Tập 01

Chương 06 bài học thứ sáu

2025-10-16

1

Một tháng đã trôi qua kể từ khi Rose ép mình gia nhập đội cứu sinh.

Trong khoảng thời gian ấy, cơ thể của mình đã trải qua những thay đổi đáng kể.

Đầu tiên, khả năng thể chất của mình đã cải thiện rõ rệt. Kết quả của khóa tập luyện không khác gì địa ngục.

Bắt đầu bằng chạy bộ, tiếp đến là chống đẩy, gập bụng, và cả các bài tập khác nữa, mình đã kĩ càng tập luyện đầy đủ mọi bộ phận trên cơ thể. Hoàn thành quá trình này là bước đầu để có được vị thế cho bản thân trong đội cứu sinh.

Theo lời của Rose, lí do vì sao mình tập thể chất nhiều như vậy là để có thể chạy thật nhanh khỏi kẻ địch trên chiến trường. Không chỉ là để chạy thoát; mà mục tiêu là có thể chạy với tốc độ tối đa trong khi vẫn mang theo vài người bị thương.

“Hãy di chuyển thật nhanh để cậu có thể cứu người thật nhanh”, đó là khẩu hiệu của Rose trong tập luyện.

“Tất nhiên rồi,” người ta sẽ nghĩ vậy, nhưng để biến lý thuyết thành thực tế thì lại rất khó khăn. Để thực sự cõng theo người bị thương trên chiến trường đòi hỏi một mức độ nhất định của lòng dũng cảm và đi kèm với năng lực tương ứng.

Sau khi đã hiểu ra điều đó qua một tháng vừa rồi, mình đã cực kỳ phấn khởi với “buổi tập ngày hôm nay” cho đến khi…

“Chuẩn bị đi ra ngoài nào.”

Không, ngày hôm nay không được tập. Tôi có thể xin lại sự nhiệt huyết đã mất được không, làm ơn đấy?

… Nghĩ lại, sự thật đau đớn là mình chỉ có biết đến lâu đài và khu doanh trại của đội cứu sinh sau khi bọn mình được triệu hồi đến đây.

Mình đã bị bắt cóc đến chỗ này ngay trong ngày triệu hồi.

Khi không có một mục tiêu rõ ràng, mình chỉ biết làm theo chị Rose.

Các thành viên khác của đội đang tham gia quá trình tự huấn luyện, một chế độ bắt buộc, nên họ sẽ không bén mảng đến đây.

“Thật là lũ người đáng tội nghiệp,” mình mỉa mai họ trong lòng dù hoàn cảnh của mình không có khác xa lắm.

“Hãy vác theo cái này.”

Chị Rose đưa cho một cái túi cao gần bằng mình.

Khi mình hỏi, “Cái này là gì?” Rose không giải thích mà chỉ bắt đầu đi về hướng thị trấn khi bước ra khỏi cửa.

Huh? Chuyện gì nữa, Tongs? Nhìn mình với cái ánh mắt như đang tiễn người lính hành bước tới số phận nghiệt ngã. Nếu chuyện này không có gì, thì tốt thôi, nhưng…

“Có gì à? Nhanh chân lên.”

Chị Rose đang đợi mình ngoài cửa.

Mình có một linh cảm tệ. Một cảm giác rất tệ.

Nhưng mà phản đối chỉ dẫn đến những rắc rối khác, nên mình chỉ ngoan ngoãn đi theo.

Lần đầu ghé thăm thị trấn là một trải nghiệm mới mẻ đối với mình.

Tuy không trần ngập các loại máy móc như thế giới trước, nó lại làm mình nhớ đến khu chợ mình từng thấy khi còn nhỏ, với đầy đủ mọi loại gian hàng trải dài.

“Vương quốc Ringul được biết đến là nơi giao thương tấp nập. Nhiều người từ vương quốc khác đến đây để kiếm tiền.”

“Chỗ này là vậy à… Àh!”

Mình thấy một cô gái có đôi tai giống cáo, đang bồn chồn trong khi bán những loại quả đầy gai ở gian hàng.

Thì ra, cô ta là nhân thú.

Mình đã từng nghe kể về họ, nhưng thấy một người tận mắt lại có cảm giác thật ly kỳ.

“Đừng có nhìn chằm chằm vào những nhân thú, đồ ngốc. Có thể nó mới lạ với cậu, nhưng đối với họ thì lại khó chịu đấy. Ở vương quốc của họ, cậu đã bị bắt ngay lập tức chỉ vì vậy thôi.”

“À, xin lỗi.”

Đúng thật, sẽ thật là thô lỗ nếu mình cứ chằm chằm nhìn họ như là một màn trình diễn mới lạ.

Trước khi mình kịp nhìn đi, ánh mắt của ta đã chạm nhau. Cô ta dán mắt vào mình… Đây là…

“…Dễ thương là chân lý.”

“Cái gì cơ? Cậu đang nói cái gì vậy? Đừng có bắn ra những lời vớ vẩn nữa.”

“Au!?”

Đừng có tự nhiên gõ đầu tôi như thế.

Hmmm? Nhưng cho tới giờ, mình chỉ thấy có mỗi cô gái nhân thú đó…

“Nếu những người từ vương quốc khác tới đây để kiếm việc làm, phải có nhiều bán nhân và nhân thú xung quanh đây hơn chứ?”

“Để bán nhân vào vương quốc nói ra thì cũng dễ thôi. Ngài Lloyd là một người có trái tim nhân hậu. Tuy nhiên, hành trình để đến được đây tràn đầy nguy hiểm. Trộm cướp, những kẻ bắt cóc, sát thủ - những kẻ cặn bã chỉ đợi thời cơ để ra tay. Bán nhân, đặc biệt là nhân thú, thường có những năng lực đặc biệt. Cộng thêm vẻ bề ngoài của họ nữa, họ hay bị bán làm nô lệ với giá cao.”

“Nô lệ…”

“Tất nhiên, vương quốc này không có chế độ nô lệ… nhưng vậy không có nghĩa là ở nơi khác sẽ không có. Hiểu chưa?”

“Em chắc vậy.”

Mình có hiểu, nhưng không thể chấp nhận điều đó. Khái niệm nô lệ là một thứ mình không thể hiểu được vì mình là một người bình thường!

Mình nhớ ra từ bản đồ thế giới mình mới học gần đây. Vương quốc của tộc nhân thú nằm cách rất xa vương quốc Ringul.

“Vậy, để đến được đây là cả một địa ngục cho họ ư?”

“Chính xác… Đi tiếp thôi.”

Vẫn như thường lệ, mình không thể đoán được chị Rose muốn đi đâu.

Cảm thấy có người đang theo dõi, mình liếc lại cô nhân thú cáo đó. Cô ta vẫn đang nhìn mình.

Đôi mắt dán vào mình thật dữ dội, không hề đánh mắt đi, cô ta trông hơi kì quái. Nhanh rời khỏi đây thôi.

Đi theo Rose, mình không nhìn lại nữa.

Chúng tôi đã tới một cánh cổng lớn ở phía ngoài chợ.

Có những thị trấn khác ở phía trước ư? Ấn tượng đấy, một cấu trúc hai lớp…

Không phải. Chúng ta đang đi ra ngoài thủ đô vương quốc!

Chị ta nói chuyện với lính gác cổng. Trong một tháng mình đã ở với chị Rose này, mình nhận ra thói quen hay trừng mắt của chị ta khi nói chuyện với người khác.

Ngay lúc này, người gác cổng đang hoảng sợ ra mặt.

“Chào nhé, Thomas, lâu rồi không gặp.”

“Ro-Chị Rose, điều gì đã khiến chị đến đây?”

“Ta nghĩ rằng nên để đệ tử đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.”

Để dịch ra thì điều đó tương đương “mở cái cánh cổng ra.”

Điển hình của Rose, dọa vãi cả linh hồn của người gác cổng chỉ với sự hiện diện.

“Đang mở ngay đây!”

“Cảm ơn.”

“Chị Rose à, cách giải quyết làm chị trông như một tên côn đồ vậy. À, thôi bỏ đi, hãy coi như em chưa hề nói gì đi.”

Trải qua một tháng, mình đã biết được những gì khiến chị ấy nổi điên.

Và khi những lính gác mở cánh cổng, trong mắt vẫn còn nỗi sợ, mình chỉ biết thầm lặng cúi đầu cảm tạ khi đi qua.

“Chị Rose, chúng ta đang đi tới đâu vậy?”

“Tới khu rừng có quái vật.”

“Hả?”

“Chỗ đó cách đây hai tiếng.”

Xin lỗi, em vẫn chưa thông.

Chờ đã, cái túi to tướng này, có lẽ nào là một bộ đồ nghề cắm trại.

Cô ta định cho mình sinh tồn trong một khu rừng đầy rẫy quái vật đúng không, con quỷ chằn tinh này!?

Không để ý đến mình, Rose cứ tự tin tiến bước dọc theo đường núi.

Không, khoan đã, mình chưa nhận lệnh rằng hãy sinh tồn trong hoang dã! Đừng từ bỏ hi vọng chứ, Usato!!

“Đến nơi rồi.”

Một khu rừng u ám ngay trước mặt.

Nhìn xuống khu rừng này từ trên vách đá, trong khi Rose đứng sau lưng mình, tay vắt chéo.

“Khu rừng này được biết tới với cái tên “Bóng tối của Ringul”. Đừng có quay lại cho tới khi săn thành công một con gấu xám khổng lồ. Ta không quan tâm sẽ mất bao lâu.”

Phải sinh tồn và một nhiệm vụ, tuyệt thật…

“Gấu xám khổng lồ? Chẳng phải đấy là loại quái vật dạng gấu sau khi một con gấu bình thường sống được hơn trăm năm? Mình đọc trong sách rằng nó là loại cực kì nguy hiểm mà! Chị ghét em có phải không!?”

“Không đâu, làm sao chị có thể ghét em được.”

“Quá xạo!”

“Aaa, phiền phức quá. Nói lại ngắn gọn thì, đừng có quay lại đây cho đến khi săn thành công con gấu đấy. Với khả năng hiện tại của cậu, thì đánh bại một con gấu xám khổng lồ dễ dàng thôi. Ta còn đưa cậu nhu phẩm và đồ ăn rồi, ổn chưa?”

“Bây giờ luôn Ư!? Á, đừng có nhấc em lên!”

Lắc đầu phản đối điên cuồng, nhưng Rose vẫn nhẹ nhàng nhấc bổng mình lên cùng với ba lô.

Chị ấy khỏe đến mức nào vậy, để có thể vung mình như cầu thủ bóng chày vung gậy.

“Chuẩn bị này!”

“Aaaaaaaaaaaaahhhhhh”

Ném thẳng mình vào không trung, quán tình của mình không hề chậm lại, nhờ vào sức mạnh quái quỷ của chị Rose. Mình sẽ chết như này ư?

Nguyên nhân chết: bị đoàn trưởng đội cứu hộ ném chết.

Không buồn cười chút nào đâu.

Đến khi quán tính giảm đi và mình bắt đầu rơi xuống, bản thân đã ở trên phần rừng dày đặc nhất rồi.

Mình sẽ không chết như này… Xoay người điều chỉnh tư thế trong khi rơi để có thể tiếp đất bằng lưng, tận dụng cái ba lô to quá khổ để đỡ lực tiếp đất. Mình gồng lên chuẩn bị chạm đất, bảo vệ đầu với tay, vì bị ném thẳng vào khu rừng đầy rẫy quái vật với cái tên “Bóng tối của Ringul”.

Lực va chạm khi hạ cánh không trầm trọng như mình tưởng.

Cành cây có tác dụng như lưới đỡ, nhưng chủ yếu vẫn nhờ cái ba lô khổng lồ này.

Nhưng mình sẽ không bao giờ cảm ơn người đàn bà đó. Mình chắc rằng cô ta sẽ ném mình trở lại đây trừ phi mình săn được con gấu kia.

“Có vẻ như mình không có lựa chọn nào ngoài làm theo lời Chị Rose và săn con gấu xám khổng lồ.”

Chỉ là con gấu cao khoảng hai mét thôi.

Sau khi trải qua địa ngục, một con gấu nghe cũng dễ dàng~

“Roooooooooooooor!!!”

“Ơ…?”

Một tiếng rống vang lên từ đâu đó trong rừng, sau đó là tiếng những bước chân.

Mình ngay lập tực chạy hết công suất. Thực sự, như con thỏ đế!!

“Ta không thể thắng một con quái thú chỉ với sức mạnh không! Tôi tin rằng tốt nhất nên dùng một chiến thuật kĩ lưỡng để đánh thắng nó!”

“Nó đang đuổi theo mình!?”

Khỏi phải ngoảnh lại, cũng biết nó đang đuổi theo. Mình nhớ rằng gấu có thể chạy với tốc độ 40 đến 60 kilo mét trên giờ.

Đồng nghĩa, nếu con gấu này có thể chạy nhanh như vậy, hoặc có khi nhanh hơn… Thì mình gặp rắc rối lớn rồi.

“Được thôi, con Gấu! Đây là trận đấu một một của tao với mày! Nếu mày muốn thịt tao, đến đây mà xẻo đi này! Tao sẽ cho mày ngửi khói trước! Đến đây-”

“Roooooor!!!” “Roooooooor!!!” “Roooooooooooooor!!!”

“… Thật là hổ thẹn khi đánh úp kẻ thù của mày!”

Thật là hèn hạ!

Nhìn ra sau, một con gấu lông trắng và hai con lông xanh dương chạy song song nhau. Bọn chúng sản sinh từ lúc nào vậy? Chúng có tính năng giống nhưng con búp bê lật đật à. [note82219]

“Trời ạ! Cái ba lô này vướng víu quá!”

Nhưng mình không thể bỏ nó đi được. Nó chứa đựng những công cụ sinh tồn mình cần để sống sót ở nơi này.

Hẳn phải nặng tới 100kg. Mình không thể nghĩ được có cái gì bên trong mà nó lại nặng như vậy, nhưng biết chị Rose như nào, chắc hẳn là có gì đó hữu dụng ở trong.

Nhưng mà-

“Mình phải tiếp tục chạy đến lúc nào…?”

“Roooooooooooooor!!!”

Quan trọng hơn, mình có sống sót mà thoát khỏi cái khu rừng này không cơ?

Ghi chú

[Lên trên]
búp bê lật đật, tên chuẩn là búp bê Matryoshka, có cái tên nhờ thiết kế không thể đổ được mà cứ mãi đứng lật đật một chỗ.
búp bê lật đật, tên chuẩn là búp bê Matryoshka, có cái tên nhờ thiết kế không thể đổ được mà cứ mãi đứng lật đật một chỗ.