Tập 01

Chương 03 - Vì sao lại hút thuốc?

2025-08-17

8

Người ta nói rằng, nếu chúng ta im lặng quá lâu, ta sẽ quên cách để nói.

Chuyện đó chắc chắn sẽ không xảy ra với người làm việc ở cửa hàng tiện lợi. Đấy là một ngành dịch vụ, thế nên việc giao tiếp là bắt buộc.

Nhưng ở trường, tôi có lẽ đã quên mất cách để lên tiếng rồi.

Vì sao? Bởi vì tôi chẳng có ai để nói chuyện cả.

Tôi không có bạn bè trong lớp

Bỏ qua mấy đứa hướng ngoại, thì mấy đứa hướng nội thậm chí còn có bạn. Những đứa có cùng đẳng cấp sẽ mặc định tự kết thân và tạo thành một nhóm.

Và thế là một cái tháp giai cấp được hình thành trong lớp tôi.

Trong tháp đó, hoàn toàn không có tôi. Tôi chẳng phải là gì trong lớp này.

Bọn hướng ngoại thì nói về mọi thứ trên Tiktok và Instagram[note78803]. Còn hội hướng nội lại hứng thú về anime và game gacha.[note78804]

Tôi không thể nào hoà nhập với mọi người được.

Bởi vì tôi không hứng thú với mạng xã hội, anime hay game gủng.

Sự đồng cảm là một phần quan trọng trong giao tiếp. Và bởi vì tôi không có chủ đề chung nào để tham gia với mọi người, nên việc tôi ra rìa là dễ hiểu.

Nếu không nhắc đến mạng xã hội thì tôi hoàn toàn có thể tìm hiểu về game và xem anime để trò chuyện với mọi người.

Thậm chí là có thể kết bạn.

Thế nhưng tôi có cảm giác không muốn làm điều đó. Tôi chỉ muốn tìm hiểu một thứ vì nó hấp dẫn với tôi, chứ không phải vì nó là công cụ cho mục đích của tôi.

Thế nên tôi đọc tiểu thuyết tại chỗ, không có ai xung quanh.

Tôi thích tiểu thuyết. [note78805]

Bởi vì khi đọc chúng, tôi được ở một mình.

Nhưng quanh tôi chẳng ai có cùng sở thích. Ít nhất là trong lớp, tôi chưa thấy ai mà mình có thể nói chuyện cùng.

Tôi đôi lúc tự hỏi liệu trên thế giới này còn ai đọc tiểu thuyết hay không?

Từ lúc tôi đến trường vào buổi sáng cho đến khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi luôn đắm chìm vào trong thế giới của sách. Việc tôi không nói chuyện với ai một từ nào đã trở thành điều bình thường.

***

Sau giờ học, tôi đến nơi làm thêm quen thuộc dù tôi chẳng hề thích chỗ này. Khoác lên bộ đồng phục tôi ghét, và làm việc chăm chỉ, và cầu nguyện thời điểm tan ca hãy đến thật nhanh.

Tôi đổi những giây phút quý giá của cuộc đời để lấy một nghìn một trăm yên trên giờ.

Cho dù công việc có trọn vẹn hay đau khổ đến đâu, thì cái giá vẫn là một nghìn một trăm yên. Nhưng dạo gần đây, có vẻ như mọi thứ đã thay đổi đôi chút.

Giờ đã là chín giờ tối.

Cô ấy lại đến cửa hàng như mọi khi. Mặc chiếc áo đen như bầu trời đêm mùa đông. Cô ấy tiến lại quầy thu ngân mà không ngó xem những sản phẩm khác.

“Chào buổi tối, lấy chị gói số 25.”

Tôi lấy gói thuốc từ kệ và tính tiền. Cô ấy cầm bao thuốc lên và mỉm cười với tôi.

“Спасибо.” [note78806]

Tôi biết cô ấy đang cảm ơn tôi vì lúc nào cô ấy cũng làm thế cả.

Nhưng đó là ngôn ngữ gì nhỉ? Tôi nghe như một thứ ngôn ngữ nào đó ở phương Bắc. Sau khi cô ấy rời đi, tôi ngẫm một hồi mới nhận ra là tiếng Nga.

Trong lúc đang cảm thấy thoải mái, bỗng nhiên có người gọi tôi.

“Con bé hay đến đây, dễ thương nhỉ?”

Người vừa lên tiếng là một nam sinh viên làm cùng ca với tôi.

Anh ta có quả đầu nhuộm cùng khuôn mặt hơi sưng lên. Mỗi ngày, anh ấy đều đi nhậu. Túi tiền lúc nào cũng rỗng. Thế mà anh ấy lúc nào cũng tự hào khoe khoang về chuyện đó dù chẳng ai hỏi.

Trong giờ làm, anh ấy hay dùng điện thoại và tự gọi bản thân là “túi rượu”[note78807] vì ngày nào cũng đi nhậu. Anh ấy còn xem anime để bắt chuyện với gái và tự hào mình là otaku.

“Nhìn gương mặt trong sáng thế mà hút thuốc, sự tương phản này thú vị phết. Anh mày nhìn thế thôi chứ dễ đổ trước mấy kiểu tương phản này lắm.”

Nhìn thế thôi cái khỉ khô, chả ai thèm để ý đến anh đâu. Anh ta cứ nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ chắc? Tôi không có được kiểu tự tin này dù vừa ghen tỵ vừa ghét nó.

“Nếu một người phụ nữ hút thuốc, một trăm phần trăm là do đàn ông. Và nếu một cô gái chơi pachinko thì chắc chắn là do bạn trai hoặc người yêu cũ của cô ấy.”

“Ờ.”

“Cô ấy nhìn như sinh viên nhỉ? Nhưng anh chưa thấy người ta ở mấy trường đại học quanh đây. Xinh thế này thì nhìn phát là nhận ra ngay.”

“Chắc thế.”

“Hay là anh đi tới mấy khu vực cho phép hút thuốc, chắc là sẽ gặp cô ấy đấy. Lúc đó, anh sẽ tới và bắt chuyện. Chú em cổ vũ anh nhé, Enocchi?”

Enocchi là biệt danh do anh ấy đặt cho tôi từ ngày đầu tiên. Tên tôi là Enoki Yuito.

Anh ta luôn lải nhải về chuyện anh ấy sôi động thế nào ở mấy buổi tiệc, bạn bè anh ta nổi tiếng thế nào và mấy cô gái anh ta cố tán,… Anh ấy cho rằng quan hệ rộng, số người đã ngủ cùng và tên công ty đã nhận anh ấy là những thứ đáng giá nhất trên đời.

Tôi thì không quan tâm lắm, ít nhất thì với tôi, anh ấy không phải người xấu.

Khi tôi biết anh ấy học đại học, tôi chợt nghĩ rằng cho dù có đi học thì người ta vẫn có thể trở thành kiểu người như này nhỉ?

Dù là đi học hay đi làm, tôi nghĩ ai cũng có thể gặp kiểu người này vào một lúc nào đó thôi.

Những ngày phải làm chung ca với anh ấy, một nghìn một trăm yên bỗng trở nên nặng nề hơn. Tôi phải đứng ngoài ban công lâu hơn trước khi đi ngủ.

Tôi không quên điều anh ta vừa nói.

Tôi tự hỏi liệu “số 25” hút thuốc có phải do ảnh hưởng của đàn ông không?

Nó làm tôi thấy khó chịu khi nghĩ về nó.

Mà nếu là có, tôi chỉ mong người đàn ông đó không giống “túi rượu”.

***

Sau khi làm việc tới mười giờ tối và nhận sáu nghìn sáu trăm yên, tôi ghé siêu thị gần nhà và mua một hộp bento giảm giá năm mươi phần trăm trước khi về nhà.[note78808]

Tôi chén sạch hộp cơm nguội ngắt này.

Nó vừa ngon, mà cũng vừa không ngon. Khẩu vị của tôi không tốt lắm nên tôi cũng không rõ. Nhưng một điều tôi biết chắc là bữa ăn này thiếu chất.

Ăn xong, tôi lại ra ban công như mọi khi.

Tôi mở lon cà phê đã mua từ trước. Vị đắng của cafe không đường lan ra trong miẹng tôi. Tôi nhìn vào bóng đêm trên bãi đất trống thì.

“Chào buổi tối, vất vả rồi.”

Cô ấy đứng ở ban công kế bên, nghiêng về phía lan can và tay cầm điếu thuốc vừa mua.

“Ồ, anh nhân viên ra đây để tận hưởng không khí buổi đêm à.”

“Em làm vậy sau mỗi ngày đi làm vì em thấy khó ngủ.”

“Hiểu, chị cũng thấy mệt mỏi mỗi khi ở lâu với người khác.”

“Chị cũng thấy giống em hả, “số 25”?”

“Chị không thích mấy chỗ đông người và ồn ào, nên chị mới ở đây. Nơi này hiếm khi nghe thấy tiếng động lắm.”

Đây đúng là một nơi yên ắng.

Nó nằm cách xa đường chính, không có nhà hàng, chỉ có một bãi đất trống phía trước ban công và một nghĩa địa ở bên cạnh.

Tôi nhìn về phía gạt tàn của chị, có mấy đầu thuốc đã nằm lạnh ở đó rồi.

“Một ngày chị hút nhiều phết.”

“Chị chờ em đấy.”

“Thật ạ?”

“Đoán xem?”

“Số 25” mỉm cười và phả khói, trông cô ấy không tỉnh táo lắm thì phải.

Tôi nhớ lại lời gã “túi rượu” nói. Lý do phụ nữ hút thuốc và chơi pachinko, một trăm phần trăm là do ảnh hưởng của đàn ông.

Tôi có thể hỏi về chuyện đó nếu như tôi giả ngu được.

Nhưng tôi không làm thế.

Trước mặt cô ấy, tôi muốn thể hiện mình là đứa có đầu óc. Và cũng muốn giấu sự thật rằng tôi là một đứa thật sự ngu ngốc.

“Mỗi ngày em làm mấy tiếng?”

“Dạ sáu tiếng, từ bốn giờ chiều đến mười giờ tối.”

“Làm từ bốn giờ thì có kịp tan trường không đấy?”

“Trường em ở gần đó ạ.”

“Ồ, em học ở trường cấp ba Fuse à?”

“Đúng vậy.”

“Hoá ra em còn là đàn em của chị.”

“Chị cũng học ở đó luôn?”

“Ừa.”

Vậy là chúng tôi học chung trường, “số 25” là đàn chị của tôi.

“Nơi này gần trường chị và cả em. Đúng là tiện cho hai ta mỗi khi đi học nhể?”

“À mà, chị học trường nào thế?”

“Số 25” nói ra tên trường và khoa đang theo học.

Không ngoài dự đoán, cô ấy và “túi rượu” học chung trường. Tên kia học khoa kinh tế, còn chị ấy thì học khoa Văn hoá.[note78810] Có lẽ khác khoa nên chắc họ không gặp nhau, nhưng chắc có thể vô tình thấy nhau khi đi trong khuôn viên trường.

“Nếu chị học ngành Văn học thì, chị hẳn thích đọc sách nhỉ?”

“Ừm, nhất là tiểu thuyết.”

“Em cũng thích tiểu thuyết!”

“Ồ.”

“Em không có tiền để mua ở nhà sách nên chỉ toàn mua tiểu thuyết cũ thôi.”

“Chị cũng hay mua sách cũ và đọc sách từ thư viện.”

“Chị thích thể loại nào?”

“Chị thích văn học cổ điển như của Kawakami Mieko, Ogawa Youko và Murata Sayaka.”

“A, em cũng thích. Như bộ ôm mèo và bơi cùng voi (猫を抱いて象と泳ぐ).”[note78809]

“À, bộ đấy nói về cờ vua thì phải. Chị cũng thích nó.”

Đó là lần đầu tiên tôi được trò chuyện về thứ tôi thích.

Tôi đã có thể nói chuyện với người khác về chuyện mà không ai trong trường quan tâm.

Đây là một cú sốc khi người có cùng sở thích, lại sống gần tôi.

Bọn tôi nói chuyện về sách một hồi. Đến khi gạt tàn của cô ấy đã đầy đầu thuốc thì tôi để ý đến một vật ở góc ban công nhà cô ấy.

“Túi rác đó… Nó có vấn đề gì không ạ?”

Mấy túi rác ở đó chất thành đống.

“À thì, chị quên vứt nó. Sáng nay người dọn rác đến sớm, nên khi chị dậy thì xe đã đi mất rồi.”

Ở chung cư này, người ta chỉ có thể bỏ rác vào buổi sáng sớm.

Nếu như có thùng rác có nắp đậy, thì tôi có thể bỏ rác từ đêm hôm trước. Nhưng vì ở đây chỉ có tấm lưới, nên nếu để từ đêm thì quạ sẽ bới nát túi rác mất thôi.

Sau mười giờ sáng mà chưa bỏ rác thì coi như là chờ lần sau.

“Chị sống cú đêm mà, sáng dậy không nổi đâu. Hồi cấp ba chị toàn đi trễ, còn giờ thì chị chỉ học lớp buổi chiều mà thôi.”

“Nhưng mà chị được tự xếp thời khoá biểu mà?”

“Mà nói chung, nếu cứ như vậy thì nhà chị sớm muộn cũng thành bãi rác mất thôi.”

“Nếu vậy thì, em vứt hộ chị cũng được.”

“Hể?”

“Chị chỉ cần để túi rác ở phía trước vào buổi tối. Sáng hôm sau lúc đi học em vứt hộ cho.”

“Có ổn không đó?”

“Dù gì em cũng phải vứt rác mà.”

“Em mang nặng được không?”

“Thêm một, hai túi nữa thì cũng không sao đâu. Với lại đi làm em mang vác nặng hơn nhiều.”

“Vậy thì cảm ơn em nhiều.”

Cô ấy nói rồi chắp tay lại.

“Vậy từ lần tới nhờ em nhé.”

“Vâng.”

Tôi nhận mấy túi rác từ tay cô ấy. Chà, túi trong suốt, nếu tò mò thì tôi có thể nhìn bên trong. Tôi cất tạm và chờ sáng mai để mang đi vứt.

“Nhờ anh nhân viên cửa hàng đấy, nếu không nhà chị sẽ thành bãi rác mất thôi.”

“Số 25” cười với vẻ mãn nguyện.

“Nhưng mà cũng hơi ngại nếu như người khác thấy rác của mình nhỉ?”

“Em không để ý đâu, yên tâm đi.”

“Fufufu, đúng là một quý ông. Để lần tới chị trả ơn nhé.”

“Em không cần đâu mà.”

“Nếu em không chịu thì chị sẽ tự quyết định sẽ làm gì nhé.”

“Rồi rồi, để em suy nghĩ.”

“Vậy thì, ngủ ngon.”

Nói rồi cô ấy quay lại phòng.

Sau một hồi, tôi đứng yên suy nghĩ về phẩn thưởng cho việc tôi làm. Thế nhưng mãi chẳng nghĩ được gì cả…

Ghi chú

[Lên trên]
Đoạn này nguyên tác là ピックトゥック (Piktok) và ミンスタグラム (Minstagram) Người dịch cũng không hiểu tại sao tác lại viết như thế, nhưng vì mục đích dễ đọc thì người dịch xin phép dịch thành Tiktok và Instagram.
Đoạn này nguyên tác là ピックトゥック (Piktok) và ミンスタグラム (Minstagram) Người dịch cũng không hiểu tại sao tác lại viết như thế, nhưng vì mục đích dễ đọc thì người dịch xin phép dịch thành Tiktok và Instagram.
[Lên trên]
Đoạn này nguyên tác là ソシャゲ (Social) thì nếu dịch nghĩa đen là trò chơi mạng xã hội. Nhưng theo người dịch tìm hiểu thì đây là những trò chơi mang yếu tố xã hội (kết bạn, clan,…) kết hợp cùng yếu tố gacha. Ví dụ như Uma Musume, Genshin,…
Đoạn này nguyên tác là ソシャゲ (Social) thì nếu dịch nghĩa đen là trò chơi mạng xã hội. Nhưng theo người dịch tìm hiểu thì đây là những trò chơi mang yếu tố xã hội (kết bạn, clan,…) kết hợp cùng yếu tố gacha. Ví dụ như Uma Musume, Genshin,…
[Lên trên]
Tiểu thuyết ở đây là những cuốn tiểu thuyết thực thụ chứ không phải light novel. Nguyên tác: 小説
Tiểu thuyết ở đây là những cuốn tiểu thuyết thực thụ chứ không phải light novel. Nguyên tác: 小説
[Lên trên]
Cách cảm ơn trong tiếng Nga
Cách cảm ơn trong tiếng Nga
[Lên trên]
Nguyên tác: 酒袋
Nguyên tác: 酒袋
[Lên trên]
Cái này ở Việt Nam cũng có, sau 9h30 hoặc lúc gần đóng cửa thì mấy món ăn trong ngày sẽ được dán tem khuyến mãi.
Cái này ở Việt Nam cũng có, sau 9h30 hoặc lúc gần đóng cửa thì mấy món ăn trong ngày sẽ được dán tem khuyến mãi.
[Lên trên]
Bộ này tác là Ogawa Youko. Nói về một cậu bé tin rằng, lớn lên là bi kịch. Cậu học cờ vua từ một người đàn ông béo phì ở bãi phế thải, lối chơi của cậu là chui xuống gầm bàn, ôm mèo để suy nghĩ nước đi.
Bộ này tác là Ogawa Youko. Nói về một cậu bé tin rằng, lớn lên là bi kịch. Cậu học cờ vua từ một người đàn ông béo phì ở bãi phế thải, lối chơi của cậu là chui xuống gầm bàn, ôm mèo để suy nghĩ nước đi.
[Lên trên]
Khoa này gọi là 文芸学部 (Văn học và Nghệ Thuật)
Khoa này gọi là 文芸学部 (Văn học và Nghệ Thuật)