Tập 01

Chương 07 bài học thứ bảy

2025-10-16

1

Vào đêm mình bị Rose ném vào trong khu rừng nguy hiểm đầy rẫy quái vật này.

Phải nghỉ ở trên tán cây, người mặc mỗi cái quần lót.

Hoàng hôn đã qua lâu rồi, và dựa vào cái bụng đói của mình, chắc giờ này tầm 8 hoặc 9 giờ tối.

Bóng tối bao trùm xung quanh, nguồn sáng duy nhất là mặt trăng, lớn hơn nhiều lần so với mặt trăng ở thế giới mình. Một tràng tạp âm chói tai của những con quái vật hoạt động vào đêm vang trong màn đêm.

“…Mình không nên nhóm lửa.”

Tạo nguồn sáng có thể thu hút thêm quái vật.

Hoặc cũng có thể dọa chúng đi, ba lô chứa mỗi đồ ăn dễ mang theo, một bình nước, con dao nhỏ 20cm, một cái bút và một quyển sổ. Không hề có dụng cụ nào để nhóm lửa.

Và nghĩ rằng phần lớn toàn là đồ ăn tiện lợi… Mình hiểu sẽ không phải lo về thức ăn, nhưng như này có thực sự ổn không?

“Không, như này không ổn chút nào.”

Mình lẩm bẩm với bản thân.

Cái cành mình đang ngồi lên đủ dày để đỡ được cả cân nặng của mình và cái ba lô.

Sau khi chạy trốn khỏi mấy con gấu xanh và xám trong khoảng 3 tiếng, mình nhận ra chúng đuổi theo dấu mùi của mình. Khi tìm được một thác nước mình đã nhảy vào luôn và tắm cho sạch mùi, thành công cắt đuôi mấy con gấu đấy nhưng lại làm ướt hết quần áo.

“Giờ nên làm gì đây?”

Mục tiêu quan trọng là bắt được con gấu xám khổng lồ. Nhưng mình lại không đủ tự tin với sức mạnh lắm, không thể vận dụng tối đa để đối đấu với bọn chúng.

Vậy, kế hoạch là gì?

“Tất cả những gì mình có thể sử dụng là…”

Con dao, quyển sổ, và cái bút.

Mình mặc cái quần còn ướt vào và cố định con dao vào thắt lưng.

“Để đánh bại kẻ thù trước tiên phải biết được chúng… sau cùng thì “ngòi bút uy lực hơn lưỡi gươm” mà.”

Mình đành phải chọn nơi này làm căn cứ tạm thời vậy.

May mắn, có một dòng sông ở gần đây. Mình lo lắng về kí sinh trùng, nhưng mình chỉ còn cách hi vọng là không có bọn chúng ở đây.

“Một khởi đầu không hề tốt… nhưng mình sẽ vượt qua nghịch cảnh này với mọi giá.”

Triển khai lên thân thể mình một pháp hồi phục cấp thấp để cơ thể mệt mỏi của mình có thể nghỉ ngơi tối nay. Nhưng trước hết, mình dùng dao và rạch một nhát trên cái cây trú ẩn này.

“Ngày thứ nhất…”

Trận chiến riêng lẻ của mình, bị ném vào trong rừng, bắt đầu.

Sáng hôm sau, nhồi nhét xuống đống thức ăn tiện lợi với nước trong bình, mình mò hướng qua rừng trong cái áo T và quần đùi, bình nước với dao trong tay, cố gắng không quá lỗ liễu.

Quyển sổ và bút trong túi quần mình luôn sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào.

“Nó đâu rồi?”

Mình đánh dấu những cái cây bằng con dao trong khi vẫn rà soát xung quanh.

Vì đã rửa sạch mùi ở dòng sông lúc nãy, mình chắc không phải lo về mùi… trừ khi nó tìm thấy mình, khiến việc tắm rửa sáng nay vô nghĩa.

Khu rừng này là nhà cho nhiều những loại quái vật khác ngoài gấu xám và gấu xanh.

Nhưng đến giờ, mình mới chỉ gặp có hai loại đấy. Chắc hẳn mình sẽ gặp những loại quái thú khác thôi, dù có muốn hay không nữa.

“Chờ đã… đây là thứ gì vậy?”

Ba dấu cào trên một cái cây.

Trông giống một sinh vật to lớn nào đó dùng cái cây này làm cột gãi ngứa. Dựa vào kích thước, khả năng là từ con gấu xám hôm qua.

Tiếp tục đi tiếp một cách cẩn thận.

Tự nhiên, bụi cây phía trước rung lên.

“Cái gì ở đấy?”

Mình rút dao ra chậm rãi và tiến tới chỗ phát ra âm thanh đấy.

Lau đi mồ hôi đọng trên trán, mình đã sẵn sàng chạy nếu nó là một thứ gì đó hung dữ.

Áp lực khó mà nuốt trôi, mình mở bụi cây ra với tay không cầm dao và thấy…

“Một con thỏ?”

Một con thỏ đen nhỏ nhìn lại vào mình.

Đây là một loài không được nhắc tới trong quyển sách mà Rose đưa cho mình.

Đôi tai dựng đứng lên và bộ lông đen, con thỏ lườm mình với đôi mắt đỏ của nó.

Cặp mắt… tròn trịa… độ đáng yêu đó suýt thì làm mình sao xuyến, nhưng mình cưỡng lại cám dỗ và kiểm tra lại con thỏ dường như có vẻ không thể di chuyển này.

“Mày bị thương à?”

“Kyuu.”

Nó gật đầu, bằng lí do nào đó có thể hiểu được mình. Mình chấp nhận rằng đây là thế giới khác rồi và không quá nghĩ thêm về nó vì lô-gíc thông thường không thể áp dụng được.

Mình tiến tới chỗ con thỏ và thấy nó có vết cắt ở chân, chắc từ con quái thú khác.

“Nằm yên nhé.”

Mình chiếu tia sáng xanh nhẹ phát ra từ tay lên cái chân bị thương của con thỏ. Chỉ trong vài giây, vết thương đã được chữa lành hoàn toàn.

Đây là thành quả luyện tập của mình, thứ trước giờ toàn mới chỉ sử dụng lên bản thân. Thấy độ hiệu quả của nó lên người khác mới làm mình nhận ra ma pháp này có nhiều ảnh hưởng như nào.

“Mày hồi phục hoàn toàn rồi đấy. Cẩn thận không để bị thương nữa đấy.”

Mình lùi ra xa con thỏ, phải cưỡng lại cám dỗ bắt nó theo mình. Nhiệm vụ của mình là săn lùng con gấu xám khổng lồ, và mình không thể để bị đánh lạc hướng được.

Nhưng con thỏ lại tiếp cận mình. Mình cứ lùi lại; nó lại tiến tới… Nó muốn gì vậy?

“Này, nếu mày đi theo tao, mày sẽ bị con gấu xám tấn công đấy. Hay là mày biết nó đang ở đâu?”

“Kyuu.”

Nó ra hiệu cho mình đi theo và bắt đầu dẫn đường. Dù không có lí do nào giải thích được, mình lại cảm thấy mình có thể tin vào con thỏ này.

“Kyu-!”

Không một tiếng động khi nhảy qua cánh rừng, cái tai con thỏ chĩa về một hướng, hoạt động như một cái máy dò.

Theo đuôi nó khoảng 10 phút, con thỏ đột nhiên dừng lại.

“Sao đấy?”

“Kyu Kyu.”

“Trời! Cái gì?”

Con thỏ nhảy tõm từ chân lên đến vai mình, bộ lông đen đấy làm nhột cổ mình.

“Sao mày lại nhẹ vậy? Mày đáng yêu quá đấy.”

Nó chĩa tai nó vào cái gì đó.

“Kyu.”

“Tập trung về phía trước à?”

Con thỏ có vẻ hiểu mình. Nhưng nó đáng yêu quá, nên mình sẽ bỏ qua cho nó.

Mình dòm từ sau bụi cây và thấy một cái hang tối với hai con gấu xanh… Chết.

Mình bịt vội miệng lại để tránh gây thêm tiếng động. Nếu làm kích động bọn gấu, chúng sẽ biết mình ở đây. Cái hang đó chắc là tổ của bọn chúng.

Mình thì thầm con thỏ đang trên vai mình.

“Cảm ơn nhé, mày cứu tao rồi.”

Con thỏ bắt đầu tỉa tót bản thân, bản thân nó có vẻ cũng biết ngượng.

Thật là sinh vật e thẹn nhỏ bé.

Giờ mình đã biết được vị trí tổ của bọn gấu, mình lôi sổ và bút ra.

“Kyu?”

“Mày muốn biết đây là gì á?”

Đối đầu trực diện với bọn gấu không khả thi lắm. Mình phải tìm được yếu điểm của chúng.

Vậy…

“Nhật ký theo dõi.”

Hãy bắt đầu ghi chép trước cửa sinh tử thôi…!!