OneShot

Chương 2.7: Vở kịch (7)

2024-11-29

7

“Cô đi công tác ở Gifu—là để gặp cái cậu nhà văn trẻ đó đúng không?”

Inamura Kaho ngước lên khỏi điện thoại trước lời nói có phần chế giễu. Cô đang nghỉ ngơi sau giờ làm biên tập tại văn phòng lúc hơn 10 giờ tối.

Một người bạn đồng nghiệp cầm tách cà phê đứng nhìn cô. Đằng sau anh ấy là một tấm bảng trắng ghi lịch trình của các thành viên. Phía dưới cột ngày mai—Ngày 15 tháng 9—có ghi “Inamura, đi công tác cả ngày ở Gifu.”

“Ừ, tôi đi gặp Fuyutsuki-sensei.”

Inamura chỉ nói ngắn gọn rồi trở lại công việc của mình.

“Ồ, Fuyutsuki-kun. Cô vẫn còn bận tâm đến em ấy sao? Chỉ là một nhà văn đã hết thời mà thôi. Đúng là lãng phí thời gian và tiền bạc—”

“Em ấy chưa hết thời.”

Inamura cắt ngang mà không thèm nhìn đồng nghiệp. cô tiếp tục nói như thể đang thuyết phục chính mình.

“Chúng ta không thể để em ấy kết thúc như vậy được. Là một người trong ngành, tôi không thể đứng nhìn một tài năng như vậy bị lãng phí. Những cuốn tiểu thuyết của Fuyutsuki-sensei đã giúp nhiều người có thêm động lực để sống”

Mình cũng là một trong những người đó, cô thì thầm với chính mình.

Mặc dù cô đã có được việc làm tại một nhà xuất bản lớn sau khi tốt nghiệp, nhưng cô nhanh chóng bị choáng ngợp bởi khối lượng công việc, đau khổ vì những nhà văn và người sếp quá đáng, rồi ngày càng có những lúc bi quan khi cô nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào đường ray tàu điện trong khi chờ chuyến tàu tốc hành. Chính vào lúc ấy, giữa đống bản thảo tham dự cuộc thi nhà văn mới, cô phát hiện ra cuốn tiểu thuyết của Fuyutsuki Haruhiko—hay Hiiragi Yuto.

Câu chuyện từ cuốn tiểu thuyết ấy đã cứu rỗi trái tim chai sạn của cô, và cô vô cùng ngạc nhiên khi biết tác giả là một học sinh sơ trung. Dù chỉ là nhân viên mới nhưng cô kiên quyết muốn trở thành biên tập viên của Hiiragi Yuto, và vị trí ấy đã thuộc về cô. Trải nghiệm đó đã giúp cô trở nên cứng rắn hơn theo hướng tích cực, khiến cô ít bị ảnh hưởng bởi những khó khăn tại chỗ làm.

“…Cô tin tưởng em ấy quá nhỉ. Nhưng chẳng phải em ấy đã bỏ viết vì gặp rắc rối trên mạng xã hội sao? Với lại sự việc đó liên quan đến một cuốn sách từ nhà xuất bản khác. Cô đâu có nghĩa vụ gì với em ấy đâu.”

“Liên quan đến nhà xuất bản khác cũng không quan trọng. Những ai tham gia xuất bản sách của em ấy đáng ra phải bảo vệ em ấy. Em ấy là một thiên tài vừa chớm nở, nhưng khi đó em ấy vẫn chỉ là một học sinh sơ trung, chưa hiểu rõ về thế giới…”

“Và giờ cô đang cố gắng sửa chữa sai lầm à.”

“Muốn nói gì thì nói.”

Đồng nghiệp của cô ấy nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt vừa giễu cợt vừa bất lực.

“Vậy cô nghĩ mình sẽ thành công chứ? Cô đã liên lạc nhiều lần nhưng đều vô ích phải không?”

“…Tôi chưa biết. Đó là lý do tại sao tôi phải đi.”

Inamura nói rồi liếc nhìn chiếc điện thoại của mình. Ứng dụng nhắn tin vẫn đang mở.

『Bọn em có buổi biểu diễn tại lễ hội văn hóa sắp tới. Có điều này chỉ nói cho chị biết thôi nhé—』

***

Từ trong buồng vệ sinh của trường, Yuto có thể nghe thấy tiếng ồn ào mờ nhạt bên ngoài.

Cậu lại thở dài lần nữa, không còn nhớ nổi mình đã thở dài bao nhiêu lần.

Cơn mồ hôi lạnh chảy dọc lưng cậu không phải vì cái nóng của tháng chín.

Hôm nay là lễ hội văn hóa. Buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch sẽ được tổ chức ngay sau bữa trưa.

Dù vậy, Yuto đã trốn trong nhà vệ sinh từ lúc cậu đến trường vào sáng nay.

Không phải vì cậu đau bụng mà vì kịch bản của cậu sẽ được trình diễn. Cậu nghĩ kịch bản của mình khá hay. Các thành viên của câu lạc bộ kịch nói rằng họ thích nó. Nhưng nghĩ đến việc nó được xem bởi những học sinh không am hiểu hay người ngoài khiến cậu lo lắng hơn cả lúc tiểu thuyết của cậu được xuất bản. Cậu sợ câu chuyện của mình bị người khác đánh giá.

“Nhưng đây là kết thúc rồi…”

Cậu đã viết xong kịch bản cho câu lạc bộ kịch. Sau buổi biểu diễn thử ngày hôm nay tại lễ hội văn hóa, sẽ là lúc bước vào cuộc thi chính thức. Tất cả những gì còn lại đối với Yuto là các điều chỉnh nhỏ, cậu đã phần lớn buông bỏ mọi thứ.

“Cũng là lần cuối với em ấy…”

Khuôn mặt của biên tập viên đã ép cậu viết kịch bản hiện lên trong tâm trí cậu.

Kể từ chuyến đi thủy cung của Yuto và Kotoha, đã gần một tháng họ không gặp nhau.

Khi ấy, kịch bản đã sắp sửa hoàn thiện, cả hai đều ít khi tới câu lạc bộ kịch, vì không cần phải thảo luận về việc chỉnh sửa nữa. Đó là lý do họ không gặp nhau, nhưng nếu là Kotoha của ngày trước, em ấy vẫn sẽ quấy rầy cậu để viết một cuốn tiểu thuyết.

Tuy nhiên, em ấy không còn liên lạc với cậu nữa.

Sau khi nghe chuyện của cậu ở quán cà phê, có thể em ấy đã bỏ cuộc.

Cậu cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng đồng thời có cảm giác trống rỗng như thể thiếu mất một điều gì đó.

“Đây là quyết định đúng đắn.”

Cậu tự nhủ với bản thân. Kotoha nên tìm ai đó khác để viết tiểu thuyết, thay vì lãng phí thời gian vào cậu.

Ngay lúc đó, có người gõ cửa buồng vệ sinh.

Yuto lưỡng lự nhưng vẫn đáp lại bằng một tiếng gõ. Sau vài giây nín thở lắng nghe, cậu nhận ra đó chỉ là một người cần sử dụng nhà vệ sinh. Cậu cảm thấy áy náy, nhưng rồi—

Một tiếng động lớn vang lên như thể có ai đó đá vào cửa.

"Uwah!?"

Yuto không thể không hét lên.

“Senpai? Anh có ở trong đó không? Buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch sắp bắt đầu rồi, anh đang làm gì ở đây vậy? Ra ngoài đi.”

Một giọng nói quen thuộc nhưng phảng phất chút hoài niệm vang lên.

Yuto mở cửa buồng vệ sinh rồi bước ra trong sự bối rối.

“Kotoha… đây là nhà vệ sinh nam đấy.”

“Biên tập viên theo chân nhà văn đến mọi nơi.”

Kotoha nói với vẻ biết rõ. Dù đã không gặp nhau trong một tháng, em ấy hành xử như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

“Ngay cả khi chúng ta cho rằng biên tập viên đi bất cứ đâu, họ cũng không vào nhà vệ sinh nam… Còn nhà văn? Em…”

Yuto nhận ra ý nghĩa đằng sau lời nói của em ấy.

Chẳng lẽ em ấy vẫn—

“Để sau đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Kotoha ngắt lời cậu rồi tiếp tục nói,

“Đi thôi. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”

Yuto nhìn đi chỗ khác rồi khẽ lắc đầu.

“Thôi… em đi đi. Vở kịch vẫn có thể biểu diễn mà không cần người viết kịch bản…”

Kotoha nở một nụ cười tinh quái và nhìn chăm chú vào Yuto.

“Ra là anh sợ à? Đó là lý do anh trốn ở đây.”

“A-Anh không sợ!”

Kotoha nhìn chằm chằm cậu rồi đột ngột nắm lấy tay cậu.

Hành động bất ngờ và ánh mắt gần kề của em ấy khiến tâm trí Yuto trở nên trống rỗng. Hương thơm nhè nhẹ của nước hoa tỏa ra từ người em ấy càng làm cậu thêm mông lung.

Nhưng một cảm giác mơ màng từ đôi tay em ấy đã giúp xoa dịu tâm trí cậu phần nào.

“Kotoha, em…”

Kotoha cười bẽn lẽn như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm trò nghịch ngợm.

“Tay em đang run đúng không?”

“Ừ, đúng vậy. Và còn đổ mồ hôi nữa—”

“Cái đó thì anh không cần phải nói!”

Kotoha tỏ ra giận dỗi nhưng vẫn không buông tay cậu.

“…Em cũng sợ lắm. Buổi biểu diễn hôm nay hoàn toàn phụ thuộc vào việc vở kịch có hấp dẫn hay không. Còn căng thẳng hơn cả cuộc thi sắp tới nữa.”

“Bất ngờ thật. Em cũng sợ và lo lắng à.”

“Tất nhiên rồi! Anh nghĩ thế nào về em vậy? Mà cái nhà vệ sinh này đáng sợ quá, đầy những con bọ nhiều chân!”

Yuto nghĩ em ấy đang tỏ ra trẻ con. Nhưng chính cậu lại đang cố che giấu cảm xúc của mình bằng những lời nói đùa nhẹ nhàng. Cậu cười khúc khích khi nghĩ đến việc em ấy sợ côn trùng, có lẽ là rết.

1ac3d81b-b917-42d0-809c-4653a7fdda4e.jpg

“Anh nghĩ thế nào về Natsume à? Em ấy cứng đầu, hay ép buộc và không chịu nghe lời người khác.”

“Nhẫn tâm quá đó.”

“Nhưng em ấy tràn đầy niềm đam mê với việc sáng tạo câu chuyện và có đủ kỹ năng để thực hiện điều đó. Em ấy chắc chắn sẽ trở thành một biên tập viên xuất sắc.”

Cậu không gọi em ấy là biên tập viên phụ trách của mình.

Cậu không thể nói ra điều đó.

Kể cả vậy, Kotoha vẫn mỉm cười một cách ngây thơ.

“Khen em nữa đi! Như là thiên tài xuất sắc, à, và là biên tập viên dễ thương nhất từ trước đến giờ!”

“Em phấn khích quá rồi đó.”

Yuto thở dài nhẹ và nhìn Kotoha.

Hãy tạm thời quên đi mọi phiền muộn và ngắm nhìn kết quả của câu chuyện mà chúng mình đã cùng tạo nên—nụ cười của Kotoha đã truyền tải trọn vẹn điều ấy.

“Chúng mình đi thôi.”

Khi Yuto nắm lấy tay em ấy, Kotoha gật đầu, “Vâng.”

***

Haneda Michi, một người bạn cùng lớp của Natsume Kotoha đang đi quanh lễ hội văn hóa cùng hai bạn học. Cô nhớ Kotoha đã kể với mình về việc giúp đỡ câu lạc bộ kịch.

“Được thì cậu đến xem nhé. Kịch bản tuyệt vời lắm đó.”

Cô nhớ lại những lời đó. Mặc dù mối quan hệ của họ không quá thân thiết, chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vì ngồi gần nhau, cô luôn ấn tượng bởi việc Kotoha lúc nào cũng chăm chú vào những trang sách.

Vì vậy, Michi có chút tò mò về vở kịch mà Kotoha khen ngợi hết mực. Hơn nữa, nghĩ đến việc xem vở kịch trong một căn phòng có điều hòa sau khi đi dạo quanh dưới cái nóng oi bức thật sự rất hấp dẫn.

“Nè, muốn đi xem buổi biểu diễn của câu lạc bộ kịch không?”

Cô mời hai người bạn của mình.

“À đúng rồi, câu lạc bộ kịch của trường mình mạnh mà. Tớ đi.”

Mạnh á? Đâu phải là câu lạc bộ thể thao đâu, Michi bật cười khi nghĩ về điều đó.

“Mình thì không thích xem kịch lắm,” người bạn kia nói.

“Thôi mà, xem chút thôi cũng được. Dù sao thì bọn mình đi bộ nãy giờ cũng mệt rồi, nếu chán thì bọn mình có thể rời đi.”

“Cũng được.”

Thực sự có ổn không nhỉ? Rời đi giữa chừng khi xem kịch có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng đây là lễ hội văn hóa, có thể mọi người sẽ thông cảm… chắc vậy, Michi nghĩ.

Khi họ đến hội trường, chỗ ngồi gần như đã hết. Trong lúc họ tìm chỗ để có thể ngồi cùng nhau,

“Ô.”

Michi thoáng thấy Kotoha đang được một nam sinh dẫn vào hậu trường. Nhìn vào màu cà vạt, có vẻ cậu ấy là một học sinh năm ba. Kotoha trông vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng. Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của cô khi nhìn từ xa.

“Hmm,” Michi cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù Kotoha có tính cách vui vẻ và dễ gần nhưng dường như cô ấy không muốn thân thiết quá với người khác. Michi cảm thấy Kotoha đang cố giữ khoảng cách với mọi người. Ít nhất thì trong lớp, Kotoha không có người bạn thân nào.

“Nhìn họ không giống một cặp lắm.”

“Michi, cậu đang làm gì thế? Đến đây nhanh lên, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”

Cô nhận ra hai người bạn của mình đã đi xa và đang vẫy tay gọi cô. Michi giữ những gì cô vừa nhìn thấy vào trong lòng và nhanh chóng tiến đến chỗ bạn bè.

Sau khi họ ngồi xuống được vài phút thì vở kịch bắt đầu.

Ánh đèn dần mờ đi, nhường chỗ cho một tia sáng rực rỡ trên sân khấu.

***

“Theo kế hoạch thì người tiếp theo phải đưa đi là Shirakawa Hiyori. Một nữ sinh cao trung, hửm? Còn trẻ quá,” Một chàng trai trẻ trong bộ đồ đen thì thầm.

Người đó nhanh chóng được tiết lộ là một thần chết tên Ren. Nhiệm vụ của cậu là đến và dẫn dắt những linh hồn đang thoi thóp đến thế giới bên kia. Theo lệnh từ cấp trên, Ren cải trang thành một học sinh cao trung để tiếp cận Shirakawa Hiyori, cô mắc phải một căn bệnh khiến mạch máu của cô dễ bị tổn thương và chỉ còn sống được một tháng. Ren mang trọng trách đưa linh hồn cô sang thế giới bên kia một cách thanh thản.

“Cậu là thần chết đúng không?”

Tuy nhiên, Hiyori bắt gặp cậu đang đưa linh hồn của một con mèo đã khuất bên đường sang thế giới bên kia. Điều này vi phạm quy tắc rằng người sống không được biết danh tính của thần chết.

“Cậu đến đây để đưa tớ đi đúng không? Ra vậy, thời gian của tớ không còn nhiều. Được rồi, tớ sẽ không nói cho ai biết đâu. Kể cả những thần chết khác. Nhưng tớ có một yêu cầu.”

Biết rõ về bệnh tình của mình, Hiyori dường như chấp nhận cái chết đang đến gần. Cô đưa ra một yêu cầu với vẻ mặt láu lỉnh nhưng lại rất nghiêm túc.

“Hãy để tớ giúp cậu làm việc.”

Bị nắm giữ điểm yếu, Ren không thể từ chối và miễn cưỡng để cô giúp đỡ.

Hai người họ bắt đầu đến gặp những người cận kề cái chết và đưa linh hồn của họ đi. Trong khi Ren cố gắng xử lý mọi việc một cách thản nhiên thì Hiyori lại đi sâu vào cuộc sống của họ. Cô trò chuyện cởi mở, cười và khóc cùng họ, cố gắng đồng cảm không chỉ những tiếc nuối mà còn là cả cuộc đời họ.

“Bởi vì cuộc đời là một hành trình đến cái chết,” Hiyori trả lời Ren khi cậu hỏi tại sao cô lại làm tất cả những điều đó. Ren nhận ra rằng việc đưa linh hồn đi một cách thanh thản không có nghĩa là tránh xa mọi rắc rối.

***

(Ấn tượng thật…)

Trong giờ nghỉ giải lao giữa vở kịch, Michi thở phào nhẹ nhõm.

Liếc sang phía bạn mình, cô thấy họ đang chăm chú nhìn sân khấu với những giọt lệ long lanh trong đôi mắt. Những khán giả khác đều bị mê hoặc bởi màn trình diễn.

Diễn xuất, bối cảnh, âm thanh và ánh sáng đều được thực hiện xuất sắc đối với một vở kịch trường cao trung. Nhưng,

(Ấn tượng nhất là phần kịch bản.)

Michi yêu thích tiểu thuyết, truyện tranh và phim ảnh, tuy cô sẽ mất hứng thú nếu câu chuyện trở nên quá nhạt nhẽo. Nhưng vở kịch này thì khác. Cô còn không nhận ra rằng buổi biểu diễn đã trôi qua một nửa. Cô đã hoàn toàn bị cuốn hút.

Câu chuyện này thật có chiều sâu. Không, có lẽ từ đó còn chưa chính xác.

Những cuộc trò chuyện, độc thoại và hành động của một thần chết đã suy kiệt bởi việc dẫn dắt quá nhiều linh hồn là Ren, và Hiyori, với sự dịu dàng của mình, cô gắn kết với mọi người dù đang tuyệt vọng đối mặt với cái chết của chính mình, cùng những linh hồn mà họ đã cứu rỗi—toàn bộ tạo nên một câu chuyện—đôi khi nhẹ nhàng và ấm áp như ánh nắng mùa xuân, đôi khi sâu lắng và yên bình như tuyết rơi.

Đúng vậy, sân khấu không chỉ đơn thuần là có chiều sâu mà còn gợi lên cảm giác về các mùa và thời gian trong ngày. Và kịch bản chính là nền tảng cho tất cả điều này.

(Có phải nó được chuyển thể từ tiểu thuyết hay truyện tranh không nhỉ?)

Nhưng Michi chưa từng nghe đến một tác nào có tên là “Những điều quan trọng với thần chết.”

(Chẳng lẽ đây là tác phẩm gốc?)

Hình ảnh của Kotoha và cậu học sinh năm ba lúc nãy bất chợt xuất hiện trong tâm trí cô, nhưng cô nhanh chóng gạt nó đi. Một học sinh cao trung không thể nào viết được một kịch bản như vậy. Nếu có thì khả năng người đó là—

***

Câu chuyện đạt đến cao trào.

Rung động trước cách Hiyori kết nối với mọi người, Ren bắt đầu hiểu và trở nên tỉ mỉ hơn, đưa cuộc sống cũng như cảm xúc của họ vào công việc của mình. Cùng lúc đó, cậu dần yêu mến Hiyori và nhận ra mình mong muốn được thấy cô ấy sống lâu hơn.

Một tháng đã trôi qua, nhưng Ren không thể để Hiyori chết. Một người đồng nghiệp nhận thấy sự chậm trễ, đã chạm trán với họ, làm tình hình càng thêm căng thẳng.

“Phá vỡ quy tắc và đảo lộn trật tự chỉ vì một cô gái. Nếu một linh hồn bị thiếu, sinh mệnh khác sẽ không được sinh ra. Cậu biết điều đó mà, vẫn chưa quá muộn đâu. Nếu cậu không làm được, tôi sẽ dẫn linh hồn cô ấy đi.”

Trong cơn hoảng loạn, Ren đã bỏ trốn cùng Hiyori.

Trong quá trình chạy trốn, họ bị các thần chết từ thế giới bên kia truy đuổi và bị dồn vào đường cùng.

“Nè, Ren. Tớ đã rất sợ, tớ không muốn chết. Nên khi biết cậu là một thần chết, tớ đã nghĩ rằng nếu trở nên gần gũi với cậu, cậu sẽ không giết tớ.”

Ren vô cùng bất ngờ trước lời thú nhận của Hiyori. Cô ấy trông như thể đã chấp nhận cái chết, nhưng thực tế, cô rất sợ hãi. Sự gắn bó sâu sắc của cô với những người gần kề cái chết đã phản ánh nỗi sợ hãi ấy.

Ren quyết định chiến đấu với các thần chết để bảo vệ Hiyori, một trận chiến vô vọng.

***

Phía sau khán đài, Inamura đang dựa lưng vào tường và thưởng thức vở kịch, buông lời khen ngợi như những khán giả khác.

(Ngoài cả mong đợi. Thật đáng kinh ngạc)

Một đêm thức trắng cùng chuyến tàu đầu tiên từ Tokyo đến Gifu thật đáng giá.

(Đúng là câu chuyện mang đậm phong cách Fuyutsuki Haruhiko.)

Cái cách mà vở kịch đưa người xem vào thế giới của mình, khiến một câu chuyện giả tưởng trở nên chân thực, tràn đầy cảm xúc, cùng với những nhân vật được xây dựng tinh tế. Có lẽ được viết để phù hợp với dàn diễn viên, giúp thể hiện những thế mạnh độc đáo của một vở kịch. Chỉ cần đọc thôi cũng đủ để người ta nghẹt thở vì choáng ngợp.

(Em ấy có thể chưa hoàn toàn trở lại như trước, nhưng em ấy có một biên tập viên giỏi.)

Cô cảm thấy có chút tiếc nuối vì mình không phải người biên tập, nhưng hơn hết thảy, cô thật sự hạnh phúc với tư cách là một người hâm mộ khi được trải nghiệm một câu chuyện khác của Fuyutsuki Haruhiko.

Inamura nhìn quanh hội trường.

Nơi này không chỉ đơn giản là một hội trường nữa mà tựa như một thế giới sống động cuốn lấy khán giả. Ranh giới giữa thực tại và câu chuyện như bị xoá nhoà, khán giả cảm nhận được những cảm xúc chân thật của Ren và Hiyori. Một số người cắn chặt môi trong cơn giận, trong khi những người khác run lên vì lo sợ.

Nếu cô không phải là một biên tập viên, có lẽ Inamura đã là một trong số đó.

(Vậy câu chuyện sẽ kết thúc như thế nào đây?)

***

“Nhưng tớ không còn sợ hãi nữa. Tớ đã gặp gỡ nhiều người và chứng kiến nhiều cái chết.”

Hiyori tiếp tục,

“Ren, nhờ có cậu mà mọi người đều được ra đi trong thanh thản và hạnh phúc.”

Vì vậy, cô không còn sợ cái chết nữa, Hiyori nói.

“Đó là vì có cậu, Hiyori. Mình không thể làm được nếu không có cậu. Nhờ có cậu, mình—”

Cậu định nói là mình đã thay đổi. Nhưng Hiyori lắc đầu.

“Cậu đã mang một tấm lòng nhân hậu ngay từ đầu rồi. Cậu có thể đã phớt lờ yêu cầu của tớ. Tớ chỉ cho cậu cơ hội để làm chính mình. Vậy nên, đây là yêu cầu cuối cùng của tớ dành cho cậu—”

Hiyori nở nụ cười. Ren nín thở.

“Ren, mình muốn cậu đưa tớ đi. Không phải bất kỳ thần chết nào khác, mà là cậu.”

Ren nhìn Hiyori một lúc rồi run rẩy đáp lại.

“...Được rồi.”

Cuối cùng, Ren quyết định đưa linh hồn Hiyori sang thế giới bên kia.

Khi Ren đặt tay lên trán Hiyori, cô mất hết sức lực và ngã xuống. Ren vội vàng ôm lấy cô ấy rồi quỳ gối.

Gương mặt cô giờ đây trông thật thanh thản.

“Một ngày nào đó, khi linh hồn cậu được tái sinh, mình sẽ đến gặp cậu, mình hứa. Dù cả khi cậu đã mất hết ký ức.”

Ren thì thầm, và trong phút chốc, cậu nghĩ mình nghe thấy một tiếng “Ừm...” le lói.

Câu chuyện đã đến hồi kết.

Ren đáng lẽ phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nhưng những linh hồn mà cậu đã đưa đi cùng Hiyori đều vô cùng khỏe mạnh, nên cậu chỉ nhận một lời cảnh cáo nhẹ. Ren trở nên nổi tiếng trong giới thần chết vì tài năng của mình.

Vài năm sau, Ren cứu một nữ sinh cao trung trông giống Hiyori khỏi bị xe tông. Họ nói chuyện vài câu trước đi bước đi, nhưng cô gái quay đầu lại, nhìn Ren với ánh mắt tò mò trước khi tấm rèm khép lại.