Marie Route Phần Mười một

Phần 3

2024-03-31

24

Trên phi hạm Partner.

Sau khi bước dọc hành lang, Angelica dừng lại và bước vào phòng bệnh nơi cha cô đang nằm.

Tuy nhỏ nhưng đây là một căn phòng riêng với duy nhất một giường bệnh.

「Phụ thân, con xin phép.」

Khi Angelica bước vào phòng thì thấy Vince đã ngồi dậy trên giường, với ánh mắt đăm chiêu hướng ra khung cửa sổ.

Nghe giọng cô, ông quay người lại và tỏ vẻ buồn chán.

「Chỉ bị thương có đôi chút thế này mà phải nhập viện thì thái quá rồi. Còn nữa, căn phòng này tù túng quá. Phòng ốc có nhỏ thế nào cũng được, nhưng ta muốn có một cánh cửa sổ rộng lớn hơn. Ít ra thì ta còn có thể ngắm nhìn quan cảnh ngoài kia.」

Thấy cha mình vẫn còn khỏe mạnh, Angelica phần nào đã an lòng.

「Con không ngờ là phụ thân vẫn còn đùa được đấy ạ. Người đúng là mạnh mẽ thật.」

Cô hoàn toàn nghiêm túc.

Liên minh Quý tộc đã mất hơn bảy phần lực lượng trong trận chiến vừa qua, và các cổ vật kia vẫn đang càn quétkhắp thế giới.

Anh trai của Angelica, Gilbert cũng đã hy sinh, và mặc dù có hơi vô tình nhưng cô cũng hiểu rằng khóc thương hiện tại là một điều vô cùng xa xỉ.

Giữa tình thế cấp bách này, phong thái ung dung như mọi khi của Vince là một cứu cánh của Angelica.

Được Angelica khen ngợi, Vince tuy rất vui nhưng cũng có phần xấu hổ.

「Ta không nghĩ là con lại thật lòng khen mình đấy.」

「Con vẫn luôn hết mực tôn trọng phụ thân ạ. Với cả, con cũng muốn bàn bạc chuyện tương lai.」

Biểu cảm trên gương mặt của Angelica nghiêm lại, Vince thấy thế cũng nhìn quanh như thể đang tìm gì đó.

Thế rồi, ông nhắc đến một cái tên hiện đã không có mặt tại đây.

「Nếu vậy thì ta nên mời cả Gilbert đến để nói chuyện nữa.」

「Phụ, phụ thân?」

Angelice không thể tin vào tai mình được. ――gọi là cô không muốn tin thì đúng hơn.

Vince vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như ban đầu.

「Cái thằng Gilbert đó đâu rồi? Thiệt tình, đã nói là mình sẽ dẫn đầu một nhánh quân quý tộc, vậy mà giờ vẫn không chịu ló dạng à. Cứ tưởng là trưởng thành rồi, hóa ra vẫn chỉ là trẻ con thôi. Chẳng biết khi nào nó mới đủ khả năng nắm quyền để ta còn nghỉ hưu nữa.」

Dù phàn nàn, giọng Vince vẫn chất chứa niềm vui.

Có vẻ như ông rất vui vì xung quanh mình là những đứa con yêu dấu.

Angelica bật khóc và không thể nói nên lời.

Vince tiếp tục mở lời với cô.

「Angie này, sao con không đi gọi Gilbert đi? Nếu đã muốn nói chuyện, thì chúng ta nên cùng nhau bàn bạc như một gia đình mới phải.」

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Vince, cô hiểu rằng ông thật sự nghĩ rằng Gilbert vẫn còn sống.

Phải chăng ông đã mất trí nhớ sau trận chiến kinh hoàng đó, hay là ông đã tự ép buộc mình quên đi?

Angelica bỗng chốc nhận ra, tâm trí Vince đã tan vỡ sau cú sốc tinh thần.

「Phụ thân――đại huynh đã――」

Không rõ chuyện gì đang xảy ra, Vince khó hiểu nhìn Angelica khi thấy cô gượng từng lời với đôi mắt đã nhòa đi vì lệ.