“Matsuda-kun.”
Rạp chiếu phim gần như trống không.
Tôi quay đầu lại khi nghe Miyuki gọi, giữa lúc đang thò tay vào hộp bỏng ngô kẹp giữa hai chân cô ấy–đôi chân đang gác lên đùi tôi.
“Gì?”
“Em muốn được mát xa.”
“Không.”
“Nhưng anh nói hôm nay em có thể làm bất cứ điều gì mà?”
“Giờ đã quá nửa đêm rồi.”
Miyuki bĩu môi trước sự từ chối dứt khoát của tôi. Cô ấy đột ngột siết chặt bắp chân, khiến hộp bỏng ngô bị ép mạnh đến mức nắp đậy bật ra.
Tôi chỉ cười, thản nhiên đưa tay vào hộp lấy một miếng bỏng ngô bỏ vào miệng.
“….”
Không biết cô ấy có thấy tôi đáng ghét lắm không?
Khuôn mặt Miyuki nhăn lại, trông đầy vẻ khó chịu.
Cô ấy có vẻ muốn mắng tôi, miệng mấp máy như sắp thốt ra điều gì đó, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó Miyuki bỏ ý định mát xa và cố gắng rút chân xuống.
Tuy nhiên, ngay khi tôi bắt đầu xoa nhẹ bắp chân cô ấy bằng một tay, một nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt cô ấy.
“Coi như hôm nay anh bỏ qua đấy.”
“Ừm. À, mẹ em nói muốn anh đến ăn tối với nhà em cuối tuần tới… anh thấy sao?”
“Được. Đi thì đi."
“Phần giới thiệu còn chưa hết nữa, mát xa thêm cho em nhé?”
“Lúc nào cũng được hết.”
“Em muốn bây giờ luôn...”
“Muốn thì chiều.”
Lúc đó rạp đã vắng tanh, những người còn lại đều đã rời đi, chỉ còn lại hai chúng tôi ngồi.
Tôi nhớ đến người chiếu phim, chắc hẳn anh ta vẫn còn ở đâu đó. Không biết anh ta sẽ làm vẻ mặt thế nào khi nhìn thấy cảnh này nhỉ?
Có lẽ là một gương mặt chán ngán.
Khi phần giới thiệu cuối cùng cũng kết thúc, chúng tôi bước ra khỏi rạp.
Cơn mưa vừa tạnh lại lác đác rơi.
Trong khoảnh khắc này, tôi nghĩ là nên rủ cô ấy ngủ ở lại nhà.
“Hôm nay khi em về, mẹ em có nói gì không?”
“Về chuyện gì?”
“Như kiểu... dạo này em hay ra ngoài quá thường xuyên, đại loại vậy.”
“À… không. Mẹ em chẳng nói gì…”
Cách cư xử của Miyuki hoàn hảo đến mức mẹ cô ấy dường như không tìm được lý do để phàn nàn.
Tôi lắc đầu, khẽ nói.
“Tối nay cũng ở lại đi.”
“Em đã bảo mẹ là em đi xem phim với Matsuda-kun rồi…”
“Cứ nói là em sẽ ở nhà anh là được.”
“Không được đâu… đồ ngốc. Ngày mai em sẽ đến sớm mà…”
“Vậy ở lại luôn đi? Sáng mai đi cùng luôn.”
“Anh nghe kiểu gì mà đưa ra kết luận đó được vậy…?”
“Anh muốn được ở bên em nhiều hơn.”
Khi tôi bộc lộ cảm xúc của mình, khuôn mặt Miyuki ánh lên niềm vui xen lẫn chút bối rối.
Không nhịn được, tôi bật cười khẽ và vỗ nhẹ lên đùi cô ấy.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá. Anh chỉ đùa thôi.”
“Anh đùa sao… thật không đó?”
“Ừ. Mà sao em không nhìn ra sau đi?”
“Sau?”
Miyuki quay người lại, ánh mắt hướng về hàng ghế sau.
Cô nhìn thấy vài món dụng cụ viết nằm rải rác như là ai đó đã vô tình để chúng ở đó.
“Đây là… một cây bút và một cây bút chì bấm sao?”
“Đúng thế. Quà đấy.”
“Quà… đột ngột vậy?”
Tôi quyết tâm xóa sạch dấu vết của Tetsuya khỏi cuộc sống của Miyuki, thay vào đó là dấu ấn của riêng mình. Tôi sẽ bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, như những món đồ dùng văn phòng mà cô ấy từng mua và sử dụng cùng cậu ta.
Khi đến nhà Miyuki vào cuối tuần này, có lẽ tôi cũng phải thay thế con Maneki neko treo trước cửa phòng của cô ấy luôn.
“Anh muốn khuyến khích em học hành chăm chỉ hơn thôi.”
“À thì… em rất vui, nhưng… chẳng phải món quà này có hơi bất ngờ sao?”
“Lần trước thấy dụng cụ viết của em cũ rồi, từ giờ dùng mấy cái này đi đấy.”
“Anh để ý chuyện đó hồi nào vậy...? Cảm ơn anh, Matsuda-kun. Em sẽ sử dụng chúng thật tốt.”
“Và khi về nhà nhớ ăn nhiều cá hồi vào nữa."
“Cá hồi? Tại sao?”
Tôi không trả lời. Thay vào đó tận dụng lúc đèn đỏ, tôi nhẹ nhàng xoa bóp đùi trong của Miyuki.
Nhận ra tôi đang ngầm gợi ý thực phẩm tốt cho đau nhức cơ bắp, mặt cô ấy đỏ bừng.
“Trên đường về thì mua chiếc bánh dâu tây em thích luôn nhé.”
“…Ừm…”
“Nhưng cất vào tủ lạnh và để ngày mai hẵng ăn, đừng ăn luôn hôm nay đấy.”
“À… ừm… em biết rồi.”
Giọng Miyuki nhỏ dần, lông mày cô hơi nhíu lại, có vẻ là vẫn còn đau. Đến lúc cô ấy đi học chắc là đỡ hơn rồi… nhưng kỳ lạ là tôi lại cảm thấy hơi tiếc.
Tại sao nhỉ? Có lẽ vì một phần trong tôi muốn thấy cô ấy bước đi khập khiễng trước mặt Tetsuya.
“Matsuda-kun… đèn chuyển xanh rồi… đi thôi…”
“Có xe nào phía sau đâu.”
“Nhưng vẫn phải tuân thủ luật giao thông…! Đi đi nào…”
“Rồi, được rồi. Em cằn nhằn xong chưa?”
Tôi vỗ nhẹ lên đùi cô ấy trước khi nắm chặt vô lăng. Cử chỉ của tôi khiến cơ thể Miyuki khẽ run lên.
Cơ thể cô ấy đang trung thực hơn rồi đấy.
À không, nói vậy nghe cứ như là mấy bộ về thôi miên với huấn luyện ấy
***
“Chào cậu, Tetsuya-kun.”
“Chào cậu, Miyuki. Đã lâu rồi nhỉ? Hôm qua cậu nghỉ ngơi có tốt không?”
“Ừ… Xin lỗi vì hôm qua tớ không thể đi dạo được.”
“Không sao. Là tại tớ đột ngột gọi điện mà không nghĩ đến cảm giác của cậu. Bây giờ cậu thấy đỡ hơn chưa?”
“Tớ khỏe hơn nhiều rồi.”
Tetsuya ngồi ở ghế sau, bất ngờ thò đầu qua khoảng trống giữa ghế lái và ghế hành khách.
“Matsuda, cuối tuần qua cậu nghỉ ngơi tốt không?”
“Tôi nghỉ ngơi tốt.”
Phải, tôi đã nghỉ ngơi rất tốt…
…cùng với Miyuki.
Ánh mắt tôi lướt qua Miyuki, bắt gặp vẻ giật mình thoáng qua trong mắt cô ấy, tôi nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, quay lại mắng Tetsuya.
“Bỏ cái đầu ra, tôi còn phải nhìn gương chiếu hậu.”
Miyuki khẽ đánh vào cổ tay tôi.
“Cậu nói gì mà “bỏ cái đầu” vậy? Có cần thô lỗ thế không?”
“Bỏ đầu hay tránh đầu không phải giống nhau à?”
“Thô lỗ quá đó... Cậu phải ăn nói đàng hoàng chút đi.”
“Không. Miura, bỏ cái đầu ra.”
“Matsuda-kun, cậu có biết mình trẻ con thế nào không hả? Bộ cậu là học sinh tiểu học sao? Hay còn chưa qua tuổi dậy thì vậy?”
Tôi biết điều đó thật trẻ con.
Nhưng bắt nạt cậu ta khá vui nên đành chịu thôi.
Thay vì trả lời tôi khịt mũi đầy vẻ thách thức rồi tập trung vào tay lái, kệ cái tên Tetsuya loay hoay xoa dịu Miyuki đang cau có ở ghế bên.
Khi tôi đỗ xe ở bãi đậu, cả ba bước xuống và đi về phía cổng trường. Miyuki chậm lại một chút, chỉnh lại áo đồng phục của mình.
Ánh mắt tôi liếc qua và nhận ra lý do. Cô ấy đang cố che đi dấu vết trên xương đòn, vết hôn mà tôi để lại trong lần đầu tiên chúng tôi quan hệ.
Mặc dù nó nằm ở vị trí không dễ thấy, nhưng cô ấy vẫn để ý đến nó.
Cánh cửa lớp học khẽ mở, phát ra một âm thanh nhỏ.
Khi tôi bước vào, những lời chào vang lên từ khắp phòng, bao gồm cả từ Cô gái bánh mì, Không khí trong lớp có vẻ trầm lắng, và những lời chào cũng vậy. Có lẽ nỗi buồn sau lễ hội văn hóa đã kéo đến, một cơn uể oải ngày thứ Hai.
Ngồi xuống bàn, tôi bắt đầu trò chuyện với cậu bạn tròn trịa phía trước. Giữa lúc câu chuyện dở dang, Miyuki vừa nói chuyện với lớp phó về bữa tiệc sau lễ hội, tiến lại gần và chìa tay ra trước mặt tôi.
“Hả?”
“Cho tôi ít sô cô la bọn mình đã ăn trên xe đi.”
“Làm gì?”
“Tôi muốn chia với bạn.”
“Sô cô la ở trong xe. Tôi đưa chìa khóa cô tự đi mà lấy.”
“Cậu biết là tôi đi lại khó khăn mà?”
Thái độ trơ tráo của cô ấy khiến tôi khựng lại trong giây lát trước khi hạ giọng.
“Tôi thấy cô đi lại bình thường lúc nãy. Cô đang nói gì thế? Và đây là thứ Hai, không phải cuối tuần. Thời gian để chiều chuộng mọi yêu cầu đã qua rồi.”
“Tôi đang gặp khó khăn mà.”
“Vậy thì sao?”
“Tôi đang rất cần sự giúp đỡ mà.”
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt như đang hỏi “Anh thực sự sẽ từ chối em sao?” Một bên khóe môi hơi nhếch lên, gần như thể cô ấy đang cố huấn luyện tôi…
Nhưng lần này, tôi quyết định không để mình bị cuốn theo.
Với vẻ mặt chẳng mấy thiện chí, tôi đứng dậy, lầm bầm vừa đủ để cô ấy nghe.
“Lần cuối đấy.”
“Được.”
Mặc dù tôi đã cảnh báo, nụ cười toe toét ngớ ngẩn của cô ấy vẫn không tắt, như thể cô ấy thực sự thích thú với kiểu phản ứng tsundere của tôi.
Nếu cứ tiếp tục tích lũy nghiệp chướng như thế này, cuối tuần anh sẽ cho em biết mùi đấy… Anh sẽ mắng em bằng cái đó của anh.
Nhưng tất nhiên, liệu tôi có thực sự mắng được cô ấy không lại là một chuyện khác.
Khi tôi ra khỏi lớp, chân chợt khựng lại vì câu hỏi của Tetsuya vang lên sau lưng.
“Ơ… Miyuki, cái bút chì của cậu là gì thế? Mới mua sao?”
“À, cái này á? Tớ được tặng đó.”
“Tặng?”
“Ừ. Cái cũ của tớ bị hỏng nút bấm, nên tớ đổi sang cái này.”
“Cậu cứ nói với tớ để cùng đi mua một cái mới là được mà.”
“Tớ xin lỗi. Nhưng này, Tetsuya-kun, cậu còn giữ ít thạch chúng ta ăn trên xe không?”
“À, còn một ít. Để tớ đưa cậu”
Giọng nói của Tetsuya thoáng chút tổn thương, nhưng cậu ta vẫn đồng ý. Tôi bước ra khỏi lớp.
Cậu ta còn chẳng dám hỏi món quà đó từ ai vì sợ vượt quá giới hạn, số phận của tên này chắc đã định là bị bỏ rơi.
***
“Matsuda kouhai-kun, cuối tuần của em vui không?”
Chinami chào đón tôi bằng nụ cười rạng rỡ, tràn đầy năng lượng dù hôm nay là thứ Hai. Một khung cảnh thật đẹp, ngày mới sao bắt đầu tồi tệ với nụ cười ấy được đây.
“Vui lắm, cảm ơn chị. Còn chị thì sao?”
"Chị cũng có một cuối tuần tuyệt vời lắm đó. Cuộc thi ở lễ hội văn hóa thế nào rồi? Chị và Renka đã ghé qua buổi tối hôm đó, trông có vẻ rất căng thẳng… Các em có đã giành giải nhất ha?”
Tất nhiên. Chị đã bao giờ thấy một lễ hội văn hóa do nữ chính sắp xếp mà không giành giải nhất chưa? Đó gần như là quy luật bất thành văn của thể loại RomCom rồi.
“Đúng vậy.”
“Whoa, chúc mừng em nhé!”
“Còn quầy xiên nướng của chị thì sao?”
“Rất tốt! Bọn chị thậm chí còn kiếm được chút lời. Sau đó, mọi người chia đều cho tất cả thành viên tham gia. À, nói mới nhớ, chị nghe được một chuyện khi đang dọn dẹp quanh văn phòng huấn luyện viên sáng nay… Hình như sắp tới em sẽ chính thức được công nhận là thành viên chính thức đó!”
“Thật sao?”
“Cách em nói nghe có vẻ chẳng hào hứng chút nào… Đây không phải là tin tốt sao? Bộ em không thấy vui à?”
Bắt chước giọng điệu thờ ơ của tôi, Chinami chống tay lên hông. Cô ấy cau mày, trông như sắp mắng, nhưng nét biểu cảm lại quá đáng yêu, khiến tôi chỉ thấy cô ấy dễ thương, giống hệt một chú chó Maltese.
“Có cũng được mà không thì cũng không sao.”
“Matsuda kouhai-kun, huấn luyện viên công nhận em mặc dù em từng gây rắc rối. Đây cũng là cơ hội để em học nhiều hơn về kendo. Vậy mà em không vui sao?”
“Nếu em trở thành thành viên chính thức, nghĩa là em phải thôi làm quản lý đúng không?”
Chinami chậm rãi gật đầu.
“Chắc vậy.”
“Vậy thì em không muốn nữa.”
“Hả?”
“Em thích học Sangdanse từ chị trong lúc làm quản lý hơn.”
“Hả...? Em thực sự thích làm quản lý hơn sao?”
Đôi mắt to tròn của Chinami chớp hai lần. Tôi mỉm cười ngượng ngùng rồi tiếp tục.
“Sẽ chính xác hơn nếu nói rằng em thích làm việc đó cùng với chị.”
“Thật sao...? Mặc dù chị rất vui khi nghe vậy, nhưng chị cũng muốn kỹ năng của em cải thiện thêm nữa...”
“Chị không thích em ở bên cạnh sao? Chị muốn em biến mất sao?”
“Hả...? Làm sao em có thể nói vậy một cách tỉnh bơ như vậy...! Trên đời này có vị sư phụ nào không thích đệ tử của mình chứ!”
“Vậy thì vấn đề coi như xong. Em học nhanh hơn nhiều cùng chị so với ở câu lạc bộ. Hướng dẫn một kèm một thế này thì làm sao mà không tiến bộ được? Nếu huấn luyện viên hỏi, em sẽ bảo em muốn tiếp tục làm quản lý.”
“Công việc quản lý chẳng phải em không thích sao?”
“Không. Em thấy vui mà.”
“Matsuda kouhai-kun, em kỳ lạ thật đó.”
Chẳng phải chị cũng vậy sao, lúc nào chị cũng sẵn lòng làm những công việc nhỏ nhặt không ai muốn.
“Vì sư phụ đối xử tốt với em nên em mới được sư phụ ‘huấn luyện’ như vậy đấy.”
“‘Huấn luyện’ sao…?”
“Nếu từ đó hơi mạnh, em nên nói là ‘được ảnh hưởng’ nhỉ? Dù sao thì chị thấy được không?”
“Ừm, chị rất thích có em ở đây, Matsuda kouhai-kun...”
“Vậy thì quyết định rồi nhé. Để kỷ niệm mối quan hệ thầy trò thực sự của chúng ta, em sẽ mát-xa cho chị nhé? Vai chị trông có vẻ hơi cứng khi xử lý buổi lễ nhậm chức của Miura trước đó nhỉ...”
Tôi bước lại gần Chinami, tay làm động tác chuẩn bị mát xa, cô ấy đảo mắt.
“Bây giờ chị khỏe mà, cảm ơn em. Nhưng chị nhận tấm lòng của em rồi. Nào, bắt đầu làm việc thôi.”
“Hôm nay em với chị làm gì?”
“Đầu tiên, kiểm tra tình trạng của đồ bảo hộ. Sau đó…”
Chinami bắt đầu liệt kê danh sách công việc, giọng cô ấy có chút vui vẻ.
Rõ ràng là quyết định tiếp tục làm quản lý của tôi đã làm cô ấy cảm động phần nào.
Tôi sẽ khiến cô ấy hạnh phúc hơn nữa trong tương lai.