Ba tuần đã trôi qua từ khi Kazuki, Usato, và mình được triệu hồi tới thế giới này.
Nhờ những khóa tập luyện căng thẳng, chí ít mình cũng có chút khá năng chiến đấu rồi. Tuy nhiên, kinh nghiệm để đối đầu với quái vật thì vẫn chưa đủ.
Hiện tại, buổi tập sáng nay vừa kết thúc, và mọi người đang dùng bữa trưa dưới gốc cây ở góc bãi tập.
“Kazuki đã trở nên khá khỏe rồi nhỉ,” Mình nhận xét.
“Haha, em không thể so sánh được với chị” Cậu ta trả lời.
Trong hai tuần này, Kazuki đã trở nên mạnh mẽ hơn với tốc độ phi thường.
Tất nhiên, mình cũng đã khỏe lên để đánh hòa với hiệp sĩ mạnh nhất của vương quốc Ringul, Siglus, và một thiên tài ma pháp, Welcy.
Họ đã không tung hết sức, nhưng mình nhớ rằng họ khá ngạc nhiên bởi khả năng của mình.
Vậy mà, mình cảm thấy rằng thế này vẫn là chưa đủ.
Pháp thuật của đất nước này thiếu đi sự lãng mạn. Chỉ đơn thuần quăng một phép sét khỏe hơn có chút mà cũng nhận được về những lời cổ vũ còn ồn hơn cả phép của mình. Kazuki có thể đỏ mặt, nhưng mình thì khác.
Mình muốn cách dùng ma pháp phải tự do hơn và sáng tạo hơn.
“Chẳng lẽ phải tự tạo ra ma pháp mới ư?” Mình tự nói với bản thân.
“Có chuyện gì vậy, Suzune?”
Chết, có vẻ mình đã nói hơi to.
Cô gái vừa hỏi mình, có mái tóc vàng và mắt xanh, là Ceria Bluegust Ringul, người con gái đích thực của vua Lloyd.
Lí do cô ta đang ở đây, là từ khi Usato bị cô Rose bắt đi.
Vua Lloyd đã nhận định rằng việc thu hồi Usato quá khó.
Do đó, ông ta đã giao phó Siglus, chỉ huy quân đội, và Welcy, một pháp sư có tiếng, làm người hướng dẫn cho chúng tôi.
Vua Lloyd cũng giới thiệu chúng tôi con gái của ông, Ceria, cô cũng tầm tuổi bọn mình, nên bọn mình dễ dàng đã trở thành bạn.
…
Sau khi xong bữa trưa, Kazuki ngắm nhìn quang cảnh ở phía xa lâu đài, ánh mắt có chút trầm tư.
Mình nghĩ rằng em ấy đang lo lắng cho Usato?
“… Em băn khoăn không biết tình hình phía Usato đang ra sao.”
Em ấy khá thẳng thắn.
Lần cuối bọn mình gặp Usato, cậu ta trông như bị vắt cạn mọi thứ.
Cuộc sống ở thế giới khác thực sự quá xa lạ với cậu ta ư, hay là tập luyện với đội cứu sinh khắc nghiệt đến vậy?
“Cậu Usato này là một người như nào vậy?” Ceria hỏi, có vẻ hứng thú với cậu ta.
Trước khi mình có thể trả lời, Kazuki, ưỡn ngực ra, bắt đầu nói về Usato.
“Đó là cậu bạn đã đến cùng bọn mình đến thế giới này. Bọn mình mới trở thành bạn một thời gian ngắn trước khi bị triệu hồi.”
“Chỉ từ nét mặt huân hoan đó, mình nghĩ những tin đồn rằng Kazuki-kun không có bạn cùng giới là thật,” Ceria đã trêu cậu ta.
“Kh-không, điều đó không phải thật! Tớ có, à ừm, một hoặc hai người bạn nam khác…”
Ceria tủm tỉm cười lời chối cãi khó mà ai tin được của Kazuki. Mà, mình biết sự thật mà.
Với cuộc sống trên trường của Kazuki, chỉ một sự liên kết ngắn ngủi với Usato chắc hẳn cũng rất quý giá với em ấy.
“Một người bạn à. Cậu ta đã đi đâu rồi?”
“Tới chỗ mọi người gọi là đội cứu sinh, mình nhớ vậy.”
“Đội cứu sinh!?”
“…? Đúng rồi đó, tiền bối.”
“Đúng vậy.”
Nhìn lại, mình đã rất hoang mang với tình trạng của Usato lần cuối mình gặp em ấy.
Vì đã từng tham gia vô số các môn thể thao khác nhau ở thế giới trước, mình cũng có chút kiến thức về cấu trúc của cơ thể, cụ thể rõ nhất về cấu tạo cơ bắp.
Lần cuối mình gặp Usato, chân cậu ta đã phát triển rõ rệt so với lúc bọn mình mới gặp lần đầu làm khó mà tin được là cặp chân đấy thuộc về cùng một người.
Cơ thân chân của cậu ta cũng được rèn luyện rõ ràng, vượt xa những gì có thể đạt được trong một tuần.
Dù vẫn rất ngưỡng mộ quá trình phát triển của em ấy, điều này cũng gợi lên nhiều câu hỏi trong mình.
Tăng trưởng nhanh chóng trong thời gian ngắn có thể đem lại tai hại cho cơ thể, một trong những lỗi lo mình nghĩ tới…
“Mình lo lắng…”
“Tiền bối?”
“Không gì đâu. Ceria, lúc nãy cậu rất bất ngờ khi bọn tớ nhắc tới đội cứu sinh… có chuyện gì không ổn à?”
Phản ứng lúc nãy của cô ta không bình thường chút nào.
“Thì… gần đây đã có những tin đồn về đội cứu sinh đang được lan truyền trong lâu đài…”
“Tin đồn? Cụ thể như nào?”
Ceria biết gì đó về đội cứu sinh hiện tại Usato đang ở.
Cô ấy còn không nhìn vào mắt bọn mình từ khi nhắc tới Usato, điều này làm mình càng lo ngại có chuyện gì xảy ra với cậu ta không.
Cô ấy lưỡng lự rồi mới nói.
“Đó chỉ là tin đồn thôi, nhưng mà… họ đang nói rằng người mới tới đội cứu sinh đang âm thầm hoàn thành khóa huấn luyện mà đội viên cũ còn gặp khó khan…”
…
“Có khi chúng ta nên nghỉ tập ngày hôm nay sớm và đi thăm hỏi tình trạng của Usato?”
“Được rồi, đi thôi.”
“Mình cũng sẽ đi cùng.”
Vác theo cơ thể đang rất căng thẳng, chúng mình quyết định ghé thăm Usato tại doanh trại của đội cứu sinh, bỏ bê buổi tập chiều nay. Với vị thế là công chúa của Ceria, sẽ quá là rủi ro để dẫn cô ấy ra khỏi lâu đài, nên Siglus đi cùng tụi mình với tư cách là vệ sĩ.
Doanh trại của đội cứu sinh nằm trong khu vực cây cối khá dày đặc, gọi là vùng ngoại ô của vương quốc vẫn phù hợp, và thiếu vắng con người.
Usato từng ở ngay trước doanh trại, nhưng hiện tại cậu ta không có ở đây.
“Usato-sama từng ở đây ư?”
“Đúng vậy, nhưng… hiện tại cậu ta không có ở đây.”
“Không phải đang là giờ để tập luyện buổi chiều rồi ư?”
“Vậy, hãy cùng đi tìm cậu ấy. Chúng ta luôn có thể về, nếu đang làm phiền đến cậu ta. Siglus-san, ngài có thể dẫn đường cho bọn tôi được không?”
“Đã rõ. Xin hãy đi theo tôi.”
Bọn mình không có ý định lán lại quá lâu. Được Seglus dẫn đường, chúng tôi băng qua khu rừng để tới khu vực tập luyện của đội cứu sinh.
Ceria, thông thường bị gò bó với phong cảnh của lâu đài, ngó nhìn xung quanh rất tò mò và háo hức trò chuyện với Kazuki.
“Trời ơi, Kazuki-sama! Thật tuyệt vời!”
“Công nhận.”
“Ceria-sama, làm ơn đừng đi quá xa khỏi tôi…”
“Đúng là Seglus bao bọc quá mức mà!”
Việc Seglus bao bọc cô công chúa là dễ hiểu thôi.
Kazuki ngỏ lời xin lỗi tới Siglus, người đang bị rối bời.
“Em xin lỗi, Siglus-san.”
“Không cần phải lo đâu. Tôi cũng có chuyện với Rose… Khu vực tập luyện ở ngay phía trước. Chắc chắn Usato-sama đang ở đấy.”
“Thật ư!!”
Siglus chỉ về phía trước.
Còn chưa tới hai tuần kể từ lần cuối bọn mình gặp nhau. Mình băn khoăn không biết cậu ấy đã tiến triển thêm bao nhiêu trong thời gian đó.
Bước ra khỏi khu rừng, chúng tôi tới một khu vực quang đoãng với đường kính khoảng 30m.
Đây là một khu tập luyện ẩn mình với thiên nhiên, kích thước phù hợp cho một đội cứu sinh tinh nhuệ.
Ở trung tâm, Usato đang chống đẩy… nhưng Kazuki không hét lên vì vui mừng.
Và mình cũng không thể.
“…”
“Chuyện gì đang diễn ra? Mọi người, có chuyện gì đang xảy ra---- ”
Ceria ngó lên trước và, cũng như bọn mình, không nói lên nổi từ gì.
Trước bọn tôi là một cảnh tượng…
“Hựựựự…!”
“Này, cậu đang chậm lại đấy. Chẳng lẽ cậu là sâu bướm à? Đừng có mà bắt đầu than vãn chỉ vì tăng thêm tí tạ.”
“Ai nói rằng em đang than vãn!!”
“Lè nhè ít thôi.”
Usato đang vật lộn với chống đẩy, tất nhiên sẽ không lạ nếu chỉ có thế. Nhưng vấn đề là cục đá hình khối khổng lồ ở trên lưng cậu ta, thoáng qua thì nặng tầm 50kg, thêm cả chị Rose, đội trưởng đội cứu trợ, ngồi lên trên cùng một cách tự mãn nữa.
“…”
“Cái gì, ta vừa nghe thấy một tiếng thở dài à!?!”
Tiếng thở dài đó đến từ Usato, người bình thường rất là nhẹ nhàng. Đây có phải mà Usato ngày trước không, hay cậu ta đang bị chiếm hữu bởi hồn ma ác độc nào?
“Em chỉ đang quá bất ngờ là chị Rose-san đây nhẹ như nào… em không thể không thở phào.”
“Ồ, em đang tâng bốc chị lên đó. Nếu em có nhiều năng lượng như vậy, chị có thể tăng thêm tạ mà không vấn đề gì!”
Chị Rose trèo xuống và thêm một tảng đá nữa cho tăng trọng lượng.
Dù nhăn mặt nhưng vẫn không nao núng, Usato vẫn tiếp tục chống đẩy được, nhận lại được nụ cười hân hoan từ chị Rose.
“Cậu đang khá lên đúng với triển vọng của tôi đấy. Sớm thôi cậu sẽ sẵn sàng cho chỗ đó… Hmm? Mấy người là…”
Kazuki phải rụi lại mắt mình, không thể tin vào vào cảnh tưởng trước mặt.
Điều này dễ hiểu thôi. Người bình thường tính cách rất ôn hòa, Usato, giờ đang chống đẩy rất dữ dội. Muốn chạy trốn khỏi thực tại là điều tự nhiên thôi.
Nhưng chỉ riêng Siglus, chỉ huy quân đội, tiếp cận Rose với khuôn mặt đang giận dữ.
“Yo, Siglus. Cơn gió nào đã thổi những vị anh hùng cả cô công chúa đến chốn này vậy?”
“Cô đang làm gì vậy?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi cô đang làm gì vậy! Cô đang hủy hoại một chàng trai trẻ với rất nhiều tài năng!”
Siglus nắm lấy cổ áo của cô Rose.
Siglus tức giận là điều dễ hiểu. Những gì Rose đang cho Usato trải qua không phải là tập luyện; nó giống với tra tấn hơn.
Rose bám ngược lại vào tay Siglus thật đơn giản, rồi vặn cổ tay ông ra chỉ bằng sức mạnh thần túy.
“Bỏ ra. Tôi không ghét tinh thần nghĩa hiệp của anh, nhưng đừng có ép nó lên tôi. Tôi có những cách của tôi. Thêm nữa, tôi đang muốn cậu ta trở thành cánh tay phải của tôi. Cậu ta phải làm được ít nhất như này, không thì sẽ trở thành rắc rối cho tôi mất.”
“Trở thành cánh tay phải…?”
“Đúng rồi đấy. Cậu ta là viên đá quý mà tôi cuối cùng cũng đã tìm thấy. Sự bướng bỉnh của cậu ta rất tốt, việc từ chối bỏ cuộc của cậu ta cũng rất tốt, và cậu ta đã chính thức hoàn thành khóa huấn luyện của tôi.”
Mình rụt lại một bước vì choáng ngợp bởi quyết tâm của Rose.
Siglus phải cố gắng giựt tay Rose ra không để lộ cảm xúc.
“Đúng kẻ điên! Tôi được lệnh từ nhà vua đưa cô trở lại hoạt động trong quân đội, nhưng có vẻ bây giờ chuyện đấy không còn khả thi!”
“Haha, ta còn không mở nổi mắt phải của mình, nên ngay từ đầu đã là bất khả thi rồi.”
“Tào lao!”
Rose chỉ tay vào con mắt phải của cô, đã bị sẹo và không thể mở, từ chối quay lại hàng ngũ vì lí do đấy.
“Hmph.” Siglus quay sang chúng tôi, trông có vẻ đang lo lắng cho Ceria.
“Tôi cần phải đi bình tĩnh lại. Công chúa, hãy đừng rời xa Kazuki.”
“Ta rõ rồi…”
“Tôi sẽ quay lại ngay thôi.”
Nói với Ceria xong, Siglus biến mất vào trong khu rừng, biết rằng nếu ở lại sẽ dẫn đến ẩu đả với Rose.
“Giờ Siglus khuất tầm mắt rồi, Anh hùng và Công chúa, mọi người cần cái gì vậy?”
“Không phải là “cái”. Này, cho tôi làm trợ thủ chính của cô, ý của cô là gì? Nếu tôi trở thành cánh tay phải của cô, tôi sẽ tặng Rose-san cú đấm tay phải của tôi. Giỏi làm đi, nếu cô muốn một cánh tay phải, hãy dâng bản mặt của mình cùng hân hoan cho tôi!”
“Ta có nên đưa nhóc gói quà trước không? … Dù, ta muốn làm vậy luôn, nhưng chắc đi về trước đã.”
Rose, lúc đầu định đáp trả Usato bằng nắm đấm, đã đổi ý định đó khi thấy bọn mình và bắt đầu hướng trở về ngôi nhà của doanh trại.
Sau khi cô ấy bỏ đi, bọn mình mới tiếp cận Usato, cậu ta vừa đặt đống tạ xuống và đang giãn cơ.
“Cậu không sau chứ, Usato-kun?”
“Mình ổn, nhưng… cô gái này là ai vậy?”
Usato nghiên đầu băn khoăn khi nhìn thấy Ceria, đi sau Kazuki và mình.
“Tôi là Ceria Bluegust Ringul. Làm ơn hãy gọi tôi là Ceria, Usato-sama.”
“Sama… và cô là ….?”
“Đúng vậy. Con gái của vua Lloyd.”
Usato có chút hoảng loạn khi biết rằng cô ta là con của nhà vua. Được gọi tên nhau rất thân thiệt với một người phụ nữ chắc khá mới mẻ đối với cậu ta.
Kazuki trông cũng khá bối rối.
Sau khi Ceria bảo Usato rằng hãy đối xử với cô ta giống mọi người khác, cậu ta miễn cưỡng đã đồng ý.
“Nhân tiện đây, việc tập luyện của Kazuki và mọi người khác đến đâu rồi?Mình có thể thấy mọi người đã mạnh hơn rồi, nhưng mà…”
“…”
“Tại sao các cậu im lặng vậy?”
Bọn mình không thể nói ra.
Không thể nói rằng việc tập luyện của bọn mình không có gian khổ như những gì cậu ta đang trải qua… tất nhiên, nó cũng không mấy dễ dàng.
Quá trình tập luyện của chúng mình được thiết kế cẩn thận không làm tổn thương đến cơ thể trong khi vẫn tăng hiệu quả của chiến đấu. Khóa tập luyện của Usato thì khác.
Nó không hề quan tâm đến giới hạn của cơ thể, nguy hiểm và chỉ có thể khả thi với người có ma pháp hồi phục. Tính đến cường độ luyện tập cao và các tin đồn từ tận ba tuần trước, khá chắc là cậu ta đã phải trải qua tất cả trong thời gian qua.
Thể xác không thấy thay đổi quá lớn, nhưng mình có thể thấy rằng cơ thể của cậu ta đã trải qua những biến đổi phi thường trong ba tuần vừa rồi.
Tò mò, mình với cái áo của cậu ta.
“Chị xin phép em, Usato-kun.”
“Eeh? Có chuyện gì vậy, chị Inukami-senpai… Kya!?”
Mình vén áo của Usato lên, và mặt của Ceria đỏ bừng lên trước cảnh tượng đó.
“…Ra vậy.”
Lớp cơ bắp bị tổn thương từ những bài tập cường độ lớn, bị cưỡng chế phục hồi bởi ma pháp, kết quả là sợi cơ bắp được dệt lên một cách chặt chẽ và đan xen nhau, giờ có khả năng thể hiện sức mạnh và sức bền siêu phàm.
“Em đã lột xác rồi, Usato-kun. Những múi cơ tuyệt hảo…!”
“Chị đang phấn khích à, chị Inukami-senpai?”
“Không không, chỉ là, để đạt được kì quan này trong một thời gian ngắn ngủi… Chị rất ấn tượng.”
Thực sự, mức độ tôi rèn của cậu ta quá là kinh ngạc.
“Suzune-sama… Chị đã làm gì vậy?”
“Xin lỗi, Ceria. Đôi lúc đến tớ cũng không hiểu nổi. Tiền bối này đôi khi thuận buồm xuôi gió.”
Cảm thấy uất ức, Usato đã gạt tay của mình ra.
Có hơi chút thất vọng, nhưng mình quyết định lùi lại.
Mình không thể để cậu ta “không ưa” mình được. [note82196]
“Ha. Nhưng em rất mừng vì thấy mọi người vẫn ổn.”
“Usato trông… cũng “khỏe”.”
“Hahaha, dạo gần đây, em chỉ còn mỗi cái đó để trông cậy vào thôi.”
Usato cười thật nhiệt huyết, mà trông không hề có dấu hiệu mệt mỏi nào.
… Em ấy trông không sao cả. Mặc dù khóa huấn luyện cực hình này, em ấy đã thích nghi rất tốt ở đây.
Khi đã hoàn toàn tin rằng không phải lo lắng cho em ấy nữa, mọi người đã quyết định rời đi và tìm Siglus.
“Có vẻ, lo lắng của chúng ta là thừa thãi rồi. Trở về thôi.”
“Lo lắng ư? Mà, không quan trọng. Lần tới, em sẽ ghé thăm mọi người. Em cũng muốn xem tập luyện ở trong lâu đài đó nữa.”
“Hãy cứ thoải mái đến thăm nhé…”
Nhìn về phía lâu đài, Usato trông thật xa lạ. Ceria thì thầm, “Thật là một người đáng gờm”, trong khi người run lẩy bẩy.
Chắc là cô ấy không muốn cho cậu ta thấy khóa tập luyện của binh lính, lo rằng điều đó sẽ hạ thấp ý chí của cậu. Sau cuộc trò chuyện và đi tìm ngài Siglus, một người đàn ông to lớn tiến tới từ trong khu rừng, mang theo một hộp cơm trưa.
“Đó có phải là…”
“Cậu biết anh ta không, Usato?”
“Này! Người lương thiện như tôi đã mang bữa trưa cho cậu đấy!!”
Mình thấy Usato nổi gân trán.
Dù thời gian quen của bọn mình ngắn, nhưng mình biết Usato là một người nhẹ nhàng. Cậu ấy bây giờ, nổi giận và đương đầu với người đàn ông cao ráo kia, mình tưởng rằng đang nằm mơ cơ.
Nhưng thực tế thật tàn nhẫn.
Những lời cay nghiệt Usato dành cho ông ta đã chứng mình điều đó.
“Sao ông dám đưa bữa trưa cho tôi!! Đồ rối gỗ!! Có nhớ chuyện gì xảy ra tuần trước không, đồ đầu đất!!”
“Cái gì? Ta chẳng hiểu cậu nói gì! Nói cách nào dễ hiểu hơn đi, thằng ngốc!!”
“Nếu tôi có tối giản nó hơn nữa, thì nó thành cách mấy em bé nói chuyện với nhau rồi. À, đúng rồi, Tongs-kun, đầu anh chứa toàn bông gòn thôi mà, chứ làm gì có chất xám nào!”
“Nhóc!!”
“Đầu Tongs-kun chứa toàn kẹo bông gòn~!!”
“Đưa bản mặt ra đây!!”
“Giỏi vào đây!!”
“Đây là… Usato ư? … Ah, ah, Usato đang cười đùa, nói chuyện…”
“Hãy giữ tập chung đi, Kazuki-sama! Chúng ta làm gì bây giờ… Suzune-sama!”
“Địa ngục có thể thay đổi cả trái tim của một người… thật tàn nhẫn.”
“Giờ có phải lúc để suy ngẫm không? Quên Siglus đi, cùng nhau lôi Kazuki-sama trở về lâu đài thôi…!”
Trong khi đang trợ giúp một Kazuki đang mê sàng về, mình ngoảnh lại.
Usato, tranh cãi nhiệt tình với người đang ông uy nghi kia, trông khác xa với con người nhẹ nhàng mà mình từng biết, nhưng mà lại tự nhiên như nào.
“Đúng rồi, hẳn em đã tìm được nơi mình thuộc về ở đây…”
Thấy em ấy thích nghi với thế giới khác lạ này nhanh hơn tất cả mọi người, mình lại cảm thấy có chút phần ghen tị.

