WN

Chương 23

2025-09-24

1

“Nhớ hồi xưa ghê, Wakaba”

“Tại cậu nghỉ mà đội mới thua tan nát cả đấy.”

Sau khi tiết mục hát karaoke kết thúc, mọi người bắt đầu nhớ lại chuyện xưa. Nói là lâu ngày không gặp, nhưng vì lúc trước đã từng chơi thân với nhau nên cũng không mất quá nhiều thời gian để chúng tôi làm quen lại. Một phần cũng là do kí ức hồi cấp hai chợt ùa về trong tôi. 

“Đâu ra, đó đâu phải là lỗi của tớ. Là do mọi người chơi kém quá thôi.”

“Ấy chết, lỡ nói chuyện không nên nói rồi.”

“Mà này, có Umezono ở đó mà. Sao lại thua được chứ?”

“Sau khi cậu nghỉ thì Komaki cũng chẳng mấy khi đến nữa. Mà đội chỉ có một người giỏi cũng chẳng gánh được, đúng không?”

“Thế thì tớ với Umezono có tham gia thì kết quả vẫn thua thôi.”

Ở một bàn khác, Komaki vẫn đang niềm nở nói chuyện với những người khác như thường lệ. Sau một thời gian dài không tiếp xúc, chắc senpai đã không còn ngại ngùng gì nữa. Họ vui vẻ trò chuyện với nhau, giống như trước khi hẹn hò.

Komaki và Yuuki-senpai. Đúng là họ đã từng hẹn hò với nhau. Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người đó, tôi không còn mong muốn chúc phúc cho họ hạnh phúc nữa. 

Tôi mong senpai sẽ sớm quên mối tình cũ, còn Komaki thì tôi mong cậu ta sẽ hạnh phúc ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Cảm xúc mang tên "thích" đã sớm hóa thành tro bụi từ lâu, và có lẽ những tàn dư của nó vẫn đang lay động trái tim của con người một cách yếu ớt.

“Cơ mà, lúc đấy tớ quên chưa hỏi. Sao hồi đó cậu lại nghỉ vậy?”

 “Ừ thì cũng nhiều chuyện…” 

“Trước khi nghỉ trông cậu suy sụp lắm, đã có chuyện gì xảy ra thế?”

Rõ ràng là tra hỏi tận gốc đây mà. Tôi không muốn nhớ lại chuyện đó nữa. Sự căm ghét nảy sinh từ sau hôm ấy đã phai nhạt dần, thứ còn lại hiện tại chỉ còn mảnh vụn cảm xúc mà thôi.

“Chắc là do bệnh đặc trưng của tuổi dậy thì thôi. Giờ thì tớ ổn rồi.”

“A, hay là lần tới mình đi đâu đó chơi đi? Hồi đó trông cậu như sắp chết đến nơi rồi nên tớ chẳng dám rủ.”`

“Được thôi. Có gì liên lạc với tớ sau nhé.”

Chúng tôi tiếp tục mấy câu chuyện không đầu không cuối để bù đắp lại khoảng thời gian đã mất. Những lúc thế này, tôi có cảm giác có thể quên đi hoàn cảnh hiện tại của bản thân và trở lại làm một người bình thường. 

Nghĩ lại thì, tôi bị cậu ta lấy đi lòng tự trọng và giờ đang cố gắng lấy lại nó, chuyện này rốt cuộc là sao đây. Chỉ nhìn một cách khách quan thì thật nực cười. 

Thực tế thì tôi đang đứng trên bờ vực thẳm, tình thế ngặt nghèo đến mức không thể coi là chuyên đùa được. 

“Komaki cũng đi chứ?”

Minori hỏi. Bộ trong đầu con nhỏ này lúc nào cũng nghĩ tôi với Komaki phải dính lấy nhau à.

“Có chuyện gì thế?”

“Bọn tớ đang rủ nhau lần tới đi chơi chung.”

“Chà, cho tớ đi với. Háo hức ghê.”

Không biết Komaki đang nghĩ gì mà lại tiến đến chỗ tôi rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Suốt ngày trưng ra cái vẻ mặt tươi đó. Do đã quá quen với bản mặt đó nên tôi thừa biết cậu ta đang giả nai. Minori nhẹ nhàng nhường chỗ bên cạnh cho cậu ta. Không cần quan tâm cậu ta đến thế đâu.

“Hai người học chung trường cấp ba đúng không? Tớ nghe Marin kể rồi.” 

Marin vẫy tay từ bàn khác. Chẳng biết có phải sở thích của cô bạn này là đi kể thông tin của chúng tôi cho người khác không nữa. Thôi kệ đi, nếu không phải mấy chuyện cần giấu thì nói ra cũng được. Tôi phản ứng có phần hơi thái quá rồi. 

“Thích thật đấy. Được học chung trường với bạn thân. Còn bà nội này thi trượt mới đau chứ. Đã hứa là sẽ vào chung trường với nhau rồi mà.”

 “Ồn ào quá. Vết thương lòng của tớ vẫn chưa lành đâu nên đừng có nói linh tinh.”

Đúng là tôi đã rất vui vì được học chung trường với Marin. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ Komaki cũng sẽ vào theo.

Chắc chắn sẽ không ai hiểu được tôi đã ngạc nhiên đến mức nào khi nhìn thấy bộ dáng Komaki trong bộ đồng phục giống tôi vào tháng Tư năm đó.

“Ai rủ ai vậy?”

 “Không không. Chẳng liên quan gì đến Umezono đâu. Là tớ đã hứa với Marin sẽ vào cùng một trường, còn Umezono chỉ là tình cờ thôi.”

“À…”

Trông cậu ta chẳng có vẻ gì là quan tâm. Tôi khẽ thở dài.

“Wakaba, Wakaba, này.”

Minori vòng sang phía đối diện và thì thầm vào tai tôi.

“Gọi cậu ấy đi, gọi 'Komaki' ấy.”

Komaki. Cách gọi đó vốn dĩ không có ý nghĩa gì đặc biệt. Chỉ vì tôi không muốn gọi tên người mình ghét, nên mới bắt đầu gọi cậu ta là Umezono. Và ngược lại, cái tên Komaki đã trở thành một thứ gì đó đặc biệt.

Trong lòng tôi, Komaki vẫn luôn là Komaki, nhưng cái tên được thốt ra khỏi miệng lại được chuyển đổi thành "Umezono".

Tôi cũng gọi đùa bằng Komaki vài lần. Lần duy nhất tôi gọi Komaki một cách tự nhiên là lần đến thăm bệnh lúc trước.

Bây giờ có gọi bằng họ hay bằng tên thì tôi nghĩ mối quan hệ của chúng tôi cũng sẽ chẳng thay đổi gì mấy.

Trong cái tên Umezono chứa đựng sự thù địch sắp tàn của tôi. Vậy còn Komaki thì sao? Cảm xúc mà tôi có thể gửi gắm vào cái tên Komaki sẽ là gì đây?

“...Haizz.” 

Sao cũng được, tôi nghĩ. Tạm thời cứ gọi Komaki bằng tên ở đây để con nhỏ Minori lắm mồm nay câm miệng lại đã. 

Khi tôi định thốt ra cái tên Komaki, đôi môi bỗng trở nên nặng trĩu. Chỉ là một cái tên thôi mà, có gì đáng để bận tâm cơ chứ. 

“Này.”

Tôi đặt tay lên vai Komaki. Cậu ta quay lại nhìn mình chằm chằm.

“...Komaki.” 

Nghe tôi khẽ gọi, Komaki thoáng mở to mắt. Rồi khuôn mặt lại chuyển về trạng thái vô cảm như thường lệ, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ khó mà nhận ra sự thay đổi này.

“Có chuyện gì sao, Wakaba?”

“Không có gì. Tôi chỉ gọi thôi.”

Đúng như tôi nghĩ, gọi bằng tên cũng chẳng thay đổi được gì. Suy cho cùng thì cái chuyện Komaki muốn được gọi bằng tên cũng chỉ là hiểu lầm của Minori.