WN

Chương 22

2025-09-14

6

Buổi họp mặt của câu lạc bộ tennis cũ được tổ chức tại một quán karaoke gần nhà ga. Tôi đã đinh ninh rằng  buổi này sẽ chỉ có nữ thôi, nhưng không ngờ các bạn nam cũng có mặt đầy đủ ở đây.  Một đứa bỏ cuộc giữa chừng như tôi đã bắt đầu cảm thấy lạc lõng và có chút hối hận vì đã đồng ý tham gia.

Khi đến quầy đồ uống, tôi bắt gặp một người bạn cũ. Nếu tôi nhớ không lầm thì tên cậu ấy là Minori. Liệu tôi có vô tình quá không khi phải cố gắng mới nhớ ra được tên của người bạn mà mình từng rất thân thiết? 

"A, Wakaba."

Cậu ấy vẫn còn nhớ tên tôi. Tôi giơ tay rồi chào một tiếng.

"Chào, Minori. Lâu quá không gặp, cậu khỏe không?"

"Khỏe chứ, siêu khoẻ luôn là đằng khác. Wakaba trông cũng không kém cạnh gì nhỉ. Còn Komaki thì sao? Cậu ấy thế nào rồi?"

"Chuyện của Umezono thì cậu cứ đi hỏi trực tiếp đi. Cậu ấy cũng đến mà."

Đúng thế, Komaki cũng có mặt ở đây. Nhân tiện thì Yuuki-senpai cũng đến, trông anh ấy hơi khó xử.

Tôi không hề ngạc nhiên khi thấy bản thân chẳng có cảm xúc gì đặc biệt khi nhìn thấy anh ấy.  Nếu như có tồn tại máy đo tình yêu, chắc là cảm xúc của tôi sẽ tăng đến đỉnh điểm ở khoảnh khắc tôi thích anh ấy, nhưng sau đó sẽ từ từ giảm dần và rồi biến mất.

Tình cảm của tôi dành cho Komaki cũng thế. Nhưng ở tận cùng trái tim, tôi vẫn mong cậu ta được hạnh phúc.

 Ước gì cảm xúc ấy biến mất đi thì tốt. Dù có muốn, tôi cũng không thể nào ở bên cạnh và mang lại hạnh phúc cho Komaki được.

"Hả? Chuyện của Komaki thì chắc Wakaba phải biết rõ hơn chứ. Hai cậu lúc nào cũng dính lấy nhau mà."

"Dính lấy nhau gì chứ? Làm gì có chuyện đó."

"Có đấy. Mà khoan, cậu không nhận ra à? Hai cậu lúc nào cũng Komaki à, Komaki ơi, Wakaba à, Wakaba ơi còn gì nữa."

Tôi không thể nhớ rõ mình đã sống như thế nào trước khi ghét Komaki. Vì chúng tôi đã từng khá thân nên chắc hẳn mọi người xung quanh cũng thấy vậy, nhưng tôi không nghĩ là chúng tôi hồi xưa thường xuyên dính lấy nhau... hay là có nhỉ?

"...Hồi trước, tớ và Umezono là như thế nào nhỉ?"

"Thì như tớ vừa nói đó? Công bằng mà nói thì Komaki tỏ ra thích Wakaba nhiều hơn."

"...Umezono á?"

Tôi cau mày. Lời nói của Minori nghe thật hời hợt, tôi không rõ là cậu ấy đang nói đùa hay nói thật nữa.

"Cậu không nhận ra sao? Nó thể hiện ra mồn một luôn đấy."

Tôi nghĩ mình là người khá nhạy bén với cảm xúc của người khác. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy Komaki thích mình cả.

Cũng có lúc vì quá yêu mà muốn cướp đi tất cả.

Tôi nhớ lại những lời mà Komaki từng nói. Cậu ta vì thấy tôi thích Yuuki-senpai nên đã tỏ tình với anh ấy trước, sau đấy thì cướp đi cả lòng tự trọng của tôi. Vậy nên không đời nào có chuyện Komaki thích tôi được. Chính vì ghét tôi nên cậu ta mới muốn cướp đi những thứ quan trọng thuộc về tôi. 

Cách nghĩ đó hợp lý hơn nhiều.

Tuy vậy, trái tim con người đôi khi cũng có những lúc phi lý.

"Hai cậu vẫn chưa làm lành à? Lại còn gọi cậu ấy là Umezono nữa chứ."

Đã quá muộn để làm lành rồi.

Lòng tự trọng của tôi bị lấy đi cùng với rất nhiều thứ quan trọng khác. Đến mức đó thì sao có thể quay lại mối quan hệ như trước kia được nữa.

"Komaki cứ nhìn Wakaba suốt đấy. Trông cậu ấy giống như một chú cún bị bỏ rơi."

"Cậu nói vậy thì tớ biết làm sao..."

Cậu ta nhận thức được bản thân là một kẻ tồi tệ nhưng vẫn hẹn hò với Yuuki-senpai dù không hề thích anh ấy, rồi sau đóchia tay. Rõ ràng hành động đó là để làm tôi ghen tuông.

Senpai đã bị làm cho tổn thương chỉ vì liên quan đến tôi. Tôi không phủ nhận việc mình cũng có một phần lỗi trong chuyện đó.

Tôi không nghĩ là Komaki đã từng nhìn tôi với vẻ mặt như một chú cún bị bỏ rơi đâu.

"Tớ không biết đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng sao cậu không thử tha thứ cho cậu ấy xem?"

Tôi không thể nói “cậu thì biết cái gì chứ” được.

Tôi không muốn có người biết chuyện giữa tôi và Komaki, và tôi cũng hiểu rằng Minori thực sự lo lắng cho chúng tôi.

Thế nên tôi mới có chút khó xử.

"Ừm, tớ sẽ suy nghĩ lại."

Chúng tôi lấy đồ uống ở quầy rồi định quay lại phòng. Đúng lúc đó, có tiếng nói chuyện vọng ra từ hành lang.

Tôi hé ra nhìn thì thấy Komaki và Yuuki-senpai đang nói chuyện.

Minori đặt tay lên đầu tôi và nói.

"Tổ hợp đầy ẩn ý nhỉ."

"Cậu vui cái gì thế."

Dù đã phải mất một lúc mới nhớ ra tên, tôi vẫn có thể nói chuyện với Minori rất tự nhiên như hồi còn thân thiết. 

Tôi cũng muốn có một mối quan hệ như thế này với Komaki. Nếu tôi có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn, thì có lẽ chúng tôi đã giữ được mối quan hệ mà thỉnh thoảng gặp lại vẫn có thể cười nói vui vẻ. Như vậy còn tốt hơn là bị hôn.

Có điều, liệu tôi có thực sự muốn đặt Komaki vào vị trí giống như Minori bây giờ không?

"Nghe thấy gì không?"

"Shh. Im lặng nào."

Minori nhẹ nhàng bịt miệng tôi lại.

Nhìn lén, nghe lén. Hai việc làm đó đương nhiên là không tốt, tại vì hai người đó đứng giữa hành lang nên tôi hết cách.

"Hồi đó anh xin lỗi vì đã liên tục bám theo em."

"Không ạ. Em cũng xin lỗi vì đã chia tay ngay lập tức."

Tôi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của hai người. Có vẻ như không phải là họ định quay lại với nhau. Senpai cũng thật là người giữ lễ nghĩa khi xin lỗi về chuyện hồi cấp hai. Tôi nghĩ senpai chẳng cần phải xin lỗi gì cả vì lỗi hoàn toàn là của Komaki, và cũng có một phần là của tôi. 

Hai người đó nói chuyện thêm một lúc rồi quay lại phòng. Minori nhìn thấy thế và cười đầy thích thú.

"Ái chà. Xem được cảnh hay ghê."

"Tớ không nghĩ nó hay ho đến thế đâu, nhưng mà, cũng tốt nhỉ. Hai người họ mà cứ khó xử thì tớ cũng khó xử theo."

"Đối với tớ thì việc Komaki và Wakaba khó xử với nhau còn khó chịu hơn á."

"Lại chuyện Umezono nữa à?"

Lâu rồi mới gặp mà sao cậu ấy cứ nói chuyện của tôi và Komaki mãi thế nhỉ. Hay là vì lâu rồi không gặp nên sự thay đổi giữa tôi và Komaki mới dễ bị nhận ra như vậy.

"Ít nhất thì cậu hãy tiếp tục gọi Komaki là Komaki đi, được chứ?"

“Nghe cứ như Umezono muốn được gọi bằng tên vậy."

"Chắc chắn là muốn mà."

Lần hẹn hò trước, khi tôi gọi tên Komaki, mặt cậu ta đã trở nên vô cảm một cách đáng sợ. Có thể là do lúc đó tôi gọi để trêu chọc nên mới thế, bây giờ có gọi bằng tên thì cũng chẳng ích gì. Komaki chắc chắn sẽ nổi khùng lên thay vì vui.

"Tớ sẽ cân nhắc."

"Cậu cứ nói vậy hoài mà có làm đâu."

Chúng tôi cứ thế quay trở lại phòng.

Món ăn mọi người gọi đã được mang ra, bàn ăn lúc này đang rộn ràng hơn bao giờ hết. Nói cho sang thôi chứ những món mà học sinh cấp ba gọi ở quán karaoke thì cũng chỉ là khoai tây chiên hay gà rán, như thế này có được tính là sang trọng không nhỉ.

Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, senpai nâng ly khai tiệc.

Nếu đây là buổi gặp mặt chỉ có các bạn cùng lớp thì có lẽ sẽ thoải mái hơn, nhưng có cả những senpai mà tôi ít khi nói chuyện cùng, nên tôi có hơi căng thẳng.

Sau khi trò chuyện cùng với nhiều người bạn cũ, sự căng thẳng cũng dịu đi phần nào, và tâm trạng tôi dần dần quay trở lại như ngày xưa.

Tôi bắt đầu hồi tưởng lại thời cấp hai, cô bạn kia hát không hay lắm, hay cậu bạn nọ có thói quen làm trò cười khi hát.

"Rồi, tiếp theo là Wakaba nhé."

Không biết từ lúc nào micrô đã được chuyền đến tay tôi. Những lúc thế này, tôi thường không biết nên hát bài gì. Mấy bài tủ của tôi toàn là ballad nên không hợp để hát trong bữa tiệc này chút nào. Đang phân vân thì tôi bắt gặp ánh mắt của Komaki.

Cậu ta đang thao tác trên máy chọn bài với vẻ mặt vô cảm. Còn lâu lắm nữa mới tới lượt cậu ta mà nhỉ.

Trong lúc tôi đang do dự, một giai điệu quen thuộc vang lên. Đó là một bản tình ca của mười năm trước, bài hát mà lần trước tôi đã hát cùng Komaki khi đi karaoke.

Komaki mỉm cười. Nụ cười xã giao của cậu ta vẫn đáng yêu như một thiên thần. 

Minori ngồi bên cạnh nghiêng đầu thắc mắc.

"Komaki định hát à?"

Minori thì thầm, còn tôi thì chỉ biết cười trừ. Hình như ý cậu ta là bảo tôi hát mau lên.

Tôi bất giác đứng dậy, nắm chặt micrô.

Khi tôi cất tiếng, một giọng hát khác cũng được cất lên nhưng không hề có ý định hoà cùng tôi. Lần trước giọng hát ấy như có ca sĩ chuyên nghiệp nhập vào, còn hôm nay thì khác. Đó là một chất giọng trong trẻo và xinh đẹp, vẫn còn giữ lại nét riêng của Komaki.

Tôi dừng lại.

Tự ý chọn bài, rồi tự ý hát cùng.

Cứ để Komaki hát bài này cũng được. Lát nữa tôi sẽ chọn một bài khác.

Đột nhiên, cậu ta đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt màu nâu hiện rõ vẻ nghiêm túc. Chỉ là một bài hát giải trí thôi mà, việc gì phải làm ánh mắt như vậy chứ.

Tôi không được phép nao núng nếu không muốn thua.

Tôi tiếp tục hát đến đoạn điệp khúc. Giọng của tôi và Komaki quả nhiên không quá hợp nhau, cảm giác hơi lạc điệu một chút.

Thật may mắn vì đã gặp được anh/em.

Lời bài hát trôi đi và tan biến. Tôi không có thứ cảm xúc nào để gửi gắm vào những lời đó.

Dù có cầu mong hạnh phúc cho Komaki. Dù có muốn cho Komaki biết rằng cậu ta cũng là con người bình thường. Dù có muốn phá vỡ sự hoàn hảo đó. Tôi cũng không thể mang lại hạnh phúc cho Komaki được, cũng không thể chứng minh được rằng cậu ta là con người.

Lắm lúc tôi từng có suy nghĩ, đáng lẽ tôi không nên bước vào cuộc đời Komaki.

Người mà Komaki thực sự nên gặp, có lẽ là một người có thể đánh bại cậu ta. Nếu có một người như vậy, cậu ta đã không coi thường những người xung quanh, cũng không phải băn khoăn rằng mình có phải là con người hay không.

"Em yêu anh."

Giọng hát ngọt ngào làm rung động màng nhĩ của tôi.

Còn giọng của tôi ra sao nhỉ? Chúng tôi hát cùng một bài nhưng cảm xúc chứa đựng trong đó lại hoàn toàn khác nhau.

Bài hát kết thúc trong lúc tôi vẫn còn mơ hồ. Dù ban đầu có ngạc nhiên vì Komaki đột nhiên cất tiếng hát, nhưng đến cuối cùng dường như mọi người đều đã bị cuốn hút bởi chất giọng trong trẻo đó.. Bầu không khí im lặng trong giây lát, rồi tiếng vỗ tay vang dội khắp phòng.

"Komaki hát hay thế này từ bao giờ vậy?"

"Đỉnh thật đấy, y như ca sĩ chuyên nghiệp luôn."

Komaki được bạn bè vây quanh.

Cảm xúc chứa đựng trong bài hát có lẽ không phải là của Komaki. Vì cậu ta có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo, nên ngay cả những cảm xúc không phải của mình, cậu ta cũng có thể dễ dàng gửi gắm nó vào bài hát.

"Bị chiếm mất vai chính rồi."

Tôi vừa cười gượng vừa nói với Minori vẫn còn đang cười toe toét.

"Vẻ mặt gì thế kia?"

"Không, tớ chỉ nghĩ là Komaki vẫn như ngày nào. Komaki ơi, cảm giác khi hát cùng Wakaba thế nào?"

"Này!"

Minori hỏi như thể đang trêu chọc Komaki. Tôi sợ Komaki sẽ nổi điên lên như lúc đi lễ hội, kỳ lạ thay là cậu ta vẫn giữ vẻ ngoài hoàn hảo, không hề nao núng rồi mỉm cười hiền hậu với Minori.

"Ừm, vui lắm. Xin lỗi nhé Wakaba, tớ tự nhiên quá."

Xin lỗi ư, nghe giả trân vô cùng.

Má tôi đang co giật, thôi thì cứ cười cho có lệ vậy.

"Không không, không cần xin lỗi đâu. Tớ cũng vui lắm."

Tôi nghĩ là mình bắt đầu cảm thấy ghét karaoke rồi đấy. Tính thêm lần trước nữa là hai lần. Chỉ với hai lần, tôi đã muốn xem xét lại mối quan hệ của mình với karaoke.

"Vậy à. Tốt quá."

Chẳng có gì tốt lành cả. Tôi nuốt những lời định nói vào lòng và chuyền micrô cho người bên cạnh.