Sau cùng, Kazuki đã chấp nhận lắng nghe lời khẩn cầu của nhà vua.
Ban đầu, Kazuki đã có ý định từ chối, nhưng khi nghe đến từ tàn phá mà ma vương gây nên, cậu ta đành miễn cưỡng chấp nhận lời thỉnh cầu, khả năng là do cậu bị thuyết phục bởi phong thái quý tộc vốn có trong mình.
Thêm nữa, chị Inukami đã không bác bỏ quyết định của Kazuki… Thực tế, mình không nghĩ họ có ý định bàn về phản đối với nhau.
Tại sao thì mình hoàn toàn không hiểu nổi… Thấu hiểu chuyện này nằm ngoài khả năng suy nghĩ của mình…
“Vậy, Kazuki, Suzene, và Usato, ta muốn đo lường thuộc tính ma pháp của các khanh với quả cầu này.”
Theo lời của cô Welsey, nữ thuật sữ của vương quốc đã dẫn chúng tôi tới phòng đo lường, chỉ cần đặt tay lên quả cầu được đặt ở trung tâm căn phòng, chúng tôi sẽ thấy được thiên hướng của mình… Nói cách khác là loại ma pháp mỗi người có thể sử dụng.
Có vẻ có lượng lớn các loại ma thuật, với “lửa”, “nước”, “lôi” thuộc về loại thường gặp.
Có rất nhiều loại khác nữa, như là dịch chuyển hay ảo ảnh, tuy nhiên lại rất hiếm và thuộc loại độc quyền của các giống loài khác.
Với mình, pháp thuật là từ ám chỉ việc cưỡi chổi hoặc là triệu hồi linh hồn bảo hộ với đũa phép. Viễn cảnh mình sử dụng pháp thuật, trước giờ chỉ có trong mơ, làm tim mình đập lên vì phấn khích.
“Vậy, Kazuki, cậu thử đặt tay lên đi.”
Không biết mình sẽ có những ma pháp như nào nhỉ… Với ý tưởng háo hức này mình đợi đến lượt của mình.
“Quả cầu phát ra màu vàng… bạn có thuộc tính của ma pháp lôi! Khả năng ma pháp này không kém phần với Kazuki đâu!”
“Đánh ra sét… Heh.”
Kazuki là ánh sáng, và Inukami là sét.
Sau đó, thái độ của chị Inukami đã thay đổi.
Welsey, đang phấn khích cực độ, giải thích, “Cậu là một người dũng cảm đấy!” lặp lại nhiều lần, độ say mê đó đã phá vỡ phong thái của mình như dội nước lên tờ giấy ăn vậy.
Hmm? Kazuki trông không hài lòng lắm.
“Có chuyện gì sao, Kazuki?”
“… Mình đang nghĩ, cái “ánh sáng” này là gì? Khi chiến đấu, mình chỉ có thể rọi sáng và làm mù địch thôi ư?”
“Cậu có thể bắn ra tia sáng, Kazuki-kun à, hoặc yểm lên cây kiếm một lớp ánh sáng-”
“Chị có thể hạ nhiệt xuống một chút được không, chị Inukami? Chỉ có thể làm cháy cả thế giới đấy.”
Con người này như một kỳ quan vậy.
Chị ấy đã mất trí sau khi được triệu hồi đến thế giới khác ư?
“Khó rồi đấy, Usato-kun… Em không có chê chị, đúng không?”
Mình không còn cảm giác trìu mến từ con người này nữa rồi.
Ai đã cho rằng chị ấy là nữ sinh đẹp nhất trường? À, là mình mà.
Tạm quên đi chị Inukami, thì Kazuki…
“Không, không, không! Xét lại, thì đó là loại ma pháp chỉ có số ít mới sử dụng thành thạo được! Xuy tan cái ác với ánh sáng! Đây là một thuộc tính tột đỉnh rồi, nâng tầm một sức mạnh không thể sánh được trong cuộc chiến với quỷ tộc!”
“Ồ, nó như vậy ư…”
“Hehehe, tôi không thể đợi đến lúc tập luyện được mất! Tôi sẽ đi báo cho nhà vua!!”
Mình còn chưa xong mà, đúng không vậy? Hay là mình bị quên rồi?
Vì bộ não cá vàng, Welsey cầm lấy tay Kazuki và cố kéo cậu ấy ra khỏi phòng.
Mình không thể cứ kệ họ bỏ đi, nên mình đã định can thiệp họ, nhưng chị Inukami đã giữ lại tay của Welsey.
“Bạn vẫn chưa kiểm tra lấy cậu này, đúng không, bạn Welsey?”
“… Ai á? À chết! Tôi cực kì xin lỗi! Shhh…”
“Đây là Usato.”
Mình… không hề nhận ra việc bị người khác quên tên tổn thương đến như nào.
Khi sự bất bình và sự đầu hàng thực tại trỗi lên trong mình và hòa quyện nhau, mình chỉ biết đặt tay lên quả cầu.
Ngay khi mình tiếp xúc, quả cầu chuyển sang một ánh xanh trong suốt.
“Huh!!”
“Đúng là một màu thật đẹp, như lục bảo vậy.”
“Đúng thật, tôi đã không chắc vì màu nó cứ chỉ sáng lên thôi.”
Chị Inukami và Kazuki, quan sát quả cầu khi mình chạm vào, đã đề cập như vậy.
Độ chói lọi màu sắc thể hiện cường độ của khả năng ma pháp, trong khi tông màu thể hiện loại thuộc tính. Điều này đã được giải thích thông qua Welsey.
Màu sắc hơi có xám chút cho thấy nó chỉ hơn trung bình một chút.
Và màu xanh này ám chỉ…
“Điều khiển cây cối… Chuyện gì xảy ra sao? Tại sao cô lại tái nhợt vậy, Welsey…”
“Tôi phải báo với bạn.”
“Tại sao cô lại cầm tay tôi?”
“Tôi phải báo với bạn.”
Cô Welsey, lực nắm tay chắc như kìm kẹp, bắt đầu chạy, kéo lê tôi thôi.
Chuyện gì? Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra? Mình đã làm gì sai ư!?
Hai người đã tới chỗ mà nhà vua đóng rễ.
Hết cả hơi, mình bị cô Welsey lôi theo và đem đến chỗ nhà vua.
Đây là lần đầu mình được một cô gái dẫn đi từ lần cuối ở mầm non, nhưng mà nó chẳng có vui vẻ gì như mình tưởng tượng. Nó giống như chạy bán sống bán chết hơn vậy, với cái cảm giác bất an nữa.
Có mặt trong đại sảnh là nhà vua, những quan chức, và những lính giáp đứng trải dài ôm lấy tường ở sau.
“Vua Lloyd!!”
“Có chuyện gì đây, Welsey? Đã xác định xong thuộc tính của Kazuki chưa? Và những người còn lại nữa?”
“Kazuki và Suzune đã có những thuộc tính đáng ghi nhận, nhưng…”
“… Vậy còn Usato? Cậu ấy không được đưa đến thế giới này nhờ lựa chọn. Cậu ấy không ở đây để tham gia chiến sự chứ?”
Nhà vua này hiền quá sức.
Mình lo rằng ông ta sẽ lựa chọn cho rằng mình là vô dụng, nhưng cách ông ấy cầm tay mình thì cho lại cảm giác khác… Có lẽ vậy.
“Khanh biết rất rõ. Nhưng thuộc tính của cậu ta là… Là…”
“Nó là gì? Không phải thuộc tính bóng tối chứ nhỉ? Hahahaha!!”
Từ vua cho đến những người xung quanh đều bật cười đáo để.
Khả năng điều khiển bóng tối được biết tới là một loại tài năng hiếm, kể cả đối với tộc quỷ thì cũng chỉ hiếm khi mới xuất hiện.
Quả cầu có màu xanh, nên không thể nào có khả năng như vậy cho mình được.
Vậy mà, biểu cảm lúng túng của Welsey chỉ làm mình thêm quan ngại.
“Hồi phục là năng lực của cậu ta.”
“Haha… Huh?! Cái gì cơ?”
“Màu xanh của quả cầu ám chỉ tiềm năng trở thành hồi phục sư.”
Hồi phục?
Loại ma pháp gì vậy, rành riêng cho việc hồi dưỡng ư?
“…”
“Tại sao lại im lặng vậy?”
Huyết thống của mình, có vẻ như, chứa đầy hiểm họa! Quá là đáng báo động khiến mọi người thậm chí không thể cười gượng!
Hồi phục, như cái tên, ám chỉ khả năng hồi phục, không phải ư? Vậy sao bầu không khí ở đây tương tự như một đám tang vậy?
Nhà vua nhìn mình và chỉnh lại giọng, biểu cảm pha trộn giữa vui mừng và rối loạn.
“Usato, khanh trông rất sửng sốt, nên cho phép ta giải thích.”
“Vâng, ngài cứ tự nhiên.”
“Ma pháp hồi phục rất hiếm, và dòng dõi của những người đó ưu việt với khả năng sử dụng ma pháp vượt xa những ma pháp hồi phục của những pháp sư bình thường.”
“Tại sao…?”
“Điều này rất khó giải thích… hay là như này? Ngày mai, ta sẽ gửi Usato đến một y sĩ trong thị trấn vệ thành để được huấn luyện!”
Lo lắng của mình mỗi lúc một tăng với mỗi lần chủ đề lại được thay đổi.
Họ đang giấu mình điều gì?
“Tuyệt vời, ngài Usato!”
“Đúng vậy!”
“Một sắp xếp tuyện vời đúng không nào, Usato-kun?”
“Cô Welsey, tay tôi đã trở nên lạnh ngắt từ nãy giờ rồi.”
Nhà vua, đổ mồ hôi đầm đìa, quay sang tôi. Họ khuyên tôi đi tham vấn một y sĩ, kèm với cả người hộ tống nữa. Chuyện này giống là chỉ thị hơn là khuyên bảo.
Hơn nữa, không phải là tay mình lạnh đi; mà là từ tay cô Welsey, đang ở ngay cạnh mình.
“Cái gì? Nhưng tôi… nghe nói là có những pháp sư trong vương quốc cũng chuyên dụng trong thuật hồi phục giống tôi mà.”
“Không, họ không làm được đâu! Cậu phải trở thành một hồi phục sư tận tụy!”
“Ngài đang… ám chỉ gì?”
Họ là ai? Họ được coi như là một loại hiểm nguy mà ngay cả nhà vua cũng phải dè chừng?
Mọi người có mặt đều đồng thuận chỉ làm rõ tầm quan trọng của vấn đề này.
Ngay khi mình định đành lòng chấp thuận bị phái đi ngày mai, một lính canh, thở hổn hển, bước vào đại sảnh.
“Vương quốc lâm nguy rồi, Rose đã tới!!”
“Cái gì!? Đừng để cô ấy vào đây! Đặc biệt là bây giờ!!”
“Nhưng thế thì… Chết!”
Cái người tên Rose này, mình tự hỏi, có thể là ai?
Khi nghe thấy tên cô ấy, những người quanh mình tha thiết cầu xin mình “Trốn đi! Hãy trốn đi ngay lập tức!”
Mình có nên trốn không? Nhưng cô Welsey đang không có bỏ lỏng cánh tay của mình ra.
Cô có thể bỏ tôi ra được không, cô Welsey… Hả? “Em xin lỗi”. Tại sao lại xin lỗi? Khi mình đang vật lộn để thoát khỏi cô mít ướt Welsey, cửa của đại sảnh vung mở ra.
“Quý cô Lloyd! Anh hùng đã đến chưa?”
“Ah, chuyện này tệ rồi…”
Cửa đại sảnh bung mở rất đột ngột, và một quý cô tráng lệ với vóc dáng khá cơ bớp bước vào. Diện một áo choàng trắng, cô ấy có nét giống với các y sĩ, dẫu vậy vết sẹo chạy dọc qua con mắt phải của cô và mái tóc xanh biếc tôn lên sự dữ dẵn thay vì sự lôi cuốn của cô.
Người phụ nữ này, đảo bước có chủ đích tới hướng ngai vàng, tiếp cận nhà vua ướt đẫm mồ hôi.
“Tại sao gặp tôi ngài lại giật mình vậy, như thể là ngài đang giấu trong tay bí mật nào đó?”
“Ồ không, không phải vậy đâu, Rose. Không phải hôm nay là ngày nghỉ của cô ư Rose?”
“Kahaha, tôi nghỉ vì lợi ích của đất nước tôi… Hmmm? Và cậu trẻ này là ai?”
Người phụ nữ, được biết tới cái tên Rose, cười trừ khi liếc tới tôi.
Trời, tại sao người này lại trông đáng sợ vậy…? Có phải họ muốn giữ thuộc tính ma pháp của mình là bí mật khỏi cô ta.
“À, cậu ta không phải là anh hùng, chỉ là một cậu bé bị lôi vào mình tình huống không thể lường trước được!”
Nhà vua nghe rất tuyệt vọng.
“Vậy à… Thế thì, cậu nhóc, tên cậu là gì?”
“Usato… là tên tôi.”
“… Usato à. Tên ta là Rose… chỉ Rose thôi. Ta là đoàn trưởng của đội cứu sinh của vương quốc này. Không cần phải phép tắc đâu.”
Đội trưởng đội cứu sinh?... Trong mắt mình, người này không có giống một người làm trong lĩnh vực cứu người. Ngược lại, cô ta trông giống điềm báo của cái chết hơn.
Thật kỳ lạ sao sự hiện diện của cô ấy chỉ làm trỗi lên nỗi sợ, mặc dù ngoài hình duyên dáng.
Mình có thể cảm thấy mồ hôi dần dần tích tự trên chán.
“Tôi tin rằng Usato đã rất mệt rồi; có lẽ nên để cậu ta nghỉ.”
“Vậy thì, quý cô Lloyd, những người anh hùng còn lại đang ở đâu?”
“À, về chuyện đó…”
“Này Usato! Cậu đã làm gì khi mình bắt đầu chạy, Welsey?”
Cô Welsey và mình bị cắt ngang khi Kazuki và chị Inukami, đã đuổi theo từ phía sau và bước vào phòng.
Mình xin lỗi, nhưng mình không thể tiếp cận người có khí chất như chằn tinh được.
Vua Lloyd liếc nhìn Kazuki.
“Thật là một đống hỗn độn.”
“Này, trông cậu ổn mà?”
Lúc đầu, vua Lloyd thể hiện một tư thế đắc thắng. Với nó, Rose chuyển sự chú ý từ mình sang Kazuki và những người khác.
Những người quanh cô ta thở phào nhẹ nhõm, biết ơn rằng Rose không để ý đến mình nữa.
“Mọi chuyện ổn, Kazuki.”
“… Phù, chuyện vừa rồi là sao vậy? Mình tưởng có gì đó đã trở sai khi tớ thấy cậu chạm vào quả cầu và nó chuyển sang màu xanh rồi biểu cảm của Welsey đổi sắc cả kéo cậu đi…”
À, mình nói.
“Xanh… chuyện đó là gì cơ?”
Quý cô Rose gán mắt vào mình và mỉm cười, nhích lên một bên môi.
Tất nhiên, mặt của nhà vua giờ tái nhợt, và cả của mình nữa. Đây là một đại sự chưa từng có tiền lệ. Thủ phạm chính? Kazuki, một đồng sự thân cận của mình.
Mình không để bụng, nhưng… Mình ước rằng cậu ta để ý hơn về tình huống này… Haiz.
“Quý cô Lloyd, nếu cô cho phép, tôi cần phải mượn đứa trẻ này một chút.”
“Welsey, bảo vệ Usato bằng mọi giá! Giờ cậu ta là kho báu quý giá của vương quốc!”
“Từ khi nào tôi trở thành kho báu quốc gia vậy!?”
Ngay khi vua ra lệnh, cô Welsey thả tay tôi ra và bước lên đứng trước chắn cho tôi, đũa phép sẵn sàng. Cô ấy che đi tầm nhìn của mình.
Không thể nhìn thấy phía trước, mình phải nghiêng sang bên để ngó phía trước, nhưng cô Rose đã biến mất. Cô Welsey, cũng, đang hoảng hốt, “Cô ấy đâu rồi?”
Mình đang quét quanh cái phòng này, tự nhiên cảm thấy bay bổng, như là bị nhấc bổng lên, cảm thấy đang nằm trong tay nắm của ai.
Cô Rose, đã tái xuất hiện sau mình, giương mình lên một cách dễ dàng… Với cả hai tay ư? Mặc dù tầm vóc 170cm của mình, cô ta có thể nhấc mình lên không tốn sức!
“Cô Lloyd à, tôi sẽ huấn luyện thằng nhóc này trở thành một pháp sư hồi phục toàn diện!”
“Đợi đã, đợi đã, đợi đã!! Usato chỉ là một tờ giấy trắng! Cậu ta là một hồi phục sư chưa bị vấy bẩn, chưa bị hoen ố bởi bất cứ màu tạp nham nào!”
Vua Lloyd trỗi lên từ ngai vàng, gọi to tên Rose, đang ôm trọn mình trong tay.
Nhưng tiếng gọi thảm thiết không lay chuyển được Rose, Rose còn bật cười rất thỏa mãn. Mình nên làm gì? Nhìn Kazuki và Inukami, mình nhận ra họ quá choáng ngợp để hiểu được tình huống này.
Khoan? Chẳng phải đây là bắt cóc? Ở Nhật? Giờ, hiểu được hoàn cảnh giờ của mình thêm rõ rang, mình không muốn nhìn Rose nữa, người đang cười như một con thú hoang dại.
Usato đã bị bắt đi.
Dù mối quan hệ quen thuộc của chúng ta chỉ vỏn vẹn nửa ngày, chúng ta đã có một kết nối chung.
Đáng lẽ phải như vậy… Tha thứ cho chị, Usato-kun, vì chị đã đơ cứng người, chứng kiến em bị bế đi nữ chính trong những câu chuyện ngụ ngôn!
“Trời ơi, Usato là một công dân vô tội của thế giới kia…”
“Cô ta đã đưa Usato-kun đi đâu, nói rằng cô ta sẽ nuôi dưỡng em ấy…”
Không còn nghĩa gì giờ này để nói lên những quan ngại của mình.
Đầu tiên và quan trọng nhất, mình phải tham kiến vua Lloyd, người đã quen thuộc với tình thế này.
“…Tôi sẽ cần được giải thích mọi chuyện đấy.” “Đúng rồi… ừ hứ.”
Lloyd, gục ngã trên ngai vàng của mình vì sốc, ra hiệu cho Welsey giải thích rõ ràng.
Cô ta tiến tới chỗ tôi và Kazuki, bắt đầu giải thích mọi chuyện như đã được bảo.
“Cậu ta đã bị đem đến một cơ sở y tế cách không xa lâu đài, với chỉ tám thành viên, tính cả Rose, hai pháp sư hồi phục, và năm trợ lý” “Không phải vậy thì quá ít ư?”
Đối với một đội cấp cứu, thì con số đó không hề đảm bảo hiệu quả?
Nếu mục tiêu là đối đầu với quỷ, chắc phải có một lực lượng lớn hơn chứ…
“Từng đó là đủ đảm bảo rồi. Không cần kể đến năng khiếu pháp thuật, bất cứ pháp sư nào cũng có thể sử dụng ma thuật hồi phục cho chăm sóc cơ bản. Thế nên, họ có thể chăm sóc cho vết thương của mình, cả những người đồng đội của họ nữa… Tuy nhiên, những vết thương nghiêm trọng không thể ngay lập tức trị thương.” “Đó là khi… xuất hiện.” “Đó là những thiên phú pháp thuật hồi phục như là Usato.”
Hồi phục sư có công việc chăm sóc những vết thương nằm ngoài khả năng tự hồi phục… Điều đó rất có lý. Có phải thế nghĩa là Usato có khả năng trở thành một ma pháp sư rất đáng giá của vương quốc này?
Vậy mà, có gì đó làm mình băn khoăn. Đó là sự lưỡng lự giao phó Usato cho Rose, đội trưởng đội cấp cứu.
“Tại sao mọi người lại miễn cưỡng giao lại Usato cho Rose?” “…Ngài Lloyd.” “Ổn mà.”
Welsey xin phép vua Lloyd để nói tiếp.
Có phải lí do đặc biệt … hay hoàn cảnh nào?
“Đúng thật, hiện tại tôi đang bị thương và trong sự chăm sóc của đội cứu trợ, nhưng trước đó… Thôi, hãy thôi nói về chuyện này… Cô ta không thể đem ra so sánh với các binh lính khác. Thêm nữa, khi đội quân của quỷ vương tiến hành xâm lược, khả năng của đội cứu trợ là thiết yếu trong việc cứu vô số mạng người. Có thể dám chắc hoạt động của họ là trụ cột trong việc đánh đuổi lực lượng của quỷ vương… Với những thành tích như vậy, rõ ràng là cách thức. tập luyện của Rose là có hiệu quả… Nhưng…” “Nhưng?” “Kết quả từ những buổi tập luyện đó thì… Haaai.”
Vua Lloyd, lắng nghe lời giải thích của Welsey từ phía ngai vàng, thở ra một hơi thật dài.
Mặc dù với vị thế hoàng tộc, ông ta thực sự quan ngại tới an sinh của Usato, với cả trái tim tràn đầy sự lo lắng.
Rose dẫn mình tới một tòa nhà bằng gạch đồ sộ không quá xa lâu đài.
Đêm đã đổ, và tòa nhà này được bao quanh bởi một khu rừng dày đặc.
Khi bước vào theo lệnh của Rose, mình thấy nội thất đang trong tình trạng sạch sẽ hoàn hảo, đầy đủ với giường bệnh nhân và dụng cụ y tế ở bên.
Cơ sở y tế tương đồng với một phòng khám, sự tinh tế bất ngờ khơi gợi lên sự ngưỡng mộ của tôi.
“Từ ngày hôm nay, đây sẽ là ký túc xã của cậu.”
“EH?” “Này, mấy thằng kia! Chúng ta có thành viên mới! Đi ra đây!”
Trước khi mình hỏi thêm, Rose, điều lệnh với giọng điệu như một con thú dữ tợn, triệu hồi ai đó.
Rồi, từ trong sâu thẳm của tòa nhà, một loạt những bước chân dồn dập tiến tới cùng một lúc. Một người đàn ông lực lưỡng xuất hiện đầu tiên, đứng hiên ngang trước Rose.
Người này làm mình thấy khiếp.
“Mừng trở lại, chị đại Rose!” “À, Alex, có gì đáng báo cáo khi ta vắng mặt không?” “Vẫn bận rộn như thường lệ thôi, không một bóng người nào ạ!” “Thật tốt.”
Theo sau Alex, chuỗi người khác đã đến, mỗi người đồ xồ hơn người trước.
Mình thấy cơ thể cứng đờ ra, đối mặt với sự tự tập.
Đây là một thế giới khác hoàn toàn à…?
“Ta muốn mấy đứa gặp Usato, người sẽ nằm dưới trướng ta từ ngày hôm này. Hãy cho cậu ta cảm giác như ở nhà.”
“Đã rõ”
Làm ơn, không!
Mình vô ý thu nhỏ lại, sợ hãi những viễn cảnh sắp tới, bị bao quanh bởi đội ngũ những thằng đàn ông trông như kẻ xấu này.
Mình tự hỏi… không biết mình có sống sót trở về được không?

