Web Novel

Chương 59: Ghi đè kỉ niệm (1)

2024-11-29

2

[Đây là câu chuyện về một người thợ làm sô cô la yêu đơn phương một người phụ nữ suốt 12 năm. Người phụ nữ ấy đã kết hôn nhưng lại gặp trục trặc trong hôn nhân.

Vì vậy cô ấy bí mật tán tỉnh anh chàng làm sô cô la, người vẫn luôn yêu mình với ý định lợi dụng anh ta. Câu chuyện kịch tính thật ha. Tôi vào vai người phụ nữ đã có chồng, tính cách có chút tinh nghịch và hơi toát lên vẻ thực dụng.]

Nghe xong, người dẫn chương trình liền hỏi một cách hài hước.

[Vậy đây là phim tình cảm lãng mạn phải không nhỉ?]

[Ừm… Cũng có thể gọi vậy, vì nó nói về một mối tình mà…]

[Khi tôi làm, thì đó là lãng mạn. Nhưng khi người khác làm, lại là ngoại tình, kiểu thế đúng không?]

Câu nói khiến nữ diễn viên bối rối rõ rệt.

[Ơ…?]

Cả trường quay bật cười, góp phần khiến không khí chương trình thêm sôi động.

Tôi đang xem một chương trình tạp kỹ cùng Miyuki…

Chạm

Cô ấy nhẹ nhàng chạm vào móng tay tôi bằng đầu móng tay của mình, khiến tôi không nhịn được mà bật cười.

“Em bảo là xem TV, nhưng coi bộ chẳng tập trung gì cả nhỉ?”

“Matsuda-kun.”

"Ừ, gì vậy?"

“Để ý móng tay của anh đi.”

“Hả? Sao tự nhiên em lại nói thế?”

“Chúng đẹp nhưng thô lắm đó.”

Tôi vặn âm lượng TV xuống thấp nhất rồi nghiêng người nằm cạnh cô ấy.

Miyuki đưa ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy vài lọn tóc mái lòa xòa của tôi, rồi nhẹ nhàng kéo chúng xuống.

Cô ấy vừa nghịch nghịch tóc mái của tôi như hóa thành một nhà tạo mẫu tóc, vừa nhẹ nhàng nói.

“Matsuda-kun.”

"Sao thế?"

“Anh muốn ngủ chưa?”

“Chưa, còn em?”

“Em cũng vậy.”

“Vậy thì em nên cố gắng ngủ đi. Nếu để đảo lộn ngày đêm thì mệt lắm đấy.”

“Anh nói vậy xem ra Matsuda-kun hay thức khuya nhỉ. Ban đêm anh hay làm gì đó?”

Ý định dò hỏi quá khứ của tôi của cô ấy rõ ràng.

Tôi liếc nhìn ra cửa sổ, nhún vai.

“Muốn nghe anh kể không?”

“Ừ... em muốn nghe... A, không phải... em chẳng phải tò mò gì đâu…”

Cô ấy vội vã lắc đầu, trong khi nụ cười trêu chọc của tôi khiến cô thêm phần lo lắng.

"Em hư hỏng quá nhỉ.”

“Không... đừng có có nghĩ gì kỳ lạ...”

“Nghĩ cái gì mà kỳ lạ cơ? Giống như cái mà em đang nghĩ à?”

“Anh nói gì đó hả...!”

Miyuki cắn nhẹ môi dưới, ngón tay bấu chặt lấy gấu áo phông của tôi. Hành động ấy làm tôi nhớ đến lần đầu quan hệ. Khi đó cô ấy cũng có thái độ bối rối tương tự.

Vặn vẹo như không thoải mái, ánh mắt cô nàng đang muốn tìm chỗ trốn.

Sau một thoáng ngập ngừng, cô ấy khẽ lên tiếng.

“A...! Lễ hội văn hóa kết thúc rồi. Anh muốn đến ăn tối khi nào?”

“Em muốn thì lúc nào anh cũng chiều.”

“Ừm... nhưng Matsuda-kun nè.”

"Hả?"

“Em lạnh.”

Cô ấy hoàn toàn có thể yêu cầu một cái ôm, nhưng lại cứ phải quanh co, không chịu nói thẳng. Tôi tự hỏi liệu Miyuki bao giờ mới chịu thành thật với cảm xúc của mình. Cô ấy đúng là giống một con cáo nhỏ.

“Đắp chăn vào đi. Anh sẽ đóng cửa sổ lại cho.”

“...”

“Anh đùa thôi. Lại đây.”

Tôi cười, luồn tay dưới cổ Miyuki, và cô ấy cũng tự nhiên nép vào tôi. Cánh tay tôi trở thành chiếc gối của cô ấy.

Tôi ôm chặt cô ấy hơn và khẽ hỏi.

“Mai dậy em muốn làm gì?”

“Để mai em xem đã...”

“Em còn đau nhiều không?”

“Hả... tại sao anh lại hỏi chuyện đó chứ...!”

Câu hỏi khiến cô ấy đỏ mặt, ánh mắt tránh đi.

Tôi biết rằng việc thảo luận những điều như vậy là quan trọng để hiểu nhau hơn và cải thiện cho lần sau. 

Nhưng Miyuki có vẻ ngại ngùng và không sẵn sàng nói về nó, vì đây là lần đầu tiên của cô ấy nên chắc không nên hỏi thêm.

"Anh xin lỗi.”

Khi tôi khẽ xin lỗi và vỗ nhẹ vào mông cô ấy, Miyuki rên lên khe khẽ rồi bám chặt vào tôi hơn.

Ngay sau đó, cô ấy ngáp nhỏ một cái, mọi căng thẳng cuối cùng cũng tan biến, nhường chỗ cho cơn mệt mỏi ập đến toàn thân.

“Mồm nói không buồn ngủ, nhưng em thiếp đi cũng nhanh quá đấy.” 

Cô ấy im lặng áp trán vào ngực tôi. Tôi khẽ cười.

Hôm nay là đầy sự kiện.

Đây là ngày quan trọng nhất kể từ khi tôi đến Dokiaca, ngày mà mọi nỗ lực của tôi cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Tôi cảm thấy tự hào, và trái tim tôi vẫn còn rung lên mãnh liệt. Miyuki gần như dính chặt vào tôi nên chẳng biết cô ấy có nhận ra nhịp tim nhanh bất thường của tôi hay không.

Nhưng nhìn vào nhịp thở đều đặn và gương mặt yên bình của cô ấy thì coi bộ đã ngủ rồi.

Chúc ngủ ngon.

Tôi thầm chúc ngủ ngon, sợ lớn tiếng sẽ làm cô ấy dậy, rồi cùng nhắm mắt lại.

***

“Em về nhé.”

"Ờ."

Miyuki sắp bước xuống từ ghế hành khách thì bất chợt dừng lại. 

Cô ấy nhìn xuống tay phải của mình và nhận ra rằng ngón út của mình vẫn đang bị nắm chặt bởi nắm đấm của tôi. Một sắc đỏ lập tức lan khắp gương mặt cô ấy.

Cô liếc nhìn giữa bàn tay chúng tôi, rồi nhỏ giọng nói.

“Anh phải buông tay ra thì em mới đi được...”

“Em chỉ cần kéo ra thôi mà.”

“Anh nắm chặt vậy sao em kéo nổi...”

Nhưng rõ ràng là tôi đang giữ nó rất nhẹ nhàng mà.

Tôi mỉm cười trêu chọc lời nói của cô ấy, trước khi tôi kịp trả lời gì thêm, Miyuki đã bất ngờ đưa tay tôi lên má mình. Cô ấy cúi xuống, khẽ hôn lên mu bàn tay tôi.

Một dấu son môi hồng nhạt hiện rõ trên da.

Miyuki nhìn dấu son ấy, ánh mắt đầy vẻ hài lòng, rồi mở cửa bước xuống xe.

“Lần này đừng có trì hoãn nữa đó nhé?”

Cô ấy đang nhắc đến lời mời ăn tối. Nhấp một ngụm nước, tôi đáp lại với một nụ cười.

"Ừ."

Nghe câu trả lời của tôi, Miyuki vẫy tay rồi bắt đầu bước xuống con hẻm. Dù cố giữ vẻ bình tĩnh thì dáng đi của cô ấy đã nói lên tất cả.

Cô ấy ôm nhẹ bụng dưới, bước đi chậm chạp, và rõ ràng cơ đùi trong… có lẽ sâu hơn thế, đang đau nhức. Tôi không thể để cô ấy rời đi trong tình trạng này được.

Vội vàng đỗ xe lại, tôi chạy đến bên Miyuki và đỡ lấy cô ấy.

“Sao em phải giấu? Đau thì phải nói chứ? Thật là...”

Tôi trách nhẹ, giọng pha chút bực bội. Khóe môi Miyuki khẽ giật lên một chút, như thể cô ấy muốn mỉm cười nhưng lại cố kìm nén, cô ấy không hề ghét sự quan tâm của tôi.

Cô ấy bước đi chậm hơn khi dựa vào tôi, đôi môi hơi run rẩy trước khi cất lời.

“...Lỡ bố mẹ em biết thì... em chỉ nói rằng chúng ta đi chơi buổi sáng thôi…”

“Cứ nói thẳng ra đi.”

“Nếu cứ nói thẳng ra như thế thì...”

"Em lại sắp kêu ca nữa à?"

“Tại lúc đó Matsuda-kun mới chịu nghe chứ bộ...”

Cố nén tiếng cười khúc khích, tôi nhẹ nhàng xoa và ấn vào bụng dưới của Miyuki.

“Nhưng hôm nay em kêu ca nhiều lắm rồi mà?”

“... Không phải kêu ca, mà là khuyên... vì lợi ích của Matsuda-kun thôi... Mm...”

Dường như cô ấy không phản ứng lại sự đụng chạm của tôi, thậm chí còn có chút thích thú.

Nhưng khi tay tôi lần xuống thấp hơn, Miyuki nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi, giữ chặt và đưa nó lên.

“Nè, chúng ta đang ở ngoài đó...”

“Nhưng đâu có ai quanh đây.”

“Dù vậy cũng không nên...”

"Được thôi.”

Miyuki hơi thả lỏng tay, nhưng trước khi bước tiếp, cô ấy thì thầm.

“Còn nữa... Tối nay em sẽ gọi cho anh, anh ra ngoài một chút nhé...?”

“Tại sao lại là ban đêm? Muốn đi dạo à?”

“Ừm...”

Những kỉ niệm Miyuki có với Tetsuya đang dần thay bằng những khoảnh khắc giữa chúng tôi.

Đó là một dấu hiệu tốt, cô ấy đang ghi đè những kỉ niệm cũ bằng những kỉ niệm mà chúng tôi cùng nhau tạo ra.

“Em có đi được không?”

“Chắc là không sao...? Sau khi nghỉ ngơi chắc em sẽ khỏe hơn thôi...”

“Đừng ép bản thân quá. Chúng ta xem một bộ phim đêm khuya thôi. Dù sao ngày mai cũng là ngày nghỉ mà.”

“Anh chọn đi. Nhưng... em có thể kê chân lên đùi anh khi xem phim không?”

“Hôm nay em làm gì cũng được.”

“Thế thì em dựa đầu vào anh nữa nhé?”

"Đừng có mà được nước lấn tới.”

Trong lúc chuyện trò vui vẻ, chúng tôi đã đi đến nhà Miyuki.

Đứng trước cửa, cô quay lại nhìn tôi vài lần, rồi cuối cùng cũng tra chìa khóa, mở cửa và bước vào.

Tôi muốn tiếp tục tán gẫu với cô ấy lâu hơn, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cô, tôi đành kìm lại. Điều cô ấy cần nhất lúc này là nghỉ ngơi.

Vẫn còn đôi chút lưu luyến, tôi chào tạm biệt Miyuki, rồi lái xe về trung tâm thành phố.

Đỗ xe ở một bãi đỗ công cộng, tôi hòa vào dòng người nhộn nhịp trên phố, tay mở ứng dụng nhắn tin. Tôi tìm kiếm Chinami bằng cách đồng bộ danh bạ.

Đây rồi.

Trong số những cái tên hiện lên, một bức ảnh đại diện quen thuộc lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Chỉ cần nhìn thoáng qua, tôi đã chắc chắn đó chính là Chinami.

Bức ảnh đại diện đúng như tôi mường tượng, rất Chinami.

Biệt danh của cô ấy là "Momo" nghĩa là quả đào, kết hợp với hậu tố kính ngữ tạo thành Momo-nim.

Dễ thương thật. Nếu chúng tôi thân thiết hơn, có lẽ tôi cũng muốn gọi cô ấy như vậy.

[Sư phụ, chị đang làm gì thế?]

Tôi gửi tin nhắn, và chỉ một lúc sau, Chinami đáp lại.

[A, là Matsuda kouhai-kun? Chị đang chuẩn bị ăn.]

[Cơm?]

[Phải đó, sao em biết hay vậy?]

[Trực giác thôi.]

[Kouhai-kun, trực giác của em tốt đến vậy sao? Giỏi quá!]

Tôi chỉ đùa một câu... vậy mà cô ấy lại tin thật.

Tiếp theo là biểu tượng cảm xúc hình quả đào đang vỗ tay.

Nhìn chằm chằm vào nhân vật nhỏ nhắn và tinh nghịch đó, tôi chạm vào màn hình.

[Có phải nhân vật quả đào trong ảnh đại diện của chị không? Chị đúng là thích đào thật nhỉ?]

[Ừm. Hôm nay chị cũng còn ăn một ít làm món khai vị nữa.]

[Thường thì người ta dùng đào làm món tráng miệng chứ?]

[Chị thích ăn vậy hơn. Dĩ nhiên lát nữa chị cũng sẽ ăn một ít làm tráng miệng nữa.]

Chinami khiến tôi nghĩ đến kiểu nhân vật nữ chính hoàn hảo trong Visual Novel.

Một nhân vật thiếu chút nhận thức bình thường, thường vô tình thể hiện sự ngây thơ... tất cả được truyền tải bằng những nét "moe" đầy cuốn hút.

[Tiếc là mùa đào sắp kết thúc nhỉ?]

[Chị vẫn còn nhiều lắm đó, nên không lo. Nhưng điều gì khiến em nhắn tin cho người sư phụ này vậy? Em muốn hỏi về kendo sao?]

[Không, em chỉ muốn hỏi thăm chị đúng với tư cách là học trò của chị thôi. Chị em mình là thầy trò mà.]

[Tất nhiên rồi. Thế em đang làm gì thế, Matsuda-kun?]

Tất nhiên với tư cách là học trò của chị, em đang thực hiện một kế hoạch vĩ đại như chinh phục Renka và khoe với chị rồi...

Chị không đời nào tin rằng con át chủ bài vô địch lại có thể khuất phục trước em, nhưng chị sẽ bị sốc khi thấy Lenka phục vụ tôi trong khi nằm trong trang phục một nô lệ dâm đãng và đã nhận ra sự thật.

Khi chị thấy Renka vẫn luôn thanh lịch và cao quý lại sa đọa, bản chất bạo dâm sẽ trỗi dậy, chị nói với bằng giọng ngây thơ đó rằng Renka-chan là đồ lăng loàn, rằng chị rất thất vọng... 

Renka sẽ vừa lên đỉnh vừa cố gắng chối bỏ kịch liệt khi bị tôi quan hệ từ phía sau... 

Đó quả là một tưởng tượng hấp dẫn.

[Em ra ngoài mua đồ một chút.]

[Em định mua gì vậy?]

[Mấy thứ lặt vặt thôi. Em mua kem đào cho chị nhé?]

[Cảm ơn em, nhưng nhà chị còn nhiều lắm. Giờ chị đi ăn đây.]

[Chị ăn ngon miệng.]

[Cảm ơn em, Matsuda kouhai-kun. Em cũng đi mua sắm vui vẻ nhé.]

Kết thúc cuộc trò chuyện với Chinami, tôi ghé vào một cửa hàng văn phòng phẩm.

Tôi thong thả dạo quanh, cẩn thận chọn từng món đồ mà tôi nghĩ Miyuki có thể thích.