trung ở sân trường. Xin nhắc lại, phòng phát thanh xin thông báo… ]
Học sinh trong lớp bắt đầu đứng dậy lẩm bẩm phàn nàn. Tất nhiên tôi cũng ngơ ngác đứng dậy đi theo bọn họ.
Bị dòng người cuốn dọc theo hành lang, tôi không thể dời mắt khỏi bảng tin nhắn lúc nãy. Tôi thử quơ tay ra trước mặt, nhưng dòng chữ không có thực thể, tay tôi chỉ đơn giản là xuyên qua nó.
“Hologram à…?”
Cứ như thứ tôi từng nhìn thấy trong phim.
“Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Trường Cao trung Nakseong - ngôi trường của những điều bí ẩn và huyền bí. Hãy khám phá những bí mật ẩn giấu bên trong ngôi trường, chiến đấu với những huyền thoại và chuyện ma trong khuôn viên trường để nhận những điểm mở khóa các năng lực đặc biệt. Ngoài ra, bạn phải tập hợp những đồng đội để ngăn chặn sự phục sinh của Ma Vương trước khi tốt nghiệp. Thế giới đang nằm trong tay bạn.”
Tôi lặng lẽ quan sát xung quanh một lần nữa để chắc chắn không ai chú ý đến mình. Khi di chuyển ra sân trường giữa biển người, tôi kết luận rằng chỉ mình tôi mới thấy được tin nhắn đó.
***
Dưới sân trường, các giáo viên đi vòng quanh để giữ chúng tôi ngay hàng thẳng lối. Đương nhiên, tôi cũng xếp hàng giữa những học sinh đang càu nhàu.
Ngày nay, hầu hết các trường không tập trung học sinh dưới sân nữa. Thay vào đó, họ sử dụng hệ thống truyền hình nội bộ để thông báo hầu hết các lịch trình.
Những học sinh cứ càu nhàu tỏ vẻ khó chịu. Nhưng khi một người đàn ông có vẻ như là thầy hiệu trưởng bước lên bục phát biểu thì đám đông lại trở nên im phăng phắc.
“À, gửi đến những học sinh thân yêu vừa được tuyển vào trường Cao trung Nakseong, thầy chào mừng các em. Trước hết, thầy chúc mừng tất cả các em đã trúng tuyển vào trường. Thầy là Hiệu trưởng của trường… ”
Ngay khi thầy hiệu trưởng vừa mới bắt đầu buổi phát biểu trang trọng của mình, đầu ông ta đột nhiên nổ tung. Một vòi máu phun thẳng lên trời, và thứ gì đó bắt đầu văng ra tứ phía.
“......”
Đám đông chết lặng, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng máu phun xối xả.
Cái xác không đầu của thầy hiệu trưởng lảo đảo qua lại khi dòng máu nhuộm đỏ cả bục phát biểu. Nó cứ lắc lư như vậy cho đến khi đổ sụp xuống.
Bịch.
“Kyaaaa… Á!”
“U-aaaaaahhhh……!”
Đó là lúc đám học sinh bắt đầu la hét. Có người thì bị choáng, người thì ngã quỵ tại chỗ, người thì chỉ tay lên bục với khuôn mặt tái nhợt.
Các giáo viên đứng cạnh bục phát biểu đang quay mặt về phía học sinh, nên họ thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đã xảy ra với thầy Hiệu trưởng cho đến khi tiếng la hét của học sinh khiến họ phải quay đầu lại.
“Th, thầy hiệu trưởng?”
“Thầy Kim! Gọi 119 ngay đi!”
“Thầy có sao không, điên rồ quá…” Một ít giáo viên yếu bóng vía đã tiến lại gần bục phát biểu thì đã phải quay đi để nôn mửa.
Một số tân nữ sinh òa khóc, còn những người khác ngồi xuống, vỗ về và an ủi nhau, dù hôm nay họ mới lần đầu gặp mặt.
Mặt khác, bọn con trai thì nhăn mặt nhìn lên bục phát biểu, người thì nghiêng đầu đầy vẻ sửng sốt.
Ngay trong lúc đó, một việc kinh hoàng hơn nữa đã xảy ra.
Bầm!
Một người phụ nữ trung niên nghiêm nghị đang ra lệnh trên bục, đầu của bà cũng nổ tung thành một vòi máu.
Sau đó, đầu của những người đứng gần bục phát biểu cũng lần lượt nổ tung, tạo ra một cơn mưa máu đỏ thẫm bắn tung tóe khắp nơi.
“Uaaaaaahhhhh!”
“Kyaaaaaa!”
Cả nam lẫn nữ đều bắt đầu la hét và bỏ chạy. Khi đầu thầy Hiệu trưởng nổ tung lần đầu, một vài học sinh không hiểu tình hình còn tò mò nhìn quanh. Giờ đây, không một ngoại lệ, tất cả học sinh đều chạy trối chết vì sợ hãi.
Bầm!
Bầm!
Bùm!
Bịch!
Rầm!
Tất nhiên, tôi cũng điên cuồng lao khỏi bục phát biểu, tay chân vung vẩy loạn xạ như những học sinh khác.
Đích đến của chúng tôi là cổng chính của trường.
Những tiếng nổ liên hồi và tiếng cơ thể ngã xuống vang lên không ngớt khi chúng tôi cố gắng tẩu thoát.
Khi đầu các tân học sinh nổ tung, cơ thể họ không chống lại được quán tính, lăn lốc trên sân trường.
Hộc, hộc, hộc…
Hơi thở của tôi trở nên nặng nhọc.
“Thật điên rồ. Cái quái gì thế này…?”
Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi biết mình cần phải chạy. Khi tôi đến gần cổng chính của trường, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét của chú bảo vệ.
"Này, mấy thằng côn đồ! Tụi bây đang làm gì vậy?! Lễ khai giảng còn đang dở dang, lũ khốn tụi bây chạy đi đâu hả?"
Vì không biết tình hình, ông ta la mắng học sinh đến mức mặt đỏ bừng.
“Này! Tao bảo dừng lại! Tao giống đang đùa lắm à?! Này, lũ khốn! Quay về chỗ ngay! Tao bảo quay lại!”
Khoảng cách từ phòng bảo vệ, nằm ngay cổng chính, đến bục phát biểu cũng gần bằng chiều dài sân trường. Với làn sóng 300 học sinh đang tháo chạy cùng đám bụi mù do họ tạo ra, chú bảo vệ không hề nhận ra thảm kịch đang diễn ra.
“Lão khốn này. Dù thế nào đi nữa, nếu hàng chục người đang bỏ chạy thì ông ta cũng phải nhận ra có gì đó không ổn chứ…”
Một vài học sinh có thể chất tốt lao vụt qua tôi trong khi tôi thầm rủa chú bảo vệ.
Những học sinh chạy trước đó còn húc vai vào người bảo vệ đang chắn đường, tiến về cổng chính như thể ngày mai sẽ không bao giờ tới.
“Ực…!”
Chú bảo vệ ngã xuống đất, người thì lắm lem đầy bụi.
Một số học sinh khỏe mạnh đến được cổng chính nhận ra nó đã bị khóa. Sau khi lay vài lần, họ chửi thề rồi bắt đầu trèo qua hàng rào để thoát khỏi trường.
“Này! Lũ khốn! Dừng lại! Này!”
Chú bảo vệ lại bắt đầu la hét khi đứng dậy.
Cổng chính nhanh chóng trở nên hỗn loạn vì cuộc ẩu đả giữa chú bảo vệ đang la hét và những học sinh đang cố trèo qua cổng. Vài nữ sinh không giỏi thể thao, cảm thấy khó trèo qua cổng, bắt đầu khóc và hét vào mặt chú bảo vệ.
“Chú ơi, bọn cháu sắp chết cả rồi! Đằng kia, đầu họ đang nổ tung hết đấy! Mở cổng nhanh lên! Đi mà!”
“Nhảm nhí! Đi gọi giáo viên ra đây! Mấy thầy cô đâu cả rồi?!”
Có lẽ vì chú bảo vệ rất nghiêm túc với công việc của mình, ông ta hét vào mặt đám học sinh rằng họ cần phải quay lại. Ông ta sẽ không nhúc nhích nếu không có sự cho phép của giáo viên. Ông ta bắt đầu tóm lấy và kéo quần của một số học sinh đang bận trèo cổng.
***
Bầm.
Nó xảy ra ngay giữa sân trường. Đầu của một số học sinh ở cuối đám đông nổ tung, máu của họ bắn ra.
Đám học sinh phát điên.
“Bảo vệ khốn kiếp! Mở cổng ngay, đồ chó!”
“Gì? Khốn kiếp?! Ê thằng ranh! Lại đây.”
Chú bảo vệ túm lấy cổ áo của học sinh vừa chửi và bắt đầu tát vào mặt anh ta.
Chát!
Chát!
Có lẽ vì ý thức trách nhiệm canh gác cổng đã định hình nên con người của ông ta trên cuộc đời này, nên ổng không kiềm được cơn giận này.
“Áaaaaa! Mẹ kiếp! Mở cộng ra, bảo vệ chó đẻ!”
Có thể vì chạy hết tốc lực để thoát thân, hay có thể là vì toàn bộ tình huống trước đó đã khiến chân nhiều học sinh mềm nhũn, khiến họ không thể trèo qua cổng. Những học sinh đó bắt đầu tụ tập lại và đối đầu với chú bảo vệ.
“Mở cổng ra, đồ khốn! Đưa chìa khóa đây!”
Chú bảo vệ, người trước đó còn gào lên rằng sẽ không bao giờ để họ đi, bắt đầu lùi lại khi đám đông ngày càng phình to ra hơn.
“Ách, gì đây? Gì đây, hả? Lũ nhóc khốn nạn này…!”
“Mở cổng ra! Đồ khốn! Mở cổng ra!”
“Đưa chìa khóa! Đưa chìa khóa đây!”
Cơn bão máu bắt đầu tiến lại gần, càng lúc càng gần hơn nữa.
Khi các học sinh xông tới cố móc túi chú bảo vệ, ông bắt đầu cuộn mình lại thành một quả bóng để giấu chìa khóa. Những cô gái chứng kiến chú bảo vệ nằm trong tư thế bào thai bắt đầu cào vào đầu ông, trong khi các đám con trai thì hoặc đấm vào vai, đá vào lưng.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
“Ác, ách”
Chú bảo vệ la hét trong đau đớn khi các học sinh dùng bạo lực để cố gắng lục túi ông ta.
Trước cổng trường giờ đây chẳng khác nào một nồi lửa hỗn loạn.
“Ác… áchhhh”
“Đưa đây! Đưa ra đây!”
Ngay cả khi da thịt bị các móng tay nữ ninh cào rách, chú bảo vệ vẫn cố gắng giữ cái túi của mình. Đó là một cảnh tượng tàn nhẫn và đầy tuyệt vọng, nhưng lại có lợi với tôi.
Nhờ vào sự hỗn loạn ấy, chỗ gần bản lề cổng không có ai.
“Hộc, hộc…”
Tôi nhanh chóng chạy đến đó, chiếm lấy vị trí và bắt đầu trèo qua cổng.
Cánh cổng được làm bằng các thanh thép, rất trơn và không có chỗ bám tốt.
Trên cổng có những thanh chông nhô lên để chăn chặn người ngoài xâm nhập vô. Việc trèo qua rất khó khăn, nhưng vì bản năng sinh tồn trỗi dậy, tôi vắt kiệt hết sức lực còn lại của mình.
Bằng một cách nào đó, tôi đã leo lên được đỉnh cổng.
Tôi dừng lại trên một mũi chông sắt đang cạ vào lưng để lấy hơi. Tất cả những gì tôi phải làm bây giờ là vắt chân qua cổng và nhảy xuống.
“Hừm!”
Ngay khoảng khắc tôi chuẩn bị nhảy xuống, tôi nhận ra làn sóng nổ đầu đang dần tiến gần hơn.
Tôi nhìn thấy chú bảo vệ, khuôn mặt nhoe nhoét máu, vẫn bị đám học sinh vây quanh đấm đá túi bụi.
Vào lúc đó, đám học sinh dường như chẳng còn quan tâm đến việc cướp chìa khóa, mà chỉ muốn nghiền nát chú bảo vệ cho xong.
Việc có một chướng ngại vật chắn đường sinh tồn đã biến nỗi tuyệt vọng của bọn họ thành bạo lực và hỗn loạn.
Trên gương mặt họ, dù vẫn hằn rõ nỗi sợ hãi, những cú đánh vào người chú bảo vệ vẫn không ngừng giáng xuống.
“Chết đi! Chết đi! Tại sao ông lại cản đường bọn tôi?! Chết đi, đồ khốn…!”
“Ách… ức… ứ… áaa…!”
Chẳng mấy chốc, đầu của chú bảo vệ và những học sinh xung quanh đều nổ tung. Và ngay bên dưới tôi, đầu của một số học sinh vẫn đang cố trèo cổng bắt đầu phình ra.
“Chết tiệt!”
Tôi vội nhảy khỏi cổng và tiếp đất bên kia.
Rầm!
“Mình thoát khỏi trường rồi!”
Và khi tôi bắt đầu lấy lại hơi để chuẩn bị lao đi, tôi cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu phình ra.
“…Thoát khỏi trường thôi chưa chắc đã sống sót à?”
Đúng vậy. Tôi cũng bị cuốn theo bầu không khí chung và nghĩ giống như mọi người, rằng con đường sống sót là thoát khỏi trường.
Chạy ra khỏi trường là hành vi bản năng được kích hoạt khi cố gắng thoát khỏi nguy hiểm.
Và không có gì đảm bảo rằng đó là con đường sống thật sự.
Tôi chấp nhận sự thật đó khi đầu mình cảm giác như một quả bóng đang phình ra. Chẳng mấy chốc, tôi nghe một âm thanh cực lớn. Tôi dần mất ý thức.
[Bạn đã chết.]
[Bạn sẽ quay lại điểm lưu trước đó.]
[Đang tải…]
Tách
***
“Chúc mừng bạn đã trúng tuyển vào Trường Cao trung Nakseong - ngôi trường của những điều bí ẩn và huyền bí. Hãy khám phá những bí mật ẩn giấu bên trong ngôi trường, chiến đấu với những huyền thoại và chuyện ma trong khuôn viên trường để nhận những điểm mở khóa các năng lực đặc biệt. Ngoài ra, bạn phải tập hợp những đồng đội để ngăn chặn sự phục sinh của Ma Vương trước khi tốt nghiệp. Thế giới đang nằm trong tay bạn.”
Nhấp để xem trang tiếp theo.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong phòng học.
Các bạn học lúc đó đều đang cắm mắt lướt điện thoại, không thì sẽ tám với nhau về những tin đồn mà họ biết trong lúc chờ đợi khai giảng.
“......”
Vì mất điện, đèn trong lớp đã tắt. Nhưng ánh sáng ban mai len lỏi qua từng ô cửa sổ nên lớp vẫn không quá tối.
Buổi sáng nơi đây rất yên bình.
“......”
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi chắc chắn vừa trải qua tình huống kỳ quái, và cái đầu của tôi đã phát nổ ngay vừa khi thoát khỏi trường.
Sao giờ tôi lại còn sống?
Tôi gần như vẫn còn cảm nhận được sự hỗn loạn, ngửi thấy mùi sắt của máu và cả mồ hôi của những ba trăm con người đang chạy hết sức để thoát thân khi một trong số họ đã nổ tung và trở thành vòi máu.
Đây là điềm báo? Hay là tôi đã trở về quá khứ…?
“Cái gì thế này…? Chuyện gì đã xảy ra…?”
Đúng lúc đó, dòng chữ mà tôi chưa kịp đọc kỹ trước đó vì quá bận rộn, thu hút sự chú ý của tôi.
[Nhấp để xem trang tiếp theo.]
… Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi chợt có suy nghĩ rằng bất cứ điều gì đã xảy ra đều liên quan đến cửa sổ tin nhắn trước mặt mình.
“Nhấp? Nhấp hửm?”
Tôi tự hỏi phải nhấp như nào.
Đầu tiên, tôi thử nhấp vào dòng chữ phía dưới cùng, coi như nó là một màn hình cảm ứng.
Hình như đúng rồi. Cửa sổ thay đổi và dòng chữ mới bắt đầu hiện ra.
[Hướng dẫn - Lễ Khai Giảng]
“Là một học sinh nhạt nhẽo và tầm thường, bạn không có gì đặc biệt giỏi giang, cũng chẳng có gì thu hút. Suốt những năm tháng đi học, cuộc sống của bạn trôi qua một cách tẻ nhạt. Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm học cấp ba. Các học sinh khác có thể phấn khích hoặc hồi hộp, nhưng bạn thì chẳng hề kỳ vọng gì cả. Thế nhưng sau lễ khai giảng, bạn nhận ra rằng ‘ngôi trường này dường như không bình thường.’ Những lo lắng này không xuất phát từ một vụ án hình sự tầm thường, mà từ những tình huống điên rồ và kỳ quái.
Dẫu vậy, đây vẫn là ngày đầu tiên của ba năm dài sắp tới. Bạn miễn cưỡng chấp nhận cảm giác bồn chồn và lo lắng này.”
[Bạn nhận được một nhiệm vụ.]
[Nhiệm vụ - Hướng dẫn
Kết bạn với ba người để thành lập một câu lạc bộ. (Hiện tại 0/3)
Phần thưởng: 10 Điểm Chuyện Ma, mở khóa Bảng Trạng Thái]
“......!”
Một tiếng kêu kinh ngạc vừa tuộc khỏi miệng tôi.
Đây là cái gì?
Sao tôi có thể tiếp nhận đống thông tin này được cơ chứ?
Nhiệm vụ, hướng dẫn, giống như là…
“Một trò chơi”
Khi tôi tiếp tục đọc tin nhắn đang lơ lửng trước mặt và suy ngẫm về những gì vừa đọc, chiếc loa trong lớp bỗng trở nên sống động với tiếng rè rè.
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể học sinh, hiện tại trường đang bị mất điện, nên hiện tại hệ thống điện đã ngừng hoạt động. Vì không thể phát truyền hình trực tiếp, lễ khai giảng sẽ tổ chức tại sân trường. Mời các tân học sinh tập trung ở sân trường. Xin nhắc lại, phòng phát thanh xin thông báo… ]

