Tập 01

Chương 03 bài học thứ ba

2025-10-12

2

Đứng trước mình là năm người đàn ông có gương mặt của kẻ ác, mỗi khuôn mặt có một nụ cười làm xáo trộn cả những người có trái tim dũng cảm nhất. Trong lúc đó, mình lạc trong một ảo giác mình bước vào một ổ cướp, khiến mình phải nhìn lại ánh mắt của Rose thì mới yên lòng.

“Rose?”

“Hmm? Có chuyện gì sao. Usato? À, cậu chưa được giới thiệu nhỉ? Nào, hãy bắt đầu giới thiệu cho nhau.”

Mình không biết làm gì được. Người phụ nữ cạnh tôi trông có vẻ hoàn toàn bình thản trước ngoại hình đáng sợ của những người đàn ông ở đây. Có lẽ nào? Là đoàn trưởng, cô ấy hẳn là đã quen thuộc với diện mạo đáng sợ họ.

Những người đàn ông này bắt đầu vòng quanh mình, chuẩn bị cho cái gì? Một lễ kếp nạp?

“Ta tên là Tongs, chuyên môn trong việc khử trùng.” Một người cao ráo với cái kẹp trông rất ấn tượng nói ra với cái giọng u ám, nụ cười của anh ta méo mó rất không tự nhiên. Nhìn thấy anh ta vung vẩy cái kẹp đã khiến mình lạnh cả sống lưng, một điềm báo xấu cho những gì sắp tới tiếp.

Ngay sau lời giới thiệu của Tongs, những người khác cũng làm theo.

“Ta là Mill. Rất vui được làm quen, tân binh.” “Alec đây. Rất hân hạnh, tân binh à.” “Tên là Gomul. Xin chào, tân binh.” “Và ta là Guldo. Rất hân hạnh được làm quen, tân binh.” “Ôi, trời, tôi… xin lỗi…”

Mình không nhịn được- Mình đã khóc.

Mình biết là nó không phù hợp hình tượng chút nào khi một học sinh lớp 11 khóc. Nhưng đối diện với màn chào hỏi đáng sợ như này, bị bao quanh bởi những khuôn mặt đàn ông cứng rắn đang lần lượt giới thiệu bản thân, ai cũng sẽ được tha thứ cho chút nước mắt.

“Này, bớt bớt lại đi. Chúng mày đang làm tân binh sợ đấy.” “Uwua!?”

Tongs, người vừa cất tiếng lên, biến mất khỏi tầm nhìn mình. Rose đã giải quyết anh ta với một cú đá nhanh chóng.

Rose, xoa chán vì tuyệt vọng, mắng nhẹ những người còn lại. Thật ra, sự hiện diện đáng sợ của cô ta không phải nỗi lo lớn nhất của mình hiện tại.

“Đây là cách chúng mày chào đón ai đó hả?” “Chị đại Rose, bọn em chỉ đang đón chào cậu ta bằng cách bọn em hay làm!”

Đây là hình ảnh một màn chào đón mà họ có trong đầu ư?

Kinh hoàng bởi lời giải thích của Mill, mình không thể giấu được nỗi kinh hãi đối với ý niệm lệch lạc của sự hiếu khách. Ánh mắt của Rose, sắc bén và đầy nguy hiểm, hướng tới chỗ mình trong khi chân sút Mill bay ra khỏi tầm mắt.

“Không phải đâu, Usato. Những người đàn ông này không phải hồi phục sư mà là tùy tùng được giao phó việc di rời người bị thương ra khỏi vùng đang giao chiến. Ngoài ta ra, có hai người khác có khả năng sử dụng ma pháp hồi phục, nhưng mà hiện tại họ đang công tác chỗ khác. Trong khi đó, ta sẽ giới thiệu đến cậu khả năng của ma pháp hồi phục.” “Cái gì?” “Câu trả lời của cậu?” “Rõ, thưa cô!”

“Ngày mai bắt đầu huấn luyện. Tongs, có phải có phòng đang trống cạnh phòng ngươi đúng không?”

Quyết tâm của mình như bốc hơi vào trong không khí.

“Đúng rồi, chỉ có tôi ở trong phòng đấy thôi.” “Tốt. Cho cậu ta ngủ luôn đó hôm nay đi; giờ đã muộn rồi. Nghỉ ngơi hết đi, mọi người.” “Đã rõ.” “Đi nào, ta sẽ chỉ cậu phòng của cậu.”

Đi theo Tongs, mình được dẫn tới một căn phòng đạm bạc, khác biệt rõ rệt so với phòng mình ở nhà. Nó sạch sẽ, và trống vắng những vật dụng không cần thiết. Mình nửa nghĩ bụng rằng sẽ là căn phòng với xích và đuốc.

“Này, tân binh.” “Dạ.” “Bỏ cách ăn nói lễ nghi đi khi nói với ta đi. Cứ nói thoải mái.” “… đã rõ.”

Tongs, người có kích thước không thôi cũng đáng sợ, đã đưa cho mình một bộ quần áo giản dị nhìn giống với bộ đồng phục. “Chúng dùng trong tập luyện. Có những bộ khác cho cậu. Cứ dùng chúng. Nhà vệ sí ở ngay ngoài. Chị đại Rose sẽ cho cậu biết những chi tiết khác…” “Cảm ơn.”

Biết ơn vì có thứ khác đồng phục của mình, mình nhanh chóng thay quần áo. Tongs, trong khi đó, đã đang thoải mái trên giường của anh ta, quay lưng vào mình.

“Hãy sẵn sàng cho một ngày khắc nghiệt sắp tới đi… Nó sẽ như là bước vào địa ngục.” “Địa ngục?” “Ma pháp hồi phục có thể dùng để chữa những vết thương… Ngày mai cậu sẽ sớm hiểu được thôi.”

Vậy, việc tập luyện sẽ đẩy ta đến giới hạn, bất chấp những vết thương.

Mặt mình lúc đó chắc hẳn xanh tái đi, khi nhận ra ý nghĩa trong từ ngữ anh ta dùng. Dẫu vậy, vẫn quyết tâm học hỏi từ chị Rose và hỗ trợ bạn của mình, mình hỏi Tongs về những hồi phục sư.

“Anh có thể kể thêm cho em về hồi phục sư không?”

Tongs chia sẽ những bí mật trong cuộc sống của một hồi phục sư – một pháp sư với chuyên môn duy nhất là hồi phục. Không như các pháp sư khác, họ thường bị coi là mục tiêu trên chiến trường vì họ thiếu khả năng dùng ma pháp thiên công. Từng có thời điểm bị coi thường vì sự yếu kém mà người khác tự nhận thức về họ, chỉ mới gần đây họ mới được công nhận khả năng.

Tongs, trông có vẻ, có những định kiến sẵn về ma pháp sư, coi họ lẫn cả sự tôn trọng và sự hoài nghi.

“Cố ngủ chút đi!” Anh ta tự nhiên hắt giọng lên, rồi quay đi.

Nằm trên giường, những suy nghĩ về buổi tập ngày mai trần ngập suy nghĩ của mình, không thể không có những cảm giác như nỗi lo ngại hay sự đón chờ. Ma pháp hồi phục, được Tongs miêu tả là quá trình tập luyện ở địa ngục, là con đường của mình rồi. Mặc cho những thử thách khó khan, mình đã quyết tâm nắm lấy cơ hội này để có thể tạo ra được kết quả khác biệt.

 Ngày mai, mình quyết sẽ dốc hết sức lực.